CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU

Trịnh Thiên Ngọc không kiên nhẫn: “Cảnh cáo cô, trả lời câu hỏi của tôi!”

Mai Thùy Hân bĩu môi: “Đồ thần kinh.” Cô muốn cúp điện thoại.

“Cô dám cúp điện thoại thử xem!” Trịnh Thiên Ngọc đã đoán được suy nghĩ của Mai Thùy Hân nên cảnh cáo cô.

Lông mày Mai Thùy Hân nhíu lại, cả tối làm việc vất vả khiến cô vô cùng uể oải, căn bản không muốn đấu võ mồm với gã đàn ông này nữa: “Vì sao tôi phải nói với anh?”

Đôi con ngươi sâu thẳm của Trịnh Thiên Ngọc bắn ra tia sáng khát máu: “Mai Thùy Hân, cô đừng quên thỏa thuận của chúng ta! Nếu tôi phát hiện cô ở cùng người đàn ông khác thì cô chết chắc! Biết chưa!”

“Có bệnh thì uống thuốc đi!” Mai Thùy Hân nhíu mày, dứt khoát rụp một tiếng cúp thoại.

“Tút tút tút tút…” Âm thanh ngắt kết nối di động vang lên trong màn đêm yên tĩnh, co vẻ cô đơn cũng đầy đột ngột!

Trịnh Thiên Ngọc siết chặt di động, giống như đang siết chặt Mai Thùy Hân vậy.

Cô gái này còn dám chủ động ngắt điện thoại của hắn nữa chứ!

Đôi mắt hắn càng thêm lạnh lẽo. Dù đêm đã khuya nhưng hắn chẳng hề buồn ngủ chút nào. Hắn tiện tay nhấc bộ âu phục ném trên sofa, túm lấy chìa khóa xe rồi đi ra khỏi cửa.

Trong cửa hàng hoa, Mai Thùy Hân vừa bó xong bó hoa cuối cùng, định thu dọn hết đồ đạc của mình rồi chuẩn bị đóng cửa. Cô vừa quay người lại thì nhìn thấy một dưới ngọn đèn đường ngoài cửa có bóng người cao lớn đang đi về phía này.

“Thùy Hân, tan làm chưa?” Người tới là Lưu Phi – Bạn học cùng lớp của Thùy Hân.

“Ồ, Lưu Phi. Sao, sao cậu lại ở đây?” Thùy Hân vỗ vỗ trán, cảm thấy thật đau đầu chết mất, vừa mới đuổi một Trịnh Thiên Ngọc giờ lại tới một Lưu Phi.

Tuy rằng Lưu Phi chưa bày tỏ thẳng thắn tình cảm dành cho cô, nhưng Mai Thùy Hân không phải đứa ngốc, cho nên cô không muốn ở gần Lưu Phi quá nhiều.

“Thùy Hân, nhất định là cậu mệt lắm rồi nhỉ? Tớ nghe Gia Linh nói cậu làm việc ở đây, hôm nay vừa vặn thuận đường nên qua thăm cậu.” Lưu Phi mỉm cười.

“À, vẫn ổn, tớ quen rồi. Giờ tớ phải đóng cửa để về nhà đây. Vậy ngày mai gặp nhé!” Mai Thùy Hân vội đuổi Lưu Phi đi. Giờ cô thật sự rất mệt, chỉ muốn mau mau về nhà đánh một giấc.

“Thùy Hân, tớ đưa cậu về nhà nhé. Nào, tớ giúp cậu xách túi.” Mai Thùy Hân còn chưa kịp từ chối thì Lưu Phi đã cầm lấy túi xách của cô rồi.

“Ồ, vậy cảm ơn cậu!” Dù sao cũng là bạn học còn phải gặp nhau mỗi ngày, Mai Thùy Hân thật sự không muốn làm cho quan hệ hai bên căng thẳng quá.

Dưới tàng cây ngoài cửa có một chiếc xe Lamborghini đang đỗ. Trịnh Thiên Ngọc ngồi trong xe, sắc mặt âm trầm tới mức vắt được nước.

Thằng oắt kia chính là “đàn anh” mà Mai Thùy Hân đã gọi sao? Tay Trịnh Thiên Ngọc thiết chặt vô lăng tới mức gần như bóp nát nó. Đôi con ngươi phẫn nộ của hắn nhìn chằm chằm vào hai kẻ đang thân mật với nhau trong tiệm hoa.

Lưu Phi quan tâm bước tới giúp Mai Thùy Hân kéo cánh cửa sắt của tiệm hoa xuống. Trong lòng cậu ta vui lắm. Dù sao thì cậu ta cũng theo đuổi Thùy Hân lâu như vậy rồi, hôm nay là lần đầu tiên được ở gần cô ấy tới vậy. Tuy bình thường tính cách Mai Thùy Hân rất thoải mái cởi mở, nhưng cô luôn bộn bề nhiều việc, cậu ta gần như không có cơ hội ở riêng với cô.

Hôm nay, cậu ta nhất định phải dũng cảm thổ lộ!

“Thùy Hân! Cậu biết không? Tớ thích cậu rất lâu rồi!” Lưu Phi dũng cảm nhìn vào đôi mắt sáng ngời trong suốt của Thùy Hân.

“Hả? Cái này… Tớ….” Mai Thùy Hân nhất thời nghẹn lời, cô không nghĩ ra phải làm sao để từ chối cậu ta một cách uyển chuyển.

Dáng vẻ khó xử cúi đầu của cô rơi vào ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc đang ngồi trong xe lại thành ngại ngùng băn khoăn.

Cảm giác ghen tuông cuốn sạch mọi suy nghĩ của hắn! Trịnh Thiên Ngọc không thể kiềm chế nổi nữa, đôi chân dài bước ra ngoài rồi hung hăng đạp lên cửa xe.

Bình luận

Truyện đang đọc