CƯỚI CHIẾN THẦN TÀN TẬT VỀ LÀM THIẾP VÀ CÁI KẾT


Tuy trông dáng điệu Giang Tùy Chu giống như đang xem sách, nhưng ánh mắt vẫn trộm nhìn Hoắc Vô Cữu.
Y biết, Hoắc Vô Cữu là loại người đau đến chết cũng sẽ không lên tiếng, nếu muốn nghe hắn chủ động nói đau, chỉ sợ cả đời đều không đợi được.
Nhưng mà, Giang Tùy Chu cũng biết rằng, cho dù Hoắc Vô Cữu vô cùng đau đớn, y cũng bó tay không có biện pháp, không làm được gì cả.
Nhưng y cứ không nhịn được, luôn muốn nhìn xem tình trạng của Hoắc Vô Cữu.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu tự ngồi dựa trên giường, nhắm hai mắt, không nói một lời, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng môi hắn lại trắng bệch, sắc mặt cũng khó coi, mi tâm nhíu rất chặt.
Không hiểu sao trong lòng Giang Tùy Chu cũng có chút không thoải mái.
Dường như y đặc biệt không thể trông thấy bộ dáng người bên cạnh một mình chịu đựng đau đớn.
Một lát sau, y dừng một chút, thử thăm dò mở miệng nói: “Ngươi có muốn lấy quyển sách xem hay không?”
Hoắc Vô Cữu trợn mắt nhìn về phía y.
Chỉ thấy Giang Tùy Chu vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Ít nhiều có thể dời đi chút lực chú ý.”
Lời này của y không giả chút nào.

Từ nhỏ tới lớn y đã không thích xem TV chơi trò chơi điện tử, y luôn cảm thấy ồn ào đến mức phiền lòng.

Trong nhà y lộn xộn, chuyện bát nháo vô cùng nhiều, khiến cho y cực kì thích trốn vào thư phòng, tuy có chút khó hiểu, nhưng sách mà người lớn đọc, lại có thể khiến y xem hết sức chăm chú, bất tri bất giác mà khiến thời gian trôi qua.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu quan sát y một lát, không nói gì.
Hoắc Vô Cữu không biết Giang Tùy Chu đã suy nghĩ thế nào, chỉ biết từ nhỏ bản thân mình cứ đọc sách là đau đầu, mãi cho đến hiện tại cũng chưa từng thay đổi.
Với hắn mà nói, càng tàn nhẫn hơn là, hiện tại hắn không thể động đậy, chỉ có thể đọc sách để sống qua ngày, giống như tên đạo tặc bị bắt phải niệm kinh.
Nhưng ma nghe được lời đề nghị này của Giang Tùy Chu, thế nhưng hắn không hề cảm thấy phiền.
Thậm chí không biết tại sao, lúc Giang Tùy Chu nhìn về phía hắn ấy, rõ ràng không có vẻ mặt gì, nhưng dường như lại giống một tiên sinh (thầy giáo).
Từ nhỏ Hoắc Vô Cữu đã ghét tiên sinh nhất.
Bất quá, dáng vẻ này của Giang Tùy Chu lại cực kỳ thuận mắt, thật giống như vốn dĩ y không nên là một Vương gia diễu võ dương oai cao cao tại thượng, mà phải là một tiên sinh người đầy mùi mực vậy.
Nếu y là một tiên sinh……
Chắc hẳn cũng không phải cái loại cầm thước mạnh mẽ ép người ta đọc sách như vậy.


Chỉ cần y ngồi xuống một chỗ, lẳng lặng nhìn người ta, sẽ khiến người ta có sự kích động muốn nghe lời y nói.
Trong lúc nhất thời Hoắc Vô Cữu chưa phục hồi được tinh thần lại.
Giang Tùy Chu khó hiểu mà mở miệng nói: “Hoắc Vô Cữu?”
Hoắc Vô Cữu hoàn hồn, liền thấy Giang Tùy Chu nói: “Bổn vương để Mạnh Tiềm Sơn lấy một quyển cho ngươi?”
Hoắc Vô Cữu dừng một chút, chỉ cảm thấy vừa rồi bản thân mình thật không bình thường.
Đọc sách thì thôi bỏ đi, ngày thường bị ép phải chịu sự tàn phá về tinh thần này, đơn giản là bởi vì thật sự không có chuyện gì.

Lúc này hắn đau đến mức cả người đã tê rần, mở miệng nói chuyện đều phải tốn sức, vẫn đừng nên cho tìm cho mình sự không thoải mái.
“Không cần.” Hoắc Vô Cữu nhẹ giọng nói, rồi lại nhắm lại mắt.
Từ nhỏ tới lớn hắn đã bị thương nhiều lần liên tiếp, mỗi khi đau đớn khó nhịn, hắn đều sẽ niệm Thanh Tâm Quyết sư phụ tập võ dạy cho hắn, cũng có chút tác dụng.

Mới vừa rồi hắn đã niệm cái này, tuy không thể thực sự thuyên giảm đi gì cả, nhưng lại có thể thanh tâm tĩnh khí, tạm thời nâng cao chút sức chịu đựng.
Nhưng không biết Giang Tùy Chu lại hiểu sai ý.
Y chỉ coi một hồi mới vừa rồi Hoắc Vô Cữu sững sờ là bởi vì chân đau.

Có lẽ cũng là, hắn đã phải chịu đựng đau đớn, chắc hẳn đang hoa mắt, không thể nào lấy tinh lực, tĩnh tâm đi đọc sách.
Bỗng trong lòng nhiên Giang Tùy Chu sinh ra một loại kích động cực kì không chín chắn.
Y buột miệng thốt ra: “Bằng không…… Ta đọc cho ngươi?”
Nói xong lời này, y mới bừng tỉnh hồi thần.
Ta đang làm gì vậy!
Chẳng lẽ ta đang có ý đồ kể chuyện cho Hoắc chiến thần sao!
Giang Tùy Chu bị nhận thức này của mình dọa sợ, có chút mất tự nhiên mà nhìn về phía Hoắc Vô Cữu, chỉ chờ Hoắc Vô Cữu nói ra lời cự tuyệt, để y mượn cơ hội thu hồi lời nói ban nãy.
Lại thấy Hoắc Vô Cữu một lần nữa mở bừng mắt, lẳng lặng mà nhìn về phía y.
Hoắc Vô Cữu không nói gì.

Giang Tùy Chu nhìn thẳng vào mắt hắn một lát, có chút ngắc ngứ mà mở miệng nói.
“Vậy…… Ta đây bắt đầu nhé?”
——
Trong tay Giang Tùy Chu cầm một quyển du ký.
Chính sử điển tịch thời xưa y đã xem không ít, ngược lại thì những phong cảnh dân gian này, tới đời sau thì phần lớn đã bị thất truyền, còn có rất nhiều lại bị biên soạn xuyên tạc, lẫn lộn chung với dã sử.

Cho nên sau khi xuyên đến đây, Giang Tùy Chu liền cảm thấy hứng thú đối với những “sách giải trí” này, ngày thường trừ việc xem công văn cùng mật báo mà thủ hạ đưa tới, thì thời gian còn lại đều xem những quyển sách vui này.
Y liền lật đến vị trí mình đã đọc trước đó, đọc cho Hoắc Vô Cữu.
May mà y vốn là một giáo viên, trừ lúc đầu có chút mất tự nhiên ra thì chính y cũng dần dần chìm đắm vào nội dung mình đang đọc.
Thanh tuyến của y nhẹ nhàng lại yên bình, có lẽ là ngữ khí sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với thanh âm, khiến cho khi y đọc sách, thanh âm của y nghe cực kỳ thuần khiết, khiến cho không khí xung quanh đều an yên hẳn.
Mạnh Tiềm Sơn nín thở ngưng thần đứng ở cách đó không xa, trong lòng hạ tấm tắc bảo lạ.
Hắn ta thầm nghĩ, chủ tử nhà mình bắt đầu theo đuổi người ta, thật là có thủ đoạn.
Nhìn đi, đọc sách cho người ta nghe, loại biện pháp này, người bình thường ai mà nghĩ ra được, người có thân phận như y, có ai có thể làm được tình cảnh như vậy?
Chắc chắn cho dù tâm địa Hoắc phu nhân có làm từ sắt đá, cũng phải bởi vậy mà mềm nhũn.
Nghĩ như vậy, Mạnh Tiềm Sơn không khỏi đưa mắt đi liếc Hoắc phu nhân.
Chỉ thấy Hoắc phu nhân ngồi ở trên giường, không nói một lời mà nhắm hai mắt.

Sắc mặt vẫn trắng như cũ, tựa hồ lông mày còn không nhíu……
Hắn ta đã bảo mà! Chắc hẳn không bao lâu nữa, hắn ta lại có thể giúp Hoắc phu nhân dọn phòng một lần nữa, chuyển hắn về phòng Vương gia!
Nghĩ như vậy, Mạnh Tiềm Sơn không khỏi lén vui vẻ.
Đúng vào lúc này, vị Hoắc phu nhân kia mở bừng mắt.
Một đôi mắt đen đặc lại sáng trong, lạnh như băng mà nhìn về phía hắn ta.
Tiếp đó, Mạnh Tiềm Sơn thấy, Hoắc phu nhân nhàn nhạt liếc mắt nhìn chủ tử một cái, sau khi thấy chủ tử một lòng đọc sách, không chú ý tới xung quanh, liền lại giương mắt nhìn về phía hắn ta.
Đôi mắt kia lạnh thêm vài phần, mày nhăn lại, tràn đầy hàn ý.
Cho dù ngu dốt như Mạnh Tiềm Sơn, cũng hiểu rõ ý của Hoắc Vô Cữu.

Vị chủ tử này chê hắn ta vướng víu, muốn để hắn ta cút đi.
Mạnh Tiềm Sơn rất là thức thời, không tiếng động mà khom người hành lễ với vị chủ nhân này, vội vàng chạy ra ngoài.
Mà Hoắc Vô Cữu trên giường, mắt lạnh nhìn Mạnh Tiềm Sơn chạy mất, rồi mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, yên lặng nhìn về phía Giang Tùy Chu.
Lúc này Giang Tùy Chu hết sức tập trung, không chú ý chút nào tới cái nhìn chăm chú của hắn.
Thanh âm y không lớn, đọc sách cũng như là đang nói chuyện với người ta vậy, ôn hòa lại trong sáng, hoàn toàn bất đồng với y ngày thường.
Hô hấp của Hoắc Vô Cữu không khỏi chậm lại.
Hắn không ngờ rằng, chẳng qua chỉ là một quyển sách giải trí, để Giang Tùy Chu đọc lên, thế nhưng lại hữu hiệu hơn Thanh Tâm Quyết nhiều.
Kỳ thật nội dung sách này không có ý nghĩa gì, chẳng qua chỉ là một người có học rảnh rỗi không có việc gì chạy chơi khắp mọi nơi, viết chút sách giải trí ghi lại những điều mắt biết tai nghe của hắn.
Nhưng dường như Giang Tùy Chu lại cảm thấy hứng thú đối với cái này, thậm chí chính y cũng không phát hiện, khi y đang đọc sách, ánh mắt có bao nhiêu sinh động.
Khóe môi cũng hơi hơi gợn lên, nhìn trông rất là sung sướng.
Ánh mắt Hoắc Vô Cữu tạm dừng chốc lát, tiện đà rời ánh mắt qua chỗ khác, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn không thích đọc sách, chẳng những là bởi vì lười nhìn chữ, mà còn là bởi vì đối với những nội dung được văn tự ghi lại này, tất cả hắn đều không có hứng thú.
Nhưng hiện giờ, hắn nhắm mắt lại, dường như âm thanh trong trẻo kia lại biến thành nước sông trong vắt chảy xuôi, chảy qua Ba Thục và Hồ Quảng mà người có học kia ghi lại, ở ngàn vạn dặm dưới ánh mặt trời, hiện lên những gợn sáng lăn tăn.
Dường như y rất thích mấy thứ kia.
Mà Hoắc Vô Cữu lại bởi vậy mà không khỏi sinh ra một chút xúc động.
Hắn muốn làm cho những thứ mà Giang Tùy Chu thích, tất cả đều thuộc về hắn.
Hắn giống một người phàm tục cuối cùng đã bị điển hóa vậy, chung quy vẫn biến thành tín đồ của thần phật.
Điều này khiến hắn có thôi thúc muốn quỳ xuống trước tượng thần, muốn đem tất cả của cải cùng trân bảo thuộc về mình hay không thuộc về mình, đều cung phụng hết cho thần.
——
Giang Tùy Chu vẫn mãi chỗ này cho đến khi màn đêm buông xuống.
Y rất là tự nhiên mà cùng nhau dùng bữa tối với Hoắc Vô Cữu, rồi mới đứng dậy rời đi.
Thấy y cùng Hoắc Vô Cữu ở chung với nhau rất là vui vẻ, Mạnh Tiềm Sơn thức thời mà tiến tới góp mặt, cười hì hì hỏi: “Vương gia ngày mai có tới nữa không?”
Giang Tùy Chu dừng một chút, không khỏi nhìn về phía Hoắc Vô Cữu.
Kỳ thật y đã nghĩ rồi.

Thời gian này, bởi vì y giả bệnh nên phải nghỉ hưu mộc ở nhà, không cần đi đâu hết, rất nhàn rỗi.

Hoắc Vô Cữu này lại vừa mới bắt đầu chữa chân, theo lời nói của đại phu kia, cơn đau như hôm nay của hắn còn phải kéo dài một tháng.
Giang Tùy Chu luôn có chút không yên tâm cho lắm.

Có lẽ là bởi vì trước kia đã quá sợ chết, khiến cho y nuôi thói quen lấy Hoắc Vô Cữu làm ưu tiên trong mọi chuyện, nên tạm thời y có chút không sửa nổi.
Hoắc Vô Cữu nâng mắt lên liền thấy Giang Tùy Chu đang nhìn hắn.
“Không cần trưng cầu ý kiến của ta.” Hoắc Vô Cữu dừng một chút, có chút biệt nữu mà nhàn nhạt nói.
Mặt Mạnh Tiềm Sơn lộ vẻ vui mừng, không đợi Giang Tùy Chu mở miệng, liền cười nói: “Ai! Vậy nô tài sẽ an bài người đi thu dọn một chút, đem sách và công văn Vương gia cần xem, cùng dọn đến nơi này của Hoắc phu nhân!”
Giang Tùy Chu liếc mắt nhìn hắn ta.
Chỉ thấy Mạnh Tiềm Sơn cười hì hì nói: “Vừa đúng lúc! Hôm nay nô tài còn cảm thấy, ánh sáng ở nơi này của Hoắc phu nhân còn tốt hơn thư phòng của Vương gia, Vương gia phơi nắng nhiều hơn chút, chuẩn không sai!”
Tiểu tử này nhiệt tình như vậy, ngược lại đã bớt việc cho Giang Tùy Chu.
Y không phản bác, quyền làm cam chịu, ừ một tiếng, rồi đứng dậy đi mất.
Đúng đêm nay, có thư từ chuyển đến phòng Giang Tùy Chu.
Là Từ Độ chuyển tới.

Thám tử hắn ta sắp xếp ở Trường Nhạc phường đưa tin tức về, nói rằng những quan viên Hình Bộ đó thăm dò vị trí, hai ngày nay sẽ liền động thủ tịch thu căn trạch kia.
Từ lúc bọn họ làm này kế hoạch đã sớm biết, bởi vì lần trước Trần Đễ mời Hoắc Vô Cữu tham gia tiệc ngắm hoa, rất có mặt mũi trước mặt Hậu Chủ, bởi vậy thời gian này được nhận một công việc béo bở, đang ở Tô Châu giải quyết việc chung.
Hiện giờ trong trạch viện ở bên kia chỉ có ngoại thất mà gã ta nuôi, là một nữ nhân thanh lâu, nói vậy hai ngày nay, sẽ bị bắt đến trước mặt Hậu Chủ.
Giang Tùy Chu xem tin xong, trầm ngâm một lát, nở nụ cười.
Theo tư liệu lịch sử được ghi lại trong trí nhớ của y, tuy bên ngoài Trần Đễ lấy lòng nịnh bợ Bàng Thiệu, nhưng kỳ thật chính gã cũng có chút tính toán nhỏ.

Bàng Thiệu tham của, cho dù là thủ hạ cũng không trốn được sự vơ vét của gã ta, bởi vậy căn trạch viện kia của Trần Đễ, ngay cả Bàng Thiệu cũng không biết.
Một khi đã như vậy, đợi sau khi Hình Bộ thu lưới, căn trạch viện kia, bao gồm cả nữ nhân thanh lâu kia nữa, trước tiên đều sẽ bị tính lên đầu Giang Tùy Chu.
Như vậy, Hậu Chủ tuyệt đối sẽ không tra sâu, tất nhiên vụ án này cũng sẽ bị gã làm cho lớn chuyện.
Tới lúc đó…… Liền có thể lẳng lặng chờ bọn họ lấy mình làm giáo, tấn công vào khiên của mình.
Giang Tùy Chu chỉ cảm thấy trước mắt có trò hay chờ y xem, tâm tình tốt lên rất nhiều, sau khi cất tin đi ổn thỏa, thần sắc sung sướng vẫn cứ sung sướng như cũ.
Mạnh Tiềm Sơn đang nhìn trộm y, trong lòng tấm tắc bảo lạ.
Ngày thường khi Vương gia xử lý công sự, sao lại có thời điểm không nghiêm túc như vậy, thậm chí khi nhìn tin mật lại còn cười?
Trên tin mật đều là chuyện quan trọng, có thể có cái gì buồn cười chứ?
Nhất định là thời điểm Vương gia xem tin đã phân tâm, nghĩ đến Hoắc phu nhân.
Nghĩ như vậy, khi Mạnh Tiềm Sơn rời khỏi phòng ngủ, đôi mắt vẫn trộm nhìn Giang Tùy Chu, lại còn nở nụ cười.
Nụ cười kia ái muội cực kỳ.


Bình luận

Truyện đang đọc