CUỘC SỐNG THẢN NHIÊN CỦA CỐ NINH

Edit: Cửu Trùng Cát

Mãi cho đến khi ở ngoài có người gõ cửa, Cố Ninh mới từ những thứ cảm xúc ngổn ngang kia đi ra, cô chải tóc gọn gàng rồi ra khỏi phòng ngủ.

Ngoài cửa, Triệu Dân khoa trương mang theo một bộ tai nghe thật lớn, tươi cười lộ ra hai hàm răng chỉnh tề, hướng về phía Cố Ninh vẫy vẫy tay:

– “Hi, đến giờ chúng ta phải đến lớp rồi.”

Hai người đi vào phòng học, lập tức có mấy người đi lên tươi cười khen:

– “Các bạn thật lợi hại, thế nhưng có thể chạy hết toàn bộ hành trình.”

Hiện tại đại đa số học sinh gần như đều có khuyết điểm là thiếu thần kinh vận động, càng không cần nói đến một đám học sinh của một lớp chuyên chỉ biết tích cực học tập thế này, đối với bọn họ mà nói, có thể hoàn thành đường đua dài hơn một tiếng đồng hồ, đã là một kỳ tích rồi.

Trương Giai Giai cầm tờ danh sách đăng ký đi tới, nói:

– “Triệu Dân, mình giúp bạn đăng ký mức 3000m, 1500m, còn có 800m. Bạn không có vấn đề gì chứ, đúng không? Ừ, mình tin tưởng nhất định không thành vấn đế với bạn.”

Khóe miệng Triệu Dân co rút một chút, đáp:

– “Người này… trả đũa còn không chịu giấu đi, trắng trợn như vậy à… giúp mình đăng ký ba hạng mức… Ừ… Khảo nghiệm thể lực, như vậy đi, cũng đã báo danh thi chạy mất rồi, vậy còn xà đơn thì sao, có thể thay đổi không?”

Trương Giai Giai nghĩ tới nghĩ lui rồi nói:

– “Vậy cũng được, mình sẽ xóa tên bạn trong cuộc đua 800m, đổi lại cho bạn thành môn xà đơn nhé.”

Triệu Dân ngẩn ra rồi bật cười:

– “Bạn thật suy nghĩ cho mình đó nha.”

Sau đó hắn cố gắng nuốt ngược nước mắt vào lòng…

Trương Giai Giai cũng cười:

– “Đương nhiên, không cần khách sáo.” Lần này quay đầu lại, cô nói chuyện với Cố Ninh: “Ninh Ninh, bạn muốn đăng ký hạng mục gì?”

– “Mình cũng không biết, nhảy cao đi.” Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại rồi nói.

Trương Giai Giai gật gật đầu:

– “Ừ, cũng tốt, chạy đường dài tương đối mệt, hơn nữa chúng ta không tài nào so sánh được với các học sinh chuyên về thể dục, Ninh Ninh, nếu bạn muốn thi chạy thì phải nhanh tay đăng ký trước, hạng mục 50m hoặc là 100m, như vậy tương đối nhẹ nhàng hơn.”

Triệu Dân lập tức chen vào:

– “Lớp trưởng, bạn cũng nói rồi đấy, chúng ta không thể nhóm học sinh chuyên ngành thể dục, vậy mình cũng đăng ký thi chạy nhé!”

Trương Giai Giai lắc lắc đầu, cười cười rồi nói tiếp:

– “Tất cả đều phải dựa theo thứ tự, hữu nghị đứng đầu, thi đấu được xếp thứ hai nha.”

Nước mắt trong lòng Triệu Dân càng rơi nhiều hơn, sao lại phân biệt đối xử như vậy chứ? Hắn không phải chưa đánh đã thua rồi sao?

Tuần sau là Đại hội thể dục thể thao do trường học tổ chức, yêu cầu mỗi lớp cử ra 4 người 2 nam 2 nữ dự thi hạng mục chạy tiếp sức 400m, cho nên dù thế nào cũng phải lôi kéo gom ra cho đủ số.

Những hạng mục thi đấu khác có rất ít học sinh đến báo danh, cơ hồ ít ỏi không có mấy người, quả thực có chút khó coi, bất quá mấy khóa trước cũng đều như vậy, chủ nhiệm lớp ngược lại đã quen rồi, tuy rằng áp dụng nguyên tắc tự nguyện đăng ký tham gia, nhưng cô theo thông lệ vẫn phải khuyến khích thêm vài câu.

Quả thật có thể đem ra so với câu châm ngôn: “Thứ tự không quan trọng, quan trọng có tham gia” là được rồi.

Cố Ninh và Trương Giai Giai tự nhiên nằm trong danh sách nữ sinh tham gia chạy tiếp sức, Triệu Dân cũng tham gia vào danh sách nam sinh bên kia, ba người bỗng nhiên trở thành thành phần thi đấu chủ lực của lớp…

Buổi chiều sau khi tan học, ba người ăn xong cơm, Trương Giai Giai trở về kí túc xá tham gia vào lớp tự học buổi tối.

Ở Trung học Thanh Phong, giờ tự học buổi tối thuộc về chính sách có tự nguyện tham gia hay không đều được, nếu nhà xa có thể không tham gia, chung quy lớp học buổi tối phải kéo dài đến 9 giờ rưỡi tối, khi đó trở về nhà, trường học cũng sợ không an toàn cho học sinh.

Nhưng mà, nếu đăng ký ở trong kí túc xá thì nhất định phải tham gia.

Cố Ninh không thường xuyên tham gia lớp tự học buổi tối này cho lắm, về phần Triệu Dân đương nhiên là hoàn toàn không biết đến lớp tự học buổi tối tròn méo thế nào, buổi chiều sau khi tan học hắn đều là người bỏ chạy nhanh nhất.

Quả thực là trong một rừng học sinh của lớp, lay động một đóa hoa kỳ lạ…

Nháy mắt đã tới ngày khai mạc Đại hội thể dục thể thao, ở trường học hết sức náo nhiệt, người của toàn trường, dựa theo chỗ ngồi lớp đã được phân chia trên khán đài, từ rất xa nhìn lại, tất cả đều là đầu người, một mảnh vô cùng đồ sộ.

Người của cả lớp vốn dĩ đối với loại vận động cơ bắp thế này không có hứng thú gì, nhưng mà không khí ở đây quá tốt, âm nhạc kích thích, một đám người không kìm lòng được đã bị truyền cho sự nhiệt tình này, vui sướng hòa nhập trong bầu không khí sôi nổi đó.

Mỗi lớp chia ra làm 3 đội, đội vận động viên, đội cổ động viên, còn lại chính là đội cổ động viên viết bản tuyên truyền khích lệ cho nhóm vận động viên của lớp mình.

Cố Ninh tham gia hạng mục nhảy cao, sau khi vượt qua vòng sơ tuyển, đến trận chung kết thứ nhất thì rớt. Bất quá, cô cũng không cảm thấy gì, vỗ vỗ quần áo rồi đi trở về, trên mặt ngược lại là một mảnh bình tĩnh.

Buổi sáng lúc thi chạy tiếp sức hạng mục 400m, trong số 4 người tham gia thì Cố Ninh chạy đầu tiên, Trương Giai Giai chạy cuối cùng.

Hai bên đường đua đứng đầy người, tiếng súng bắt đầu vừa xuất hiện, tiếng hò reo “Cố lên” thay phiên nhau truyền đến.

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, thời gian phảng phất như ngừng lại, tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay, mồ hôi và những giọt nước mắt, những hình ảnh thanh xuân kia phảng phất như ngừng lại vào giờ khắc này.

Trở thành một bức tranh đẹp nhất.

Ba ngày diễn ra Đại hội thể dục thể thao, không ngoài dự đoán, các vận động viên tham gia thi đấu ở các hạng mục của lớp Cố Ninh, toàn quân anh dũng hy sinh, hoàn toàn hủy diệt câu châm ngôn “thi đấu không quan trọng, quan trọng là có tham gia” của Tiêu Cúc.

Cuối tuần sau khi Đại hội thể dục thể thao kết thúc, Cố Ninh rời giường rất sớm, cô chuẩn bị đi đến chỗ bán vật dụng gia đình, cô muốn đi xem bộ ghế bành bằng gỗ sưa mà cô luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng, tuy rằng hiện tại có khả năng là không dùng được.

Thì ra, Cố Ninh muốn xây dựng một hội sở tư nhân, sau đó trang trí bên trong theo kiểu dáng Trung Quốc cổ điển, cầu thang, ban công, sàn, vật dụng trong đó đều sẽ làm bằng gỗ.

Nhưng đáng tiếc là hiện tại tài chính của Cố Ninh không đủ, hội sở này không có tin tức gì, phong cách trang hoàng gì đó chẳng qua là nói suông mà thôi. Chỉ cần xem xét qua một lần sẽ thành cơn nghiện.

Trương Giai Giai tự nhiên là đi cùng với Cố Ninh, đồng hành còn có tên phú hào nhàn tản… Triệu Dân. Sau một khoảng thời gian, Triệu Dân luôn ở cùng một chỗ với hai người Cố Ninh, tính cách của cả ba luôn khác biệt, trở thành một phong cảnh kỳ quái ở lớp học.

Cuối tuần, người chen chúc trên xe buss quả thực chính là một trận tai nạn nhỏ, bất quá bọn họ ngồi trên xe từ sớm, cho nên chiếm được chỗ ngồi, không đến mức quá khó chịu.

Nhìn người khác cứ chen qua chen lại. Triệu Dân cảm thấy rất mới lạ, vẻ mặt hưng trí ngẩng cao.

Cố Ninh ở trong lòng nhíu nhíu mày, quả thật cô hoài nghi tên gia hỏa này từ trước đến nay chưa đặt chân lên xe buss bao giờ. Lúc xuống xe, Triệu Dân cười nói:

– “Mình vừa nghiêm túc đếm qua một lần, một mét vuông có 6 đầu người đấy.”

“…” Bạn thật sự là nhàn rỗi sinh nông nổi mà…

– “Cho nên…?” Trương Giai Giai hỏi, muốn nghe Triệu Dân tiếp tục nói.

– “Cho nên trên thế giới này, phương tiện lưu thông công cộng chính là nơi có mật độ nhân khẩu cao nhất a.” Triệu Dân đắc ý nói ra kết luận của bản thân.

Cố Ninh đã sớm quen với tình trạng tên tiểu tử Triệu Dân này là kẻ không có giới hạn, vô cùng ngẫu hứng và tự kỷ, cho nên cô chỉ sửng sốt một giây, không có trả lời, cắm cúi đi về phía trước.

Hai nữ một nam cùng nhau đi dạo phố, kỳ thật tình cảnh này có chút kỳ quái, nhưng mà xảy ra với bọn Cố Ninh, loại cảm giác này ngược lại hết sức bình thường, Triệu Dân cảm thấy hai người Cố Ninh và Trương Giai Giai nghiêm chỉnh mà nói, không thuộc về phạm trù người khác phái…

Đương nhiên, hai người còn lại cũng có cảm giác y như vậy với Triệu Dân.

Chờ dạo xong nơi bán vật dụng gia đình, khi về đến nhà đã là 2 giờ chiều, từ lúc Đại hội thể dục thể thao kết thúc, thời tiết càng ngày càng trở lạnh, rất nhiều người đã thay đổi trang phục mùa đông.

Thẩm Lan giúp Cố Ninh và Trương Giai Giai mua thêm rất nhiều quần áo. Ngay từ đầu, Trương Giai Giai đã kiên quyết từ chối. Thẩm Lan lại kiên trì mua, giúp Cố Ninh mua thêm cái gì, đều sẽ có một phần dành cho Trương Giai Giai, đối xử bình đẳng với cả hai cô gái, Trương Giai Giai đến cùng cũng không thể kiên trì bằng Thẩm Lan, thấy không lay chuyển được nên đành phải chấp nhận.

Mà hễ mỗi lần ăn gì đó, trừ bỏ Trương Giai Giai và Cố Ninh, Thẩm Lan còn chuẩn bị cho Triệu Dân một phần.

Thẩm Lan làm mấy việc này rất tự nhiên hào sảng, thái độ vô cùng thân thiết, Trương Giai Giai và Triệu Dân dần dần cũng thân cận với bà hơn.

Những ngày nhàn nhã trôi qua rất nhanh, mỗi ngày cứ đi tới đi lui qua lại giữa nhà và trường học, bất tri bất giác, hơn nửa học kỳ cứ như vậy mà trôi qua.

Buổi chiều hôm nay sau khi tan học, lúc ba người trở về nhà, Triệu Dân cảm thấy chóp mũi lành lạnh, hình như có gì đó rơi trúng mặt, khá ẩm ướt, hắn dừng chân đứng lại nhìn kỹ, thì ra là bông tuyết đang rơi.

Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay.

– “Thật tốt quá, tuyết rơi rồi.” Triệu Dân có chút hưng phấn.

– “Ừ, thật tốt quá.” Trương Giai Giai nắm khăn quàng cổ thật chặt, nhiệt độ trong không khí giống như lại thấp xuống mấy độ, cô nhìn Cố Ninh cười nói: “Hôm nay chúng ta ăn lẩu đi.”

– “Ừ.” Cố Ninh nhìn bông tuyết bay bay trước mặt, gật gật đầu.

Ba người vây quanh bên nồi lẩu, Cố Ninh nghiêng mặt, nhìn ra ngoài cửa số thấy tuyết càng lúc rơi càng nhiều thì ngây người. Tuần trước Thẩm Lan đã đi du lịch với bạn bè, bà đã đi một tuần, ngày hôm qua vừa gọi điện về, nói rằng phải một tuần nữa bà mới về được. Trong giọng nói lúc đó có thể nghe ra, Thẩm Lan đi chơi rất vui vẻ, tâm tình khi bà đi du lịch vô cùng tốt.

Nói thật, Thẩm Lan đột nhiên ra quyết định đi du lịch, còn là du lịch ở nước ngoài, Cố Ninh vô cùng bất ngờ, bất quá đã nửa năm trôi qua, Thẩm Lan quả thật thay đổi rất nhiều, bà vẫn nhiệt tâm thiện lương giống y như trước, nhưng lại tự tin hơn rất nhiều, tình thần càng tốt thì tâm tình cũng theo đó mà dâng cao, trạng thái như vậy khiến bà như trẻ ra vài tuổi.

Những chuyện buồn phiền của nửa năm trước, hiện tại rốt cuộc cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Triệu Dân ăn xong cơm, muốn trở về nhà thay quần áo, vừa mở cửa, hắn nhìn thấy ở ngoài cửa có người đang giơ tay chuẩn bị gõ cửa, Triệu Dân giật mình, hỏi:

– “Cậu tìm ai?”

Người trước mặt hắn chưa bao giờ thấy qua, cho nên có chút do dự khi hỏi.

Ninh Ngật nhìn người trước mắt, dừng 2 giây mới như lầm bầm lầu bầu nói:

– “Chẳng lẽ đi nhầm chỗ rồi à?”

Triệu Dân đi ra, nhìn người xa lạ trước mắt, trước lúc mở cửa căn hộ của mình, nhân tiện lại hỏi thêm một lần:

– “Cậu tìm ai?”

Ninh Ngật xác nhận địa chỉ lại một lần nữa rồi mới cất tiếng hỏi:

– “Có phải Cố Ninh ở đây không?”

Tay Triệu Dân dừng lại, quay đầu đánh giá người phía sau.

Bốn người ngồi trên sô pha, Ninh Ngật ngắn ngủi cười một tiếng rồi nói:

– “Ba mình cho mình biết địa chỉ của bạn, sau đó thì mình không mời mà đến, Cố Ninh, đã lâu không gặp.”

– “Bạn về lúc nào vậy, không cần đi học sao?” Cố Ninh nghĩ ngợi một lát rồi hỏi.

Ninh Ngật đột nhiên đến đây làm cho cô thấy rất bất ngờ.

Ninh Ngật cất giọng nhàn nhạt:

– “Trường học cho nghỉ 11 ngày phép vào dịp Lễ Giáng sinh, cho nên mình mới về được.”

Nghe Ninh Ngật nói như vậy, lúc này Cố Ninh mới nhớ tới, ngày mai chính là lễ Giáng Sinh rồi. Hai ngày nay, trên đường dĩ nhiên có không khí của lễ hội, rất nhiều cửa hàng bên ngoài đều trưng bày cây thông Noen, vài năm nay ngược lại rất lưu hành những dịp lễ hội của nước ngoài.

Đặc biệt lễ Giáng Sinh và lễ tình nhân, rất được giới trẻ hoan nghênh, mấy thương gia có đầu óc làm ăn đều sẽ bắt lấy cơ hội này để tăng thêm thu nhập.

Trương Giai Giai âm thầm đánh giá Ninh Ngật, muốn nói lại thôi, ngược lại là Triệu Dân hỏi ra lời mà cô đang muốn hỏi:

– “Cố Ninh, cậu ấy là…”

Nhớ tới mấy tháng trước, lần đó Cố Ninh bị người ta gọi là “chị dâu”, Triệu Dân âm thầm phỏng đoán ở trong lòng, người này chắc không phải là vị “Đại ca” gì đó chứ, không đúng a, phong thái này thực sự kém quá nhiều!

Chẳng lẽ lưu manh bây giờ, đều TMD tiểu bạch kiểm như vậy à?

– “Ninh Ngật là bạn cùng lớp hồi cấp 2 với mình.” Dừng một lát, Cố Ninh lại bổ sung thêm: “Lúc cha mẹ mình ly hôn, cha Ninh Ngật là luật sư đại diện cho mẹ mình, trước kia Ninh Ngật đã giúp mình rất nhiều.”

– “Thì ra là như vậy a.” Triệu Dân bừng tỉnh đại ngộ, hắn nghĩ, xem ra vừa rồi là bản thân hắn đã suy nghĩ quá nhiều.

Ninh Ngật nghe Cố Ninh giới thiệu hắn với người khác như vậy, trong lòng mơ hồ có chút thất vọng. Nhưng nghĩ kỹ lại, quan hệ giữa hắn và Cố Ninh bây giờ đúng là như vậy không sai.

Lần này hắn trở về tìm Cố Ninh, phát hiện cuộc sống của cô cũng không tệ lắm, có bạn bè mới, so với trước kia thì sáng sủa hơn nhiều lắm, hắn nghĩ, bản thân hắn chắc là phải vui vẻ thay cho Cố Ninh mới đúng.

Ninh Ngật áp chế mất mát trong lòng nói tiếp:

– “Mình có nghe vài người bạn nói về chuyện của bạn, Cố Huyên thật là quá phận, kết quả như thế, coi như là cô ta tự làm tự chịu.”

Cố Ninh ngẩn ra, cô nhìn về phía cửa sổ sau lưng Ninh Ngật, ngoài cửa sổ tuyết rơi ngày càng lớn, rơi vào trong tầm mắt thì thấy ngày càng mở ảo, mù sương. Cố Ninh thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nhìn Ninh Ngật, nói:

– “Chuyện trước đây, thật sự rất cám ơn bạn.”

Bình luận

Truyện đang đọc