CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU

Hai món ăn một chén canh nóng hổi được bưng lên bàn, Trịnh Thiên Ngọc mí mắt cũng không them nhìn, đũa cũng không nhúc nhích, mày rậm nhăn lại: “Đây chính là cơm trưa cô làm cho tôi sao? Như thế này làm sao mà ăn?”

“Cầm đũa ăn thôi! Bắt bẻ cái quỷ gì!” Trong lòng Mai Thùy Hân âm thầm nói nhưng trên mặt vẫn chỉ có thể tất cung tất kính: “Nếu như anh không hài lòng, vậy tôi sẽ làm một phần khác một lần nữa.”

Ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc sắc bén chăm chú nhìn Mai Thùy Hân: “Đồ ăn làm ít nước dùng quá nhạt nhẽo, đây là cô đang bất mãn với tôi sao?”

“Không có không có, tôi chỉ là quá tập trụng học món ăn mới nên thời gian nấu ăn có hơi ít.” Mai Thùy Hân khúm núm xin lỗi. Nhẫn nại! Nhẫn nại! Cô âm thầm tự khuyên bảo chính mình.

“Tôi không thấy ngon miệng, cô đi làm chút sủi cảo ăn đi. Học từ sáng cho tới trưa mới chỉ biết nhào bột mì, có kịp học xong không?”

Trong phòng bếp lớn như vậy, Mai Thùy Hân nhào bột tới mức cổ tay đau nhức, phí hết sức lực còn lại mới làm xong sủi cảo, kết quả vừa mang sủi cảo lên bàn, Trịnh Thiên Ngọc chỉ miễn cưỡng nhìn thoáng qua nếm cũng không có nếm: “Tôi đợi quá lâu đã không còn hứng thú với sủi cảo nữa, vẫn là ăn cơm chiên đi!”

Mai Thùy Hân lại kìm nén lại lửa giận nhưng cũng không thể tránh được đành phải bưng sủi cảo về phòng bếp, lại làm cơm chiên cho hắn.

Làm khó Mai Thùy Hân dường như đã trở thành thành niềm vui thú của Trịnh Thiên Ngọc. Hiện tại hắn đã không còn sử dụng bạo lực với cô nữa nhưng lại nóng lòng bắt bẻ tài nấu nướng của cô, bắt bẻ thái độ của cô, thậm chí ngay cả cô vô tình mặc quần áo không vừa vặn đều trở thành cái cớ để cho hắn chế nhạo cô.

Mai Thùy Hân bây giờ rất sợ đi vào phòng bếp, Trịnh Thiên Ngọc đơn giản là đang cố ý làm khó cô, ví dụ như bữa trưa rõ ràng nói cơm tối muốn ăn thịt bò, Mai Thùy Hân sợ bị hắn đùa giỡn đã xào thịt bò rồi lại còn làm thêm thịt kho tàu, canh các loại cũng chuẩn bị một phần, chờ đến tối nhanh chóng làm xong, nhưng Trịnh Thiên Ngọc lại ra vẻ không hứng thú nói một tiếng: “Đêm nay không ăn thịt bò, đổi ăn thịt dê đi!”

Mai Thùy Hân đành phải làm lại một lần nữa. Cứ như vậy, đương nhiên giờ cơm sẽ không còn như bình thường nữa, thế là Trịnh Thiên Ngọc lại lạnh nhạt nói một câu: “Cô càng ngày càng đần, tôi đang thử cô xem có muốn cho cha cô tiền làm phẫu thuật hay không.”

Hắn nói chuyện khác cũng không sao nhưng Mai Thùy Hân rất sợ hắn nói câu này. Chỉ cần nghe được Trịnh Thiên Ngọc nói câu này, cái đầu nhỏ quật cường của cô liền tiu nghỉu xuống, thấp giọng nhỏ như muỗi ngập ngừng nói: “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Lông mày Trịnh Thiên Ngọc nhíu lại, nhìn cũng không nhìn cô một chút lại đem canh thịt dê cô làm uống sạch sành sanh.

Mang thai đã ba tháng, bụng Mai Thùy Hân cũng bắt đầu nhô lên một chút xíu nhưng người cô rất gầy, mặc quần áo lại rộng rãi, căn bản nhìn không ra một chút dấu hiệu mang thai nào.

Bảo bối cũng vô cùng ngoan, bây giờ khẩu vị của Mai Thùy Hân lớn đến lạ kỳ, mỗi ngày cũng vô cùng thích ngủ, bị Trịnh Thiên Ngọc hành hạ như thế thật sự là sắp không chống đỡ được.

Nhưng Trịnh Thiên Ngọc chơi trò chơi “Làm khó Mai Thùy Hân” dường như phát nghiện. Thường xuyên không đến công ty chỉ chuyên môn ở nhà nhìn chằm chằm cô làm việc nhà, còn thường xuyên đưa ra một chút chuyện khó khăn cho cô làm. Mai Thùy Hân cảm thấy sàn nhà phòng khách đã lau đến mức có thể cọ sát ra ánh sáng kim cương rồi.

Thỉnh thoảng Trịnh Thiên Ngọc chỉ nhẹ nhàng nói một câu mà khiến Mai Thùy Hân phải bận rộn cả ngày, ban đêm lê một thân mệt mỏi lên giường cái gì cũng không kịp nghĩ liền trực tiếp tiến vào mộng đẹp.

Hai ngày nay, Trịnh Thiên Ngọc bảo Mai Thùy Hân đem ga giường trong phòng đều thay mới hết, rõ ràng có máy giặt rất cao cấp nhưng lại vẫn cứ không dùng mà nhất định phải bắt Mai Thùy Hân giặt tay.

Mai Thùy Hân cuốn lên tay áo, hai bàn tay đã có chút thô ráp giặt ga giường thật to đang ngâm trong bồn tắm lớn tràn đầy nước, lại đem vỏ chăn ném vào giặt cùng, cô khom người bên cạnh bồn tắm lớn giặt giũ quá lâu chờ đến lúc giặt sạch vắt khô, quần áo toàn thân cũng đã ướt đẫm.

Bình luận

Truyện đang đọc