CUỘC SỐNG THẢN NHIÊN CỦA CỐ NINH

Edit: Cửu Trùng Cát

Cố Ninh đi xuống dưới lầu, lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn, dưới đất tuyết đọng tản ra ánh sáng lóe lóe, vạn vật đều tĩnh lặng. Đại đa số người vẫn chìm trong cơn ngủ mê.

Ánh mắt của Cố Ninh đảo quanh một vòng, không thấy một bóng người, bên ngoài gió lạnh gào thét, ngọn gió mang theo bông tuyết thổi vào mặt đến đau rát, cô đứng ngây ra một lát, từ từ đi theo lộ trình chạy bộ mỗi buổi sáng.

Tuyết rơi thế này có thể xóa đi dấu chân người ta, Cố Ninh gian nan đi về phía trước, tiếng bước chân “loạt xoạt” vang lên như vỡ vụn, rốt cuộc, cô dừng lại, thở ra một làn khói trắng như sương. Cố Ninh hoài nghi đầu óc của mình có phải bị chập mạch rồi không, lúc này mà ở bên ngoài đạp tuyết đi bộ…

Cô vừa chuẩn bị bỏ đi thì nghe thấy ở phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Cố Ninh kinh ngạc nhìn Hà Cảnh, thì ra có người còn ngốc hơn so với mình a, lúc này mà ở trong tuyết chạy bộ…

Hà Cảnh chạy tới bên cạnh Cố Ninh thì ngừng lại, hơi gấp gáp nói:

– “Cậu tới rồi à?” Sau đó thở ra một làn khói trắng, người hắn cũng run run theo.

Hiện tại bên ngoài đã dưới 0 độ, trong gió mang theo bông tuyết thổi vào người, cho dù có mặc quần áo dày đi chăng nữa, đứng mười phút trong tuyết, cũng bị đông lạnh đến tận tim gan.

– “Sao hôm nay thế này mà cậu còn đến chạy bộ vậy?”

Hà Cảnh cười cười, run lập cập đáp:

– “Đương nhiên là mình muốn rèn luyện thân thể a!”

Đương nhiên, nếu trung khí mười phần nói xong câu đó, thân thể không có động tác kháng nghị bằng một cái hắt xì mất mặt mũi như vậy, hẳn là sẽ khiến người ta tin phục.

Cố Ninh không còn gì để nói, cô nhìn Hà Cảnh:

– “Cậu không sao đấy chứ?”

Hà Cảnh không để ý phất phất tay:

– “Không có việc gì, thân thể mình tốt như vậy, làm gì có chuyện được chứ! Đúng rồi, hôm nay rất lạnh, mình thấy không thích hợp để chạy bộ buổi sáng đâu, cậu nên trở vào nhà đi, đừng để bị lạnh cóng.”

Cố Ninh nhìn tới nhìn lui Hà Cảnh đã đông lạnh không nhẹ, hơi mím môi:

– “Lạnh như vậy, mà cậu còn chạy bộ được à?”

– “Không phải do mình muốn gặp cậu sao? Đừng nói là tuyết rơi, cho dù trời có sập xuống, cậu muốn chạy bộ mình nhất định cũng sẽ chạy với cậu.” Hà Cảnh nói chuyện vô cùng hùng hồn đầy lý lẽ, ánh mắt hắn nhìn Cố Ninh phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

“…”

Cố Ninh quan sát Hà Cảnh, liếc mắt một cái, ở trong lòng nhíu nhíu mày, cái tên này thật là tùy thời tùy khắc cũng không quên biểu đạt tình cảm của mình nha, bản thân đã bị lạnh cóng muốn chết mà còn…

– “Cậu thật là nhàn rỗi quá đi, còn nữa, mình đâu cần cậu chạy cùng chứ, ừ, về sau cậu cũng đừng nên thẳng thắn quá.”

– “Cậu không thích mình thẳng thắn đúng không, không sao, vậy về sau mình sẽ nói chuyện uyển chuyển một chút, mình cảm thấy nói chuyện uyển chuyển cũng có chỗ rất tốt.” Hà Cảnh ngược lại một chút cũng không thấy đả kích, vẻ mặt vẫn giữ nụ cười xán lạn như cũ.

Cố Ninh xem như hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nhưng nói thật, mặc dù có lúc cô không còn lời gì để nói với tên Hà Cảnh này. Nhưng vẫn không có cảm giác chán ghét hắn.

Hà Cảnh nhìn ánh mắt của cô thập phần trong veo, phảng phất như có thể xuyên thấu tấm lòng hắn, nóng bỏng mà chân thành. Nhân phi thảo mộc, người như cô ấy, thật sự rất khó làm cho người ta chán ghét.

Giọng điệu của Cố Ninh hòa hoãn lại:

– “Cậu về đi.”

– “Ừ.”

Dừng một lát, Cố Ninh nhìn Hà Cảnh bị lạnh cóng không nhẹ, nói tiếp:

– “Cậu lên nhà mình ngồi chút đi.”

Cố Ninh rót một ly nước ấm cho Hà Cảnh, hai ngày nay Thẩm Lan vội vàng tính toán sổ sách cuối năm, cho nên thường xuyên không đến đây, Trương Giai Giai lại đến lớp, cho nên hiện tại trong phòng chỉ có hai người. Kỳ thật ngay cả Cố Ninh cũng không biết, bản thân là động lòng trắc ẩn hay là có tâm tư gì khác, thế nhưng dẫn Hà Cảnh vào nhà mình. Cố Ninh nghiêm túc suy tư xong, tốt nhất là phải giải thích cho rõ ràng, có lẽ bởi vì vừa rồi lạnh quá, cho nên suy nghĩ của cô trở nên chậm chạp, nói cách khác, đầu óc bị đông cứng hỏng rồi.

Hà Cảnh cầm ly nước ấm từ từ uống hết, ánh mắt đánh giá Cố Ninh, nói:

– “Cám ơn.”

Ở ngoài mặt hắn làm bộ như vô cùng bình tĩnh, nhưng ở trong lòng lại hò hét mừng thầm, sáng hôm nay, lúc hắn nhìn thấy bông tuyết bay đầy trời, suy nghĩ một lát, cao hứng phấn chấn mặc xong quần áo rồi ra ngoài chạy bộ. Để cho tiện chạy bộ, hắn chỉ mặc một lớp quần áo mỏng manh. Trịnh Lục nói, hắn muốn theo đuổi người ta thì không cần phải quá thông minh và lý trí, cho nên hắn lập tức rõ ràng ngốc cũng có điểm tốt, như vậy càng có thể khiến cho người ta buông lỏng cảnh giác, khoảng cách giữa hai người cũng có thể được kéo gần hơn.

Hà Cảnh cảm thấy, vì theo đuổi vợ mình, biến mình thành kẻ ngốc thì có sao đâu, dù sao cũng không phải ngốc thật là tốt rồi.

Trong lòng Hà Cảnh vô cùng khâm phục bản thân, hắn biết Cố Ninh mềm lòng, không phải kết quả đây sao, hắn mới vừa nhìn thấy Cố Ninh, đột nhiên nhanh trí, cố ý làm bộ như rất lạnh. Không phải kết quả là đây sao, cho hai người cơ hội được ngồi gần như vậy! Cố Ninh quả nhiên là người mềm lòng, hắn không ngờ, hạnh phúc lại đến nhanh như vậy, vợ của mình quả nhiên là rất biết đau lòng chồng a!

Hà Cảnh cảm thấy trong lòng nóng hầm hập, một chút cũng không thấy lạnh, thật thỏa mãn… thật thỏa mãn a, ngay cả ly nước ấm trong tay, cũng thấy đặc biệt ngon miệng.

Cố Ninh cầm quyển sách đang đọc dở, muốn tiếp tục đọc sách, nhưng tầm mắt Hà Cảnh nhìn cô quá sức chăm chú, phảng phất có thể làm cho cô tan chảy, Cố Ninh ngẩng đầu, mới vừa chuẩn bị nói chuyện, Hà Cảnh lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác, giả vờ nhìn chung quanh. Cố Ninh khép sách lại, nhìn ly nước trong tay Hà Cảnh:

– “Uống xong rồi à?”

– “Hả? Ừ.” Hà Cảnh ngượng ngùng cười cười, buông cái ly trong tay xuống.

Trong phòng thật im lặng, phảng phất ngay cả tiếng thở của đối phương đều có thể nghe thấy, không đến hai mươi phút sau, sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên. Cố Ninh từ trên sô pha đứng dậy, nói:

– “Mình phải ra ngoài một lát, đi mua vài món đồ.”

– “Ừ, mình đi với cậu.”

Lúc hai người đi ra ngoài, bên ngoài trời đã sáng rồi, còn một tuần nữa thì đã hết năm, trong siêu thị khắp nơi đều là màu đỏ vui vẻ, rộn ràng nhốn nháo, người đến mua sắm chuẩn bị hàng hóa ăn Tết cũng rất nhiều. Hà Cảnh đi theo phía sau Cố Ninh, nhìn Cố Ninh cúi đầu chọn thứ gì đó, bốn phía xôn xao phảng phất đều hóa thành hư không, ánh mắt của hắn chỉ nhìn thấy một mình Cố Ninh. Cố Ninh quay đầu lại, Hà Cảnh phản xạ có điều kiện cười cười, sau đó mở miệng khen rau xanh Cố Ninh đang cầm trong tay:

– “Rau xanh này thật là đẹp mắt nha.”

“…”

Lúc hai người đến quầy tính tiền, Hà Cảnh chộp lấy giỏ hàng trong tay Cố Ninh, nói:

– “Để mình.”

Cố Ninh sửa sang khăn quàng trên cổ, hai người một trước một sau về nhà, trong tiểu khu có không ít trẻ con chạy tới chạy lui, chúng đang chơi ném tuyết. Đi tới dưới lầu nhà Cố Ninh, Hà Cảnh đưa trả túi hàng vào tay Cố Ninh, mãi cho đến khi bóng dáng của Cố Ninh biến mất trên hành lang, Hà Cảnh mới thu hồi tầm mắt, từ từ đi trở về.

Tuyết đọng còn chưa tan hết, hai ngày sau Cố Ninh đều an ổn ngồi ở trong nhà, không có đi ra ngoài. Cô xem phim điện ảnh hoặc là đọc sách để giết thời gian. Chiểu hôm nay, Cố Ninh nhận được điện thoại, là bạn hồi trung học của cô, nói rằng cả lớp muốn tổ chức một buổi tụ tập ăn tất niên, chủ nhiệm lớp cũng có mặt. Trước mắt công tác thống kê đi ra đi nhân đại khái có hai mươi, Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại, dù sao ở nhà cũng nhàm chán, cho nên đồng ý tham gia.

Sáu giờ rưỡi tối, mọi người có mặt trước cửa một KTV ở trung tâm thành phố, chỗ KTV này có giá cả không thấp, trang hoàng cũng vô cùng rực rỡ huy hoàng, vốn mọi người không định họp lớp ở trong này, nhưng mà một người trong lớp có cha mẹ nắm cổ phần của KTV, cho nên chi phí được chiết khấu 6 phần, còn được tặng cho không ít rượu nhẹ. Từ lúc tốt nghiệp về sau, mọi người đã nửa năm không gặp, cho nên lúc tiến vào phòng KTV, đại đa số người đều giống như mở ra máy hát, ai nấy đều trò chuyện về cuộc sống ở Đại học của mình.

Cố Ninh nửa bị khuyên nửa bị ép uống hết một chai bia, vì chất cồn nhẹ cho nên cô không thấy say, trừ bỏ cảm thấy trên mặt có chút nóng ran như phát sốt, cả người và lý trí đều thập phần thanh tỉnh. Cô mỉm cười nhìn mọi người ca hát, lúc mọi người còn ngồi trên ghế nhà trường, đều hết sức kính trọng chủ nhiệm lớp, hiện tại đã tốt nghiệp, cũng buông lỏng không ít, làm đủ các trò quái gở.

Đèn trong phòng lúc mờ lúc tỏ, một lát sau, Cố Ninh từ trong một góc khuất đứng lên, trong phòng có chút ngột ngạt, cô muốn ra ngoài hít thở không khí một lát. Lúc Cố Ninh từ phòng vệ sinh đi ra, ngoài dự kiến gặp được một người, là Từ Thiến Thiến.

So với nửa năm trước, Từ Thiến Thiến đã thay đổi rất nhiều, lúc này, trên người ả không nhìn ra được nửa điểm nữ sinh ngoan hiền, trong sáng. Trong không khí nồng nặc mùi nước hoa tỏa ra từ trên người ả. Trong KTV có độ ấm rất cao, Từ Thiến Thiến mặc trên người một cái váy trễ ngực, đi giày cao gót, lộ ra một đôi chân thon dài. Trên cổ còn có mấy dấu vết khả nghi.

Hai người tại hành lang của KTV hiệp lộ tương phùng.

Lúc Từ Thiến Thiến nhìn thấy Cố Ninh thì giật mình, một giây sau lộ ra biểu tình căm ghét, gằn từng chữ:

– “Cố Ninh, mày tới đây làm gì?”

– “Đến tham gia buổi họp lớp thôi.” Dừng một chút, Cố Ninh hất hất mặt chỉ về phía căn phòng sau lưng Từ Thiến Thiến:

– “Cả lớp chúng tôi đều ở trong đó.”

Từ Thiến Thiến nghe Cố Ninh nói như vậy, sắc mặt thay đổi một chút, trừng mắt nhìn Cố Ninh, rồi vội vàng xoay người bỏ đi, biến mất ở cuối hành lang. Mấy tháng trước, ả đã cùng người nhà náo loạn một trận lật trời, hiện tại đến KTV này làm “Công chúa”, Từ Thiến Thiến cũng biết, đó chẳng phải nghề nghiệp gì đáng tự hào, tự nhiên là ả không muốn mọi người nhìn thấy tình cảnh thê thảm hiện giờ của mình.

Cố Ninh dừng lại vài giây, rồi lập tức trở về phòng KTV.

Đợi đến lúc mọi người tận hứng hát hò, từ trong KTV đi ra, không sai biệt lắm đã mười giờ rưỡi, lớp trưởng là người tổ chức buổi họp lớp này, cho nên đã sắp xếp cho một bạn trai đưa một bạn gái về nhà, để bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người.

Thời điểm cuối năm, gần đây tình hình trị an trong thành phố cũng không yên ổn, lúc này đã không còn sớm nữa. Sắp xếp xong, ai cũng tự mình thực hiện nghĩa vụ, vài người cùng nhau leo lên xe taxi, tính toán lại giá cả cũng không mắc. Cuối cùng trước cửa KTV, chỉ còn sót vị lớp trưởng và Cố Ninh, hai người vừa vặn tiện đường.

– “Cố Ninh, chúng ta đi thôi.”

– “Ừ.” Cố Ninh gật gật đầu.

Hai người đi dọc theo vỉa hè bên đường, mới vừa chuẩn bị đưa tay vẫy xe taxi, lúc này, ngoài ý muốn thấy một chiếc xe ngừng lại ở trước mặt hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc