CUỐI TUẦN TÔI VÀ EM



Nằm im im trong bồn nước hưởng thụ một lúc, bỗng cô lại quẫy chân đạp nước bắn tung tóe ra, mặt đăm đăm hậm hực:

- Tên đáng chết.... Mình cũng đâu quá sai mà lại giận hờn vậy chứ?

Ra là từ nãy Bội Mễ nhắm nghiền mắt suy nghĩ, chưa bao giờ Tử Sâm giận dỗi cô hay trách cứ điều gì, duy chỉ có lần này là buộc cô xuống nước. Hai môi cô bặm vào nhau, đảo mắt rồi từ từ quấn khăn ra ngoài

... 6 rưỡi chiều...

Bội Mễ cặm cụi trong bếp, đang nấu bữa tối cho bản thân. Tin nhắn trên máy: Hôm nay anh có về ăn tối không?. Tuy vậy lại chưa gửi, nhập giữa chừng cô thu tay lại, quyết để xem nam nhân giận dỗi được bao lâu. Sau lại quay ra tiếp tục nấu

... Trong khi đó...


Tại một nhà hàng sang trọng, Trác Siêu ngồi bình thản dùng bữa, đôi khi liếc mắt sang nhìn thằng bạn mình- Tử Sâm. Nam nhân này từ nãy đã rót mấy cốc rượu, uống vào không chần chừ. Trác Siêu đưa khăn lên thấm mép, nói:

- Hôm nay tại cuộc họp, Duẫn Gia Chi bêu xấu Bội Mễ rất nhiều...

Tử Sâm dừng lại việc uống rượu, đặt cốc xuống bàn, đôi môi mỏng bĩu lên, nhàn hạ đáp:

- Rồi sao?

Trác Siêu thở dài, vẻ khuyên nhủ:

- Đừng uống nữa

Ánh mắt Trác Siêu liếc nhìn đồng hồ, giục:

- Khoảng chút nữa tao đưa về, chắc Bội Mễ đang nấu ăn ở nhà đợi cậu

Tử Sâm vẻ ngà ngà, đặt li rượu xuống, trách cứ:

- Mày hôm nay...quản lắm chuyện

Trác Siêu cười trừ, biết rõ thằng bạn này cứng đầu ra sao, nói lời suông không bao giờ chịu nghe, đành dẫn chuyện:

- Chắc mày cũng không quên mối tình tao và Thẩm Duệ...


Nhắc đến đây Tử Sâm bỗng chững lại, dĩ nhiên là không quên, chuyện mới cách đây hai năm. Trác Siêu trầm mặc:

- Năm đó tao cũng xích mích chuyện rất nhỏ với cô ấy. Thẩm Duệ đã từng thất thân vì bị cưỡng, cô ấy luôn mặc cảm. Tao đã chinh phục khó khăn lắm đấy. Cả hai bọn tao bắt đầu nên duyên, nhưng lại vì hôm đó cãi nhau, hình như là người yêu cũ Thẩm Duệ nhắn tin nhầm, tao lại tưởng cô ấy không còn chung thủy, ngu dốt mà nổi đóa.

Trác Siêu ngưng lại một chút, châm điếu thuốc, phả một làn khói lên cao như trút ra sự khó khăn khi kể lại câu chuyện:

- Vẫn cứ là Thẩm Duệ nhẹ nhàng nói rõ chuyện. Nhưng tao thì không, tình yêu kèm sự kiểm soát lớn khiến chút chuyện như vậy tao đã mất đi lí trí. Kết cục tao hét lên với cô ấy rằng: Thẩm Duệ cô, thất thân với tên đầu đường nào đó. Ha ha, có tôi đây nhận về cho, nhưng không biết điều vẫn thèm trai đến vậy à?

Vẻ mặt Tử Sâm méo xệch, anh biết mối tình Trác Siêu và Thẩm Duệ, nhưng không biết rõ ngọn ngành vậy. Trác Siêu quay sang nhìn thấu vào mặt thằng bạn mình, nói:

- Vẻ mặt Thẩm Duệ lúc ấy, thật tao không dám nghĩ lại. Nét thất vọng, sự thống khổ, bi ai hiện lên khuôn mặt nhỏ ấy. Cả người cô ấy ngã khuỵu xuống, quỳ dưới chân tao. Còn nhớ hai tay cô ấy bám chặt đến nỗi quần tao mặc vẫn in vết nhàu. Đêm hôm đó tao bỏ đi, nhưng cũng là đêm mà tao không bao giờ gặp lại Thẩm Duệ nữa. Cô ấy đã ngâm mình trong bồn tắm, thẳng tay cắt đứt đi mạch trên tay. Sở dĩ cô ấy chọn cách chết như vậy, vì nghĩ rằng ngâm mình trong bồn tắm sẽ tẩy uế đi những dơ bẩn trước kia trên cơ thể của Thẩm Duệ. Máu loang chảy khắp ra sàn...

Nói đoạn Trác Siêu nhăn mặt lại, đám tang Thẩm Duệ được tổ chức ngay sau đó. Họ hàng không một ai đến vì ngày cô bị cưỡng, tất cả đều nghĩ cô lừ thứ dơ bẩn, vì vậy mà xa lánh. Trác Siêu từ đó vẫn đều đặn đến thăm mộ Thẩm Duệ, chính tay lau sạch xung quanh cho cô

Tử Sâm ngồi ngửa người ra sau, anh chơi thân với Trác Siêu đã lâu, hai đứa biết rõ tính cách bí mật, nhưng chuyện này... Trác Siêu tươi cười trở lại:

- Lúc Bội Mễ còn là sinh viên năm cuối, mày cũng từng buông lời cay nghiệt với cô ấy, mối quan hệ hai người chấm dứt. Lần này tái hợp như duyên định, mày lại muốn đánh mất lần nữa sao?

Trác Siêu thở dài ra:

- Đàn ông có những lúc rất bạc... Có những cái giá phải trả cho sự bạc bẽo ấy, là mất đi người mình thật lòng yêu thương... Tao tin, Bội Mễ xứng đáng được mày trên trọng và tin yêu cho đến cuối đời

Nói rồi nam nhân đứng lên, chỉnh đốn trang phục rồi trở lại chất giọng cợt nhả:


- Giờ tao về.. Bữa này mày thanh toán nhé, coi như phí thời gian tao dạy dỗ lại mày...

Đồng hồ điểm hơn 7 giờ tối, Bội Mễ đã nấu ăn xong, bày biện hết ra bàn, duy là chưa đụng đũa. Thi thoảng cô liếc lên nhìn đồng hồ rồi lại ra phía cửa kính ban công, đi đi lại lại. Hậm hực giận dỗi, chân đạp mạnh rồi lẩm bẩm:

- Sao còn chưa về cơ chứ?

Nước mắt cô không tự chủ khẽ rơi, đầu mũi nhạy cảm đỏ au lên. Nữ nhân hít một hơi dài, lấy lại tinh thần rồi quay vào bàn, bụng từ nãy đã đói meo nhưng cái chính là đợi Tử Sâm nên kiên trì tới giờ

Hết giới hạn, Bội Mễ mở tin nhắn ra, vẫn còn tin cô chưa gửi, ngón tay không chần chừ mà ấn nút Gửi. Đã đến máy Tử Sâm, nhưng chưa xem, cô lại nghĩ ngợi hay anh đã giận quá mà không muốn đọc tin.

5 phút sau, tiếng mở cửa, Tử Sâm đóng khẽ lại rồi bước vào. Quay ra bếp nhin bàn ăn, thấy Bội Mễ đang cắn môi, hai tay cấu vào nhau. Thấy anh cô ậm ừ hỏi:

- Sao...Sao anh về muộn vậy?

Biểu cảm rối bời của cô khiến nam nhân quên đi mọi ưu phiền, nghĩ lại thì nếu biết trân trọng, những thứ thuộc về mình sẽ không mất đi




Bình luận

Truyện đang đọc