CUỘC SỐNG NÔNG THÔN NHÀN RỖI

Edit: Zet

Sau hôm từ Trương gia trở về, Phương thị buồn bực than trời trách đất, hơn phân nửa là vì chuyện của Triệu Nguyệt Cầm mà cảm thấy áy náy. Triệu Tương Nghi để ở trong mắt, cũng không có biện pháp khuyên lơn, dù sao tư tưởng phong kiến cổ đại quá mức nghiêm khắc, tiểu cô gả cho Trương Sâm là chuyện đã rồi, chuyện bọn họ có thể làm là cầu mong tiểu cô sẽ hạnh phúc, chứ tuyệt không có khả năng thay đổi chuyện đã xảy ra.

Triệu Tín Lương cùng Triệu lão nhị biết chuyện xong cũng ít nhiều cảm khái một hồi, nhưng đó là chuyện nội bộ Trương gia, huynh đệ bọn họ không tiện xen vào.

Song gia đình họ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn Triệu Nguyệt Cầm chịu sỉ nhục hay uất ức gì.

Mắt thấy ngày hai lăm đang đến gần, một nhà đang chờ sinh ý của Vạn Phúc Lâu đem tới, ngày hai lăm mau mau đến để lên trấn, thu thêm một khoảng sinh hoạt phí cho cả gia đình.

Lần trước Triệu Tín Lương lên trấn trên mua đồ bổ cho Triệu Nguyệt Cầm, thuận đường đổi hai mươi ngân, lại đem đến trả cho Triệu Hữu Căn, Triệu Hữu Căn thấy gia cảnh họ đã khá lên, lại hiểu rõ Triệu Tín lương có tính tình rất cố chấp, liền không hề từ chối nữa, trực tiếp nhận ba xâu tiền kia.

Như thế, trừ đi tiền vốn, tiền mua trứng gà, đặt mua đồ, Hoằng Lâm đi học phải tiêu xài, trước mắt nhà bọn họ còn dư hơn ba trăm văn tiền. Triệu Tương Nghi vẫn nhớ, đại gia đình lúc trước cả năm chỉ tiêu bốn trăm tiền, mà tiền thu vào chẳng nhiều…Nhưng bây giờ, trong thời gian ngắn đã kiếm được mấy xâu đã khiến nàng mừng thầm, cũng hơi có cảm giác thành tựu.

Mấy ngày nay, thôn dân đều nhao nhao vì tin tức ấy, dần dần đã có rất nhiều người bắt đầu đỏ mắt ghen tỵ nhà bọn họ, còn nói nhà bọn họ có vận khí tốt, cũng nói nhà bọn họ có quan hệ với Triệu Hữu Căn mới được như vậy. Tóm lại khiến người ngoài vô cùng hâm mộ.

Không nói tới Dương thị kia là kẻ vạch áo cho người xem lưng, ngay cả nhà đại nãi lâu rồi không liên lạc, cũng đến thăm hỏi họ vài lần, vừa nói vừa cười, đúng là thấy sang bắt quàng làm họ.

Triệu Tương Nghi thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ thầm chuyện này hình như ở hiện đại mới có chứ, ai ngờ ở cổ đại nơi nào cũng có, căn bản không hạn chế thời đại.

Kiếm được tiền cũng là một chuyện vui nhưng kèm theo không ít nỗi buồn, rắc rối không lớn thì nhỏ cứ kéo đến.

Hôm đó là ngày hai bốn, Triệu Tín Lương vừa lúc đang ước lượng cân nặng của cái hủ, cùng với kiểm tra xem mùi vị có biến chất hay không. Thật ra đã làm nhiều lần rồi nhưng tính tình Phương thị cẩn thận, Triệu Tín Lương lại muốn mọi chuyện ổn thỏa, cho nên cái cảnh như vầy coi như chuyện thường ở huyện.

Mỗi lần Triệu Tín Lương đi làm, Dương thị canh đúng thời điểm nhìn sang đây rồi cười cười, Triệu Tương Nghi có cảm giác lạnh cả sống lưng, trong lòng hết sức khát khao có thể ở riêng, cách xa Dương thị một chút.

“Ơ, đại ca nhìn xem, xe ngựa Đông gia đến rồi kìa.” Dương thị phun ra một hạt dưa, cười hì hì nhìn Triệu Tín Lương.

Triệu Tín Lương để cái cân xuống, phát hiện là cỗ xe ngựa nhỏ chẳng qua không phải là cỗ xe Liêu chưởng quỹ ngồi lần trước, tuy vậy Triệu Tín Lương cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Vạn Phúc Lâu lại phái người tới thu tương liệu liền vội vàng nghênh đón.

Phương thị cười nói: “Người của Vạn Phúc Lâu thật quá khách sáo, lần trước đã nói là hai mươi lăm mới đến lấy, hôm nay mới hai mươi bốn. “

Trong lòng Triệu Tương Nghi có chút dao động, theo lý Liêu chưởng quỹ là một người bận rộn, hơn nữa nhìn tính tình của hắn cũng không giống loại nghĩ một đằng nói một nẻo, nói một là một không ra hai, nếu đã nói ngày hai lăm sao hai bốn đã tới?

Mắt thấy xe ngựa đến gần, người một nhà cũng cùng nhau đứng ở trước cửa nghênh đón, Dương thị đuổi cũng không đi, cũng cười hì hì đứng một bên tham gia náo nhiệt.

Triệu Tương Nghi ngứa mắt cái dạng này của bà ta, hương liệu là do nhà bọn họ khổ cực làm ra, tại sao không có phần mà cứ thích tranh đoạt.

Hơn nữa nàng cũng không chịu nổi ngày nào bà ta cũng hét lên rằng “Người mình, người một nhà”, ai cùng một nhà với bà ta, người ngoài không rõ còn cho là bọn họ cùng nhau buôn bán, đến lúc đó dây dưa không rõ khiến Dương thị càng vui vẻ đi.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi-Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Xe ngựa cuối cùng dừng trước viện, người bên trong cũng không vội vàng xuống, ngược lại nói với phu xe: “Đến? Có đúng là nơi này không?”

Người phu xe kia bọn họ có quen, hắn thường chở người Vạn Phúc Lâu đến, chẳng lẽ kẻ đến lấy là mới tới?

Triệu Tương Nghi nghi vấn.

Những người khác cũng là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng lẽ Vạn Phúc Lâu phái người khác tới?

Đang lúc mọi người nghi ngờ, người bên trong bước xuống.

Là một người trung niên hơi gầy, sắc mặt vàng vọt, trông rất mất tinh thần, rất giống từng hút nha phiến [thuốc phiện]…Đây là ấn tượng đầu tiên của Triệu Tương Nghi.

Tuy có chút mất tinh thần, nhưng đôi mắt lại khôn khéo sáng ngời, nhìn lướt qua từng người, một kẻ lai giả bất thiện.

“Mọi người khỏe.” Người nọ chào hỏi, nhưng Triệu Tương Nghi chẳng nhìn ra một tia nhiệt tình nào, tuy vậy bọn họ cũng rất lễ phép chào lại, Dương thị thì hết sức khoa trương tiến lên chào, nói vậy đây là Liêu chưởng quỹ rồi.

“Ừ…Xin hỏi ông là người của Vạn Phúc Lâu…” Triệu Tín Lương thử hỏi thăm, đáng tiếc còn chưa hỏi xong đã bị một kẻ khác cắt ngang:

“Sao chưởng quỷ đi nhanh vậy, ta chỉ đi mao xí một lát thôi mà.”

Giọng nói này khá quen......

Triệu Tương Nghi cau mày, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi mới bừng tỉnh. Hóa ra là cái tên tiểu nhị kia.

Triệu Tín Lương cùng Phương thị cũng nhớ ra, Phương thị lập tức lên tiếng kinh hô: “Các người là người Bách Vị Lâu? Các người muốn gì?”

Lúc này đến phiên chưởng quầy kia kinh ngạc, nhưng trong mắt che dấu tinh quang, lộ ra mấy phần kinh ngạc, giật mình hỏi ngược lại một câu: “Làm sao các người biết?”

“Chưởng quỹ nên đi hỏi cái tên mắt chó đằng sau kìa.” Triệu Tương Nghi chỉ vào tên tiểu nhị đang chạy hồng hộc lại.

Thật ra thì cũng nhờ tên tiểu nhị kia mà nhà bọn họ tránh được một hồi âm mưu.

Vị chưởng quỹ kia mơ hồ đoán ra căn nguyên, lập tức tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn, nhưng một câu cũng không nói, cuối cùng nặn ra vẻ tươi cười: “Ta nói, có thể vào nhà nói chuyện không?”

Triệu Tín Lương lộ vẻ do dự, tuy vậy vẫn mời họ vào.

Cái tên tiểu nhị vừa thấy cả nhà họ liền lộ vẻ oán hận, tuy vậy cũng là hối hận và tự trách, lại e ngại tránh né chưởng quỹ.

Vào trong nhà, Dương thị cũng cười ha ha đi vào, chưởng quỹ kia cứ nghĩ bà ta là chủ nhân cho nên hướng bà nói: “Các người đã biết bọn ta là ai thì cũng không cần giấu diếm nữa.”

“Bà ta chỉ là hàng xóm cách vách.” Triệu Tín Lương phát hiện lập tức giải thích.

Dương thị thấy thế lập tức nói: “Dù nói thế nào chúng ta cũng là người một nhà nha.” nói xong rồi cười với chưởng quỹ, “Không sao không sao, ta là dâu nhà này, có chuyện gì nói với ta cũng được mà…”

“Cút.” Triệu Tín Lương trực tiếp lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai kéo Dương thị đẩy ra cửa, ngay sau đó đóng cửa cái rầm, Dương thị bị nhốt ở ngoài nhưng vẫn gắng la lên.

Hai người mới tới nhìn thấy cảnh này không khỏi chắc lưỡi hít hà một hồi.

“Các người tìm nhà tôi có chuyện gì?” Triệu Tín Lương chịu khuất nhục ở Bách Vị Lâu, bây giờ đang hợp tác với Vạn Phúc Lâu, chủ ý của họ ông cũng đoán được vài phần.

Chưởng quỹ thấy Triệu Tín Lương khó chịu, liền cười tự giới thiệu: “Ta họ Trần, các ngươi gọi ta một tiếng Trần chưởng quỹ là đủ.”

Người một nhà chào hỏi một tiếng, sau đó lại im lặng.

Triệu Tương Nghi cúi đầu suy nghĩ, đại ca đang đi học, nếu Triệu Hoằng Lâm ở đây, sợ là đã sớm nói ra mục đích của Trần chưởng quỹ từ lâu rồi.

“Ừ…” Trần chưởng quỹ thấy một nhà này không hoan nghênh hắn, trong lòng cũng hơi khẩn trương, nhất thời hận thái độ làm kẻ bề trên lúc nãy, đành dịu dàng nói, “Là như vầy, chúng tôi biết mấy người hợp tác với Vạn Phúc Lâu, hôm nay đến chỉ muốn hỏi mọi người rằng…Chúng tôi sẽ trả gấp đôi đồ mà Vạn Phúc Lâu đang mua? Các người thấy như thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc