CUỒNG SỦNG CÔ VỢ TOÀN NĂNG

Sau khi ăn xong, Bach Tuyết Ninh bước ra phòng khách thấy Lạc Xương vẫn ngồi im bất động, cô hơi nhướn mày ngồi xuống phía đối diện.

Zies đi bên cạnh thì rót giúp cô một cốc nước.

Bạch Tuyết Ninh mỉm cười dịu dàng: "Đây là Zies, quản gia của tôi." Sau đó cô quay sang: "Zies, đây Lạc Xương, từ nay cô ấy sẽ bảo vệ tôi."

"Zies? Anh ta là người ngoại quốc sao?" Lạc Xương nhìn chằm chằm vào Zies như muốn moi ra thứ gì đó

"Đúng vậy, anh ấy mới về nước." Bạch Tuyết Ninh cũng không muốn giải thích nhiều, càng nói thì càng lộ sơ hở.

Cô quay sang chuyển chủ đề: "Tuyển gia có nói khi nào về không?"

Lạc Xương lắc đầu đáp: "Lão đại không nói với cô sao?"

Một câu nói khiến cô phải nghẹn cổ họng, nhưng vẫn mỉm cười như cũ: "Không có, anh ấy bảo tôi không cần lo

lang."

Lạc Xương gật đầu đã hiếu: "Lão đại có thể đi 4-5 hôm sẽ về."

"Được, vậy thì cô cứ ở lại đây. Thực ra phần lớn thời gian tôi đều ở nhà nên cô yên tâm. Căn nhà này cô có thể đi bất kỳ đâu cô muốn" Dừng một chút rồi cô đưa tay chỉ vào căn phòng bên trong cùng:"Đó là phòng của Zies, anh ấy không thích ai vào phòng mình. Cô sẽ ở trên tâng 2 phòng phía bên phải ."

Thực chất căn phòng mà cô chỉ chính là căn phòng dẫn tới tầng hầm. Mặc dù cô biết Lạc Xương sẽ không đi lung tung nhưng cũng cần phải đề phòng cho chắc.

Lạc Xương gật đầu rồi lên tầng 2 để sắp xếp đồ. Thấy Lạc Xương đã đi mất cô quay lại nhìn Zies. Chỉ một ánh mắt anh ta đã hiểu ý của chủ nhân mình, đi về phòng mà cô vừa chỉ.

Bạch Tuyết Ninh ngồi trên sofa nhàm chán, cô thả Tiểu Bạch ra ngoài.



Tiểu Bạch khi được thả ra thì chạy vòng quanh dưới chân Bạch Tuyết Ninh. Hờn dỗi nhìn chủ nhân bây giờ mới nhớ tới mình, vẻ mặt trông cực kỳ ủỷ khuất.

"Tiểu Bạch, dạo này ngươi béo như vậy, có phải ăn vụng gì đó đúng không?" Bạch Tuyết Ninh không thèm để ý đến vẻ mặt của nó, đừng tưởng cô không biết nó ở trong không gian vui vẻ với mấy người máy như thế nào, nhiều lúc nó còn dám ăn trộm dung dịch dinh dưỡng nhiều lần, cô cũng nhắm mở một mắt cho qua, vậy mà dám hờn dỗi với cô!

Khi Lạc Xương xuống lầu thấy Bạch Tuyết Ninh đang bế một chú chó chơi đùa, trông rất vui vẻ.

Bạch Tuyết Ninh ngước mắt lên thấy Lạc Xương đang nhìn cô chằm chằm, cô nhướn mày hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Lạc Xương lắc đầu: "Đây là thú cưng của cô sao?"

"Ừm, đúng vậy, nó tên Tiểu Bạch. Mấy hôm trước tôi thấy nó đáng yêu nên nhặt về."

Lạc Xương lúc này mới nhìn kỹ con thú nhỏ trước mặt, nhíu mày: "Đây là...sói trắng thuần chủng?"

"Hahaa, cô đoán đúng rồi! Có phải rất dễ thương không?"

Lạc Xương nhìn cô không đáp. Sói dễ thương sao? Bản tính của sói rất hung ác cho dù còn nhỏ đi chăng nữa.

Nhưng khi nhìn con sói trên tay Bạch Tuyết Ninh cô lại cảm thấy nó ngoan ngoãn, còn tỏ ra nũng nịu lấy lòng nữa. Nhưng cô vẫn thấy không hài lòng.

"Cô Bạch, loài sói dù được thuần hoá nhưng chúng rất hung ác, khi lớn lên sợ cô không không chế được nó."

Bạch Tuyết Ninh đang chơi với Tiểu Bạch thì dừng một lát: "Ý cô là muốn tôi bỏ nó sao?"

"Dù sao khi nó trở nên hung dữ mất khống chế cô sẽ không thể làm gì được." Thái độ của Lạc Xương trở nên kiên quyết, ánh mắt chuyển hướng sang Bạch Tuyết Ninh.

Dù sao đối với cô, Bạch Tuyết Ninh không khác gì bình hoa, ngoài khuôn mặt đó ra cô không thấy điểm nào xứng với Lão đại của mình thì làm sao có thể trở thành người kề vai sát cánh bên cạnh Lão đại? Nếu có thì cô nghĩ Mộc Thanh là phù hợp nhất, cô ấy đã hy sinh biết bao nhiêu để trở thành người có thể đứng bên cạnh ngài ấy! Lần này cô được giao nhiệm vụ bảo vệ Bạch Tuyết Ninh nhưng trong lòng cô thực sự vẫn không phục! Sau này cô ta sẽ chỉ làm cản đường Lão đại mà không thể giúp được gì.

Bình luận

Truyện đang đọc