CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU

Trong phòng tắm khoảng chừng 80 mét vuông, Mai Thùy Hân đang tắm rất chậm, gắng hết sức kéo dài thời gian. Mai Thùy Hân nhìn bộ nội y màu đen chỉ có mấy sợ dây đang đặt trên băng ghế tắm mà trong lòng khó chịu vô cùng.

Trịnh Thiên Ngọc anh là tên biến thái, lợn giống! Mai Thùy Hân thầm mắng chửi trong lòng.

Cửa sổ phòng tắm rất lớn, bên ngoài cửa sổ là một thảm cỏ đã được cắt sửa công phu. Nếu cô nhảy qua cửa sổ bỏ trốn, cô sẽ không phải chịu đựng Trịnh Thiên Ngọc nữa!

Nhảy qua cửa sổ chạy trốn, cô không sao gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Nhưng, cô có thể làm vậy ư?

Nghe bác sĩ nói ba cô đã kiểm tra sức khỏe toàn diện xong rồi, cơ thể ba cô nếu được phâẫu thuật thành công, sau này sẽ phục hồi tốt, hoàn toàn có thể khỏe lại, làm sao cô có thể vứt bỏ cơ hội chữa khỏi cho ba đây?

Không phải chỉ là tình nhân thôi sao? Không phải chỉ là hợp đồng ba năm thôi sao? Cô có thể nhịn! Vì người ba thân yêu, cô có thể làm mọi điều!

Thôi vậy, nếu không thể lựa chọn thì dũng cảm đối mặt đi! Có có thể chịu đựng cảm giác mỏi mệt khi làm bốn công việc cùng một lúc, có thể chịu được trách cứ và nhục mạ của người khác thì cũng có thể chịu được Trịnh Thiên Ngọc!

Thùy Hân, cố lên!

Mai Thùy Hân dứt khoát tắt vòi hoa sen đi. Cô dùng khăn tắm mềm mại lau khô nước trên người, đi tới ghế tắm bên cạnh, ngón tay xanh nhạt vươn tay về chiếc váy ngủ trong suốt màu đen kia…

“Cốc cốc…” Cửa phòng tắm bị gõ vang, bên ngoài truyền đến giọng nói trầm thấp của Trịnh Thiên Ngọc: “Mai Thùy Hân, cô cần một tiếng để tắm rửa à? Nhanh ra ngoài cho tôi!”

Không kéo dài được nữa! Mai Thùy Hân đứng lên, cố gắng dựt dựt chiếc váy xuống dưới, hy vọng có thể che được một chút.

“Cô rốt cuộc đang làm trò gì đấy! Nhanh ra đây!” Giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc đã mang theo tức giận.

Hít sâu một hơi, Mai Thùy Hân đứng dậy đi về phía cửa.

Ngón tay thon dài run rẩy vươn tới khóa cửa…

Cánh cửa mở ra. Trong khoảnh khắc Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy Mai Thùy Hân, con mắt hung ác của hắn cháy lên ngọn lửa hừng hực. Hắn đi tới chỗ Mai Thùy Hân, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Nhìn tôi.”

Mai Thùy Hân xấu hổ đến ánh mắt cũng không dám mở, đôi lông mi run rẩy rũ xuống phủ một bóng mờ hình rẻ quạt lên trên khuôn mặt cô.

Không thể chịu đựng được nữa, Trịnh Thiên Ngọc cúi đầu, đôi môi nóng bỏng mang theo độ nóng như lửa đáp xuống bờ môi Mai Thùy Hân, miên man gặm mút.

Trịnh Thiên Ngọc hít sâu một hơi. Trời ạ! Hắn thật sự thích loại cảm giác này!

Nắng sớm dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào hơi thở triền miên còn sót lại ngày hôm qua trong phòng.

Trên chiếc giường lớn mềm lại, một cô gái nhỏ gầy yếu đang nằm yên lặng, hàng mi dài vẽ lên một lớp bóng mờ xinh đẹp trên khuôn mặt thanh tú.

Mai Thùy Hân từ từ tỉnh lại, đau nhức trên khắp cơ thể nhắc nhở cô mọi chuyện tối qua. Khuôn mặt cô thoắt cái ửng đỏ, hai tay che đi khuôn mặt nóng bừng. Mai Thùy Hân nhìn trộm về người bên cạnh. Trịnh Thiên Ngọc đang ngủ say. Trong ánh nắng ban mai nhìn hắn vô cùng anh tuấn. Hắn nằm ngủ ngoan như một đứa trẻ, khóe miệng tựa hồcòn treo một nụ cười khẽ.

Người đàn ông này, lúc không nổi giận cũng không quá đáng ghét… Mai Thùy Hân có chút mê mẩn nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Trịnh Thiên Ngọc.

“Sao nào? Có phải tôi rất đẹp trai không?” Trịnh Thiên Ngọc đang nhắm mắt nằm ngủ đột nhiên lên tiếng lập tức dọa Mai Thùy Hân nhảy sang một góc giường khác.

“Anh… ây…” Mai Thùy Hân hối hận muốn chết với dáng vẻ háo sắc lúc nãy của mình.

Cô bối rối muốn dùng chăn đơn che mình lại, nhưng muộn rồi! Trịnh Thiên Ngọc đã nhào tới!

Trong phòng, si mê quấn quýt….

Bình luận

Truyện đang đọc