CUỘC SỐNG THẢN NHIÊN CỦA CỐ NINH

Edit: Cửu Trùng Cát

Thẩm Lan không trả lời ngay, bà vỗ vỗ bả vai Cố Ninh nói:

– “Con mới thi xong, hẳn là nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, đừng nghĩ nhiều như vậy, Ninh Ninh, con có muốn đi chỗ nào chơi không? Nghỉ hè dài như vậy, hơn một tháng nữa mới bắt đầu học quân sự mà.”

Cố Ninh cũng biết trong lòng Thẩm Lan đang suy nghĩ gì, đại khái bà không nguyện ý để cô tiếp xúc quá sớm với mấy việc này, cô thấy thái độ Thẩm Lan rất kiên quyết, cũng không tiếp tục kiên trì khuyên ngăn nữa, bất động thanh sắc chuyển đổi đề tài, cô hỏi:

– “Mẹ, hiện tại cửa hàng phải sửa sang lại như thế nào đây?”

– “Bị đập đến loạn thất bát tao, hai ngày nay mẹ phải giảm giá hàng hóa để bán được nhanh hơn, muốn trở lại bình thường thì phải đợi một khoảng thời gian nữa.”

Đã hỏng mất 2 kệ hàng, vách tường loang lổ đầy những vết dầu mỡ và rượu vang, nói cách khác, ngày hôm qua chủ nhà đã nói, vách tường cửa hàng nhất định phải quét sơn lại một lần nữa.

Cố Ninh lấy lùi làm tiến, bắt lấy cánh tay của Thẩm Lan nói:

– “Mẹ, vậy sau khi bán hết hàng tồn, mẹ cho con mượn tạm cửa hàng được không? Để cho con thử kinh doanh hai tháng, coi như con thực hành sống ngoài xã hội, chờ đến lúc con nhập học, sẽ trả lại cửa tiệm cho mẹ, nói cách khác, con ở nhà quá nhàm chán.”

Thẩm Lan hơi ngẩn ra:

– “Hai tháng ư? Con muốn làm gì?”

– “Đến lúc đó mẹ sẽ biết, mẹ, mẹ đồng ý đi mà, chỉ hai tháng thôi.” Cố Ninh hạ giọng nịnh nọt, tóm lấy tay Thẩm Lam lắc lắc làm nũng.

– “Ừm… Được rồi.” Thẩm Lan rốt cuộc không thể từ chối, bà cười cười, sủng nịch sờ sờ đầu Cố Ninh.

Vài ngày nay, Cố Ninh chẳng những phải dự thi, còn phải bận tâm chuyện trong nhà, hiện tại thật vất vả mới có thể giải quyết êm xuôi mọi chuyện, rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi, Thẩm Lan không đành lòng quá hà khắc với con gái, hơn nữa lúc này khó có khi Cố Ninh làm nũng với bà, làm cho bà cảm thấy Cố Ninh vẫn giống như trước kia, là đứa con gái thích dựa dẫm vào bà.

Cho nên tuy rằng Thẩm Lan cảm thấy có chút hồ nháo, nhưng không cự tuyệt Cố Ninh. Sự vui sướng của Cố Ninh không cần nói cũng có thể hiểu, cô lại nói:

– “Mẹ, chúng ta đánh cuộc đi, nếu trong vòng hai tháng con buôn bán lời mười vạn, mẹ phải giúp con bù phần tiền còn thiếu, mua lấy mảnh đất kia có được không?”

Thẩm Lan kinh ngạc nhìn Cố Ninh, cảm thấy chính mình đang nghe một chuyện không tưởng, nếu lời này không phải xuất từ miệng của con gái mình, bà nhất định sẽ cười lên ha hả. Nhưng gần đây, biểu hiện của Cố Ninh luôn để lại cho bà một cảm giác mơ hồ, chuyện mà Cố Ninh nói hẳn là có khả năng…

Thẩm Lan vội vàng cắt đứt suy nghĩ miên man của mình, Cố Ninh chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, làm sao chỉ trong hai tháng có thể kiếm ra nhiều tiền như vậy? Bà đang suy nghĩ cái gì thế không biết? Thật là không thể tin được!

– “Hai tháng lời mười vạn, con muốn làm cái gì?”

Cố Ninh cười:

– “Đến lúc đó mẹ sẽ biết.” Dừng một chút, Cố Ninh lắc lắc cánh tay Thẩm Lan: “Mẹ, nếu con có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Mẹ phải giúp con bù vào phần còn thiếu, được không… được không…?”

– “Đứa nhỏ này, sao lại như vậy…” Thẩm Lan thấy Cố Ninh nhìn mình bằng ánh mắt chăm chú, bà liền dừng lại, lời từ chối không thể thốt ra khỏi miệng.

Tuy rằng bà cảm thấy không có khả năng, nhưng bà lại không muốn đập tan hưng phấn của Cố Ninh, mấy đứa nhỏ ở lứa tuổi này đều rất mẫn cảm a. Sau khi Thẩm Lan suy nghĩ xong, dù sao cũng là chuyện không có khả năng làm được, cho nên bà có đáp ứng cũng không thành vấn đề, chỉ cần Cố Ninh vui vẻ là được rồi.

Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, vốn dĩ bà rất yêu thương Cố Ninh, bây giờ đối với Cố Ninh càng thêm áy náy. Vì vậy, cho dù có như thế nào bà cũng không muốn làm cho Cố Ninh thất vọng.

– “Vậy được rồi.” Thẩm Lan dùng ngón tay chỉ chỉ vào cái trán của Cố Ninh, trong mắt bà tràn đầy từ ái: “Con nha, nhất định đã cho mẹ ăn thuốc mê rồi! Bởi vậy chuyện gì mẹ cũng nghe theo con.”

Cố Ninh ôm lấy bả vai Thẩm Lan cười hớn hở:

– “Cám ơn mẹ.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Lan đi ra ngoài, bà đến cửa tiệm, đem tất cả hàng hóa còn tồn ra giảm giá bán hết, rồi viết thêm một bảng thông báo dán ngoài cửa tiệm cho khách hàng biết.

Sau khi cửa hàng giảm giá, hàng hóa trên cơ bản đều là bán giá vốn, rất nhiều người đến tranh mua, mới một buổi sáng thôi, trong cửa tiệm đã trống đi rất nhiều.

Thẩm Lan mở cửa tiệm buôn bán đều bán với giá rất mềm, người lại thân thiết, cho nên tuy rằng vừa mở cửa tiệm không được bao lâu, nhưng từ xung quanh cho đến bên trong tiệm đều rất có nhân khí. Hàng xóm láng giềng cũng đều biết chuyện đã xảy ra gần đây với bà chủ cửa hàng, họ đều cảm thấy tức giận, thường xuyên sẽ có người lúc trả tiền mua hàng, nói ra vài câu an ủi, trấn an Thẩm Lan. Không ít người còn hỏi Thẩm Lan, bây giờ đem bán hết hàng hóa trong tiệm, có phải về sau sẽ đóng cửa tiệm luôn không.

Thẩm Lan cười nói vẫn mở cửa buôn bán, nếu vạn bất đắc dĩ mới phải chuyển đi, nhưng vẫn không nhiều lời.

Kỳ thật bà cũng không biết Cố Ninh muốn làm cái gì. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại bà không còn bận tâm gì nữa, chỉ cần con gái bà vui vẻ là được rồi. Hơn nữa Cố Ninh là đứa trẻ rất có chừng mực và có chủ kiến, bà rất yên tâm về con bé.

Hôm nay trời còn chưa sáng, Cố Ninh đã đi ra ngoài, so với bà thì con bé ra khỏi nhà còn sớm hơn. Chính là vì chuyện muốn mở cửa tiệm. Bà có hỏi, Cố Ninh cũng chỉ nói rằng muốn bà mau chóng dọn trống cửa hàng, không nhiều lời thêm nữa. Hiện tại Thẩm Lan nhớ tới, không khỏi buồn cười, con gái bà làm công tác bảo mật mọi chuyện rất tốt, ngược lại bởi vì như vậy, gợi cho bà nổi lên hiếu kì trong lòng.

Cố Ninh sớm đã đến chợ bán sỉ, lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhưng bên trong chợ vẫn có tiếng người ồn ào, các loại thanh âm thét to, loa quảng cáo khuếch trương âm lượng vào trong lỗ tai người ta, người đến nhập hàng thường xuyên qua lại ở nơi này, cho nên hoàn cảnh ở đây rất ồn ào.

Cố Ninh ngồi xổm xuống một chỗ, nghiêm túc chọn lựa thứ gì đó, người đi đường cứ vội vàng qua qua lại lại, ai cũng không chú ý đến biểu tình nghiêm túc của cô gái nhỏ này. Cố Ninh ngồi hơn một giờ mới đứng lên, cô xoa xoa cẳng chân đã tê rần vì ngồi quá lâu không cử động, lúc này mới bưng lên hơn 10 đồ vật gì đó khi nãy cô vừa chọn lựa rải rác, lập tức đi tới trước mặt ông chủ cửa hàng.

– “Ông chủ, cháu mua mấy thứ này.”

Ông chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên, nhìn cô bé trước mắt nhu thuận, xinh xắn, ông cũng không để ý, cười nói:

– “Cô bé, ở nơi này chúng tôi chỉ bán sỉ, không bán lẻ, bất quá cháu đến đây sớm như vậy, lại mua nhiều thứ, lần này bác có thể bán cho cháu, lần sau không được lấy lý do này nữa.”

Cố Ninh lắc lắc đầu:

– “Ông chủ, cháu không phải chỉ mua một cái, cháu muốn mua tất cả mấy thứ này, mỗi loại cháu muốn lấy 300 kiện, về sau có khả năng sẽ mua thêm nữa, cháu chỉ mua ở đây, còn mua nhiều như vậy, cháu muốn bác cam đoan sẽ bán với giá phải chăng, còn phải cam đoan sẽ cung cấp nguồn hàng đúng lúc cháu cần, đương nhiên, chất lượng cũng không thể nửa vời.”

Ông chủ cửa hàng sửng sốt mất một lúc, nhưng nhìn vẻ mặt cô bé này rất thành thật không giống như đang nói đùa, ông thử thăm dò hỏi tiếp:

– “Cô bé, không phải cháu nói đùa đấy chứ, cháu mua nhiều như vậy làm gì?”

Cũng khó trách sao chủ cửa hàng lại không tin Cố Ninh, bình thường ngay cả chủ cửa hàng tạp hóa đến nhập hàng, khi mua hàng nhiều lắm chỉ lấy mấy chục kiện, trường hợp lấy 300 kiện, phần lớn phải là những người buôn bán lớn mới có thể a! Việc này so với việc ông bán sỉ trong một ngày cũng không kém hơn bao nhiêu!

Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt, mang theo ba phần khẳng định:

– “Ông chủ, cháu không nói đùa với bác, cháu có thể trả tiền đặt cọc, nhưng chúng ta phải ký kết hợp đồng mới được.”

Dứt lời, Cố Ninh cầm ra một bản hợp đồng sớm đã được soạn sẵn, xem ra là có chuẩn bị mà đến. Sắc ông chủ cửa hàng trở nên nghiêm túc:

– “Cháu nói thật sao?”

Cố Ninh cười:

– “Dù sao cũng không giả được.”

Chờ đến khi Cố Ninh rời khỏi, lúc này chủ cửa hàng mới kịp phản ứng, ông không nghĩ tới sáng sớm đã có một mối làm ăn lớn tới cửa như vậy, ông lấy ra bản hợp đồng vừa kí lúc nãy nhìn kỹ lại một lần, rồi lại nhìn thêm một lần, lúc này mới hồi phục tinh thần, thật là kỳ lạ, đối phương thế nhưng chỉ là một cô bé con mười mấy tuổi! Bất quá chữ viết của cô bé rất đẹp…

Vốn dĩ ông không tin, nhưng cô bé kia đã chủ động thanh toán hai phần tiền đặt cọc, cứ như vậy, cho dù là trêu đùa ông, số tiền đặt cọc này cũng đã tới tay, ông không ăn mệt a!

Không có đạo lý tiền đưa đến cửa mà lại từ chối! Còn là một danh sách đặt hàng lớn như vậy. Lại nói, theo bản năng ông cảm thấy cô bé kia không giống như người lường gạt, chung quy, ai lại đem nhân dân tệ ra nói đùa chứ.

Bất quá nói đi nói lại, cô bé kia làm ăn thật sự rất nghiêm túc, trước khi ký hợp đồng, kiên quyết trả giá xuống mấy phần, bất quá cứ việc như vậy đi, bán được một số lượng hàng lớn thế kia, xem như ông đã có lời rồi, cứ coi như thuận mua vừa bán cũng tốt.

Bây giờ đang là giữa trưa, ánh mặt trời dần dần trở nên gay gắt, người trong chợ bán sỉ cũng càng ngày càng nhiều, không khí quanh quẩn ở nơi đông đúc này không thế nào lưu thông được, tràn đầy mùi vị của tro bụi và cao su.

Tóc trên trán của Cố Ninh ướt đẫm mồ hôi, hai má đỏ bừng, quần áo cũng ướt dẫm dán chặt vào lưng hết sức không thoải mái, nhưng đôi mắt cô luôn lấp lánh, giống như lúc nào cũng có thể phát ra ánh sáng, làm cho cả người cô nhất thời trở nên không giống như bình thường.

Cố Ninh không sợ chịu khổ, khổ sở ở đời trước còn nhiều hơn so với những khổ cực này cô đã từng chịu đựng qua. Cố Ninh cứ đi tới đi lui, ngồi ở chỗ này rồi lại đến ngồi ở chỗ khác, lựa chọn đúng cách, tổng cộng cô chọn được hơn ba trăm loại đồ vật gì đó không giống nhau, cũng ký kết hiệp ước với mỗi chủ cửa hàng khác nhau rồi thanh toán tiền đặt cọc.

Lúc Thẩm Lan ly hôn với Cố Xuân Sinh, đã từng đem một phần tiền bỏ vào trong tài khoản ngân hàng dành riêng cho Cố Ninh, số tiền không nhiều, khoảng mười vạn, nhưng hiện tại Cố Ninh đem phần tiền này trở thành số vốn tài chính khởi đầu cho mình thì hoàn toàn đủ.

Cố Ninh rời khỏi cửa hàng cuối cùng, vỗ vỗ bụi bặm trên tay, vén tóc ướt mồ hôi ra sau tai, nhìn lại xấp hợp đồng nho nhỏ trong tay, cô cong khóe miệng lên. Lúc này đoán chừng cửa tiệm của Thẩm Lan cũng sắp đến lúc đóng cửa. Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra một hơi, không còn lưu lại đây nữa, bước nhanh khỏi chợ bán sỉ.

Nhảy lên xe bus, Cố Ninh nhìn đồng hồ điện tử trước mặt. Lúc này đã sáu giờ tối, thời gian trôi qua thật mau a. Hôm nay sáu giờ sáng sau khi cô vội vàng ăn sáng xong thì ra ngoài, khi đó trời vẫn còn lờ mờ chưa sáng hẳn, cô là người bước lên xe bus công cộng sớm nhất, vội vàng lâu như vậy, hiện tại đã đến lúc hoàng hôn buông xuống, thế nhưng cô không hề cảm thấy đói, ngược lại cảm thấy trong lòng thỏa mãn dị thường. Chẳng qua lúc trước hoàn toàn nhập tâm vào chuyện mua hàng hóa, không nghĩ tới chuyện gì khác, giống như được tiếp thêm sức mạnh không giống bình thường, lúc này hậu tri hậu giác mới kịp phản ứng, Cố Ninh phát hiện cánh tay mình cũng đau, eo cũng vô cùng nhức mỏi.

Cố Ninh âm thầm lắc lắc đầu, nghĩ rằng xem ra việc lựa chọn mua hàng hóa cũng là một dạng tiếp sức, hiện tại thân thể và tố chất của mình không thể so với kiếp trước, vẫn quá mảnh mai yếu ớt, nhìn cánh tay nhỏ và đôi chân khẳng khiu này xem, mới trải qua cường độ lao động nhiêu đó thôi, thân thể đã bắt đầu kháng nghị biểu hiện qua việc cơ bắp đau nhức.

Cố Ninh nhéo nhéo cánh tay, thân thể chính là gốc rễ của cách mạng, về sau cần phải tăng cường rèn luyện mới được, cô quyết định bắt đầu từ cuối tuần, mỗi ngày rời giường phải chạy bộ buổi sáng nửa tiếng đồng hồ, hảo hảo rèn luyện thêm một chút. Cố Ninh dựa lưng vào ghế, nghiêng mặt nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, gió thổi ấm áp ở trên mặt, cô ngẩng đầu, chân trời là một mảnh ráng chiều, đỏ rực hết sức diễm lệ.

Khi Cố Ninh về đến nhà, đã bảy giờ tối, Thẩm Lan vẫn còn ở trong cửa hàng, bữa tối đã sớm làm xong, đặt trên bàn ăn một thời gian dài, giờ đã nguội. Trước tiên Cố Ninh đi vào phòng tắm rửa một cái, chờ lau khô người, mang theo một thân mát mẻ từ phòng vệ sinh đi ra, rốt cuộc cũng hậu tri hậu giác phát hiện mình đã đói bụng đến kêu vang, dạ dày bắt đầu kháng nghị.

Lúc này đồ ăn trên bàn đã nguội, Cố Ninh nhìn một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị vô cùng thỏa mãn, cũng không cầu toàn. Cố Ninh bới hai chén cơm, rồi đi vào thư phòng mở máy tính. Hiện tại hệ thống mạng tuy rằng không nhiều tin tức giống như mười mấy năm sau, nhưng có thể viết 2 thông báo, tuyển thêm 2 nữ bán hàng hẳn là không thành vấn đề, đêm qua Cố Ninh đã đăng ký thông báo tuyển dụng trên diễn đàn tuyển lao động của thành phố Z, quả nhiên nhìn thấy phía dưới có người ứng tuyển.

Cố Ninh liên lạc dựa theo số liên lạc mà người nọ lưu lại, hẹn nhau ngày mai gặp ở một tiệm cà phê địa phương, sau đó cô lại dạo một vòng quanh diễn đàn trong chốc lát, nhìn nhìn lại chủ đề “Phá tiệm” hôm kia do chính cô viết.

Chủ đề này vẫn nằm ngay trang đầu, chỉ là đã được phục hồi, có hơn 40 trang, Cố Ninh thay đổi lại tựa đề, đem tình huống mới nhất của vụ án này, đều “Báo cáo” lên diễn dàn. Quả nhiên, hồ nước trong vốn đã thanh tĩnh trở lại, giờ lại bị ném vào một tảng đá, chủ đề này trong nhất thời lập tức nổ “oành” một tiếng.

Tựa đề lúc trước là: “Vơ vét tài sản không được, côn đồ trả thù phá tiệm” giờ đã biến thành “Chân tướng khi tiểu tam đối chất với vợ cả.”

Cố Ninh lại tùy tiện đi dạo diễn đàn một lát, rồi tắt máy vi tính cầm chìa khóa ra khỏi cửa, lúc cô đến cửa hàng, trong tiệm vẫn còn vài người khách. Sau khi Cố Ninh dừng bước nhìn chung quanh một chút, phát hiện trừ bỏ thuốc lá rượu, những thứ khác đều đã tiêu thụ sạch sẽ, cửa hàng lập tức trống trải đi nhiều.

Vốn dĩ hàng hóa trong tiệm đa số đều là nhu yếu phẩm cần thiết, hiện tại lại giảm giá, tự nhiên sẽ có người đến tranh nhau mua hàng, dù sao sớm muộn gì cũng phải dùng đến. Cố Ninh thường xuyên đến giúp Thẩm Lan trông chừng cửa tiệm, cho nên các khách quen đều biết cô là con gái của bà chủ. Vốn dĩ Thẩm Lan đang cúi đầu tính toán sổ sách. Không biết là ai kêu lên một tiếng:

– “Bà chủ, con gái bà đến kìa.”

Lúc này bà mới ngẩng đầu lên nhìn, sửng sốt một chút rồi nói:

– “Ninh Ninh, con về lúc nào vậy, đã ăn cơm chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc