CUỒNG TẾ VÔ SONG



Tôn Đình đợi ngày này ba năm rồi!

Cuối cùng cô ta cũng đã xả được cục tức này ra ngoài, đạp Lâm Tiểu Nhã xuống dưới chân mình.



Thời còn là học sinh, Lâm Tiểu Nhã có vóc người tốt khuôn mặt lại xinh đẹp, chỉ cần có Lâm Tiểu Nhã ở đấy, cô ta mãi mãi chỉ có thể làm lá xanh.



Nam sinh học giỏi lớn lên đẹp trai luôn thích Lâm Tiểu Nhã, nhưng bây giờ đã khác rồi.



So sánh với Lâm Tiểu Nhã, bây giờ cô ta đã là người ngồi phía trên, cô ta mới là người thắng cuộc.



Lâm Tiểu Nhã im lặng hồi lâu, cô có cảm giác Tôn Đình rất xa lạ, không nghĩ đến những lời khuyên bảo ngông cuồng khi còn trẻ của mình lại khiến Tôn Đình tổn thương đến thế.



Nhưng ý định ban đầu vẫn là muốn tốt cho Tôn Đình!

Lâm Tiểu Nhã mím môi nói: "Xin lỗi, vì những lời đó đã làm tổn thương cậu.

"

"Không sao cả!"

Tôn Đình kiêu ngạo cực kỳ, bày ra bộ dáng không coi ai ra gì: "Bây giờ cậu căn bản không xứng chọc tức tôi.

"

Nghe xong, trên mặt Lâm Tiểu Nhã xẹt qua một tia mất mát, vẻ mặt ủ rũ, muốn xoay người rời khỏi đây.



Đột nhiên, một bàn tay lớn kéo cô lại, chính là Trương Thiên đang đứng một bên không nhìn nổi nữa.



"Người ta bắt nạt cô đến như thế, sao cô phải đi?"

Trương Thiên truy hỏi: "Sao khi cô mắng tôi lại không cô sợ hãi như thế nhỉ?"


Thế nào, còn ghét bỏ chưa đủ mất mặt? Ở lại để người ta tiếp tục làm nhục à?

Lâm Tiểu Nhã cũng không cam lòng, nhưng bây giờ cuộc sống trong nhà đã không bằng trước, hơn nữa ông đi rồi nhà họ Lâm không thể ngóc đầu lên được nữa, đi đâu cũng phải ăn nói khép nép, quan trọng là mình không có năng lực thay đổi chuyện này.



Nhìn thấy Trương Thiên mặc quần áo vỉa hè, ý cười của Tôn Đình càng sâu, cô ta quái gở nói:

"Lâm Tiểu Nhã, đây là bạn trai cậu à?"

"Không nghĩ đến bây giờ gu thẩm mĩ của cậu lại kém như vậy? Thực sự là mặt hàng gì cũng có thể ăn.

"

Đúng lúc này, ngoài cửa có một người đàn ông đi vào, mặc một bộ Âu phục bó sát người cộng thêm giày da xa xỉ, đầu xịt keo bóng loáng, còn đeo kính, nhân viên lập tức đi qua bắt chuyện.



Tôn Đình vẫy tay, dẫn người đàn ông đến rồi lại liếc mắt nhìn Trương Thiên rồi nói:

"Đây mới là là bạn trai tốt!"

Lâm Tiểu Nhã cắn răng muốn giải thích.



Nhưng Trương Thiên lại nói trước cô, anh không kiêu không vội nói:

"Tô là loại mặt hàng nào? Rất kém cỏi sao? Chẳng lẽ phải đeo năm sáu cái mặt nạ, giả vờ là người tài giỏi thì mới được coi là tốt?"

Nói xong, ánh mắt anh từ từ rơi vào người đàn ông.



Vừa đến đã bị người khác mắng là giả vờ tài giỏi?

Lông mày người đàn ông trẻ tuổi nhíu lại, anh ta đẩy kính, nhìn chằm chằm vào Trương Thiên rồi nói:

"Anh mắng tôi là cái gì, giả vờ tài giỏi?"

Trương Thiên nhún vai, bộ dáng ai thừa nhận thì là người đó, sau đó anh cười nói:

"Hả? Thì ra tên giả bộ tài giỏi này không mù à?"

"Vậy tại sao lại vừa ý một con lợn cái động dục đi gây chuyện khắp nơi thế?"

Ánh mắt Trương Thiên chuyển từ trên người đàn ông sang Tôn Đình.



Người sau lại khẽ cắn răng nói giúp: "Anh mắng tôi là lợn cái?"

Trương Thiên khoác tay lên bả vai Lâm Tiểu Nhã, rung đùi đắc ý nói:

"Không nghĩ đến tên giả vờ tài giỏi này và lợn cái lại tự hiểu lấy mình nha!"

Vừa nãy sắc mặt Lâm Tiểu Nhã còn khó chịu, lúc này lại không nhịn được cười xùy một cái.



Người anh rể này ăn nói điêu ngoa, đồi với người đang oán giận trước mặt mà cũng có thể chiếm tiện nghi được.



Người đàn ông trẻ không nhịn được, còn muốn giơ nắm đấm lên.



Nhưng Tôn Đình lại kéo anh ta lại, bởi vì cô ta cảm thấy so đo với loại người nghèo như Trương Thiên là tự làm mất mặt mình.



Cô ta chỉ cần nghiền ép anh ta trên phương diện tiền bạc, rồi giẫm anh ta dưới chân mới đã nghiền.



Tôn Đình cười trào phúng: "Người nghèo tác oai tác quái, còn biết giở trò khiêu khích!"

"Biết bạn trai tôi là ai không?"

"Anh ấy là Tiếu Chính Phàm, tuy tài sản trong nhà không sánh bằng nhà họ Tưởng, nổi tiếng như nhà họ Tô, nhưng tài sản cũng đến một tỷ thuộc nhà quyền quý.

"

Cô ta chỉ dây chuyền trên cổ mình, tiếp tục châm biếm: "Như loại dây chuyền hơn trăm vạn này, chúng ta muốn mua là mua!"

"Loại người nghèo như các người? Có thể có loại cuộc sống này à?"

Tiếu Chính Phàm nghe xong lời này, nhìn bọn Trương Thiên bị ép gắt gao, sao anh ta lại cảm thấy rất thoải mái?

"Mua mua mua, nhất định phải mua!"


Ở trong mắt nhân viên, quần áo của Tôn Đình và Tiếu Chính Phàm rất xa hoa, mua sắm cũng thẳng thắn, mà Trương Thiên chỉ được cái miệng lưỡi sắc bén, đương nhiên là phải nghe theo người trước.



Lâm Tiểu Nhã thì không nói đến rồi, nói cho cùng thì cô vừa không có tiền lại chẳng có sức.



Từ khi nào mà người có mấy trăm triệu đã thuộc nhà quyền quý rồi?

Một nhà họ Tiếu nho nhỏ mà dám kiêu ngạo trước mặt thế hệ chiến thần “mặt trời” như thế?

Tạm không nói đến những thứ này, hai người đứng đầu của nhà họ Tưởng và nhà họ Tô trong miệng Tôn Đình, còn vừa xưng anh em với Trương Thiên đấy.



Tôi còn phải sợ hai người à?

Trương Thiên cười nói: "Cho nên mới nói con lợn cái như cô không ra hồn, tóc dài kiến thức ngắn!"

"Chỉ có một tỉ đã có thể gọi là nhà quyền quý rồi hả?"

Đảo mắt nhìn về phía Tiếu Chính Phàm: "Còn cậu nữa, gia đình mới chỉ có một tỉ, mà còn tìm con lợn cái vừa có tố chất thấp vừa ngu xuẩn như vậy? Thực sự là buồn cười"

Đây là sỉ nhục!

Tiếu Chính Phàm dùng tay chỉ vào Trương Thiên nói: "Anh lại dám kiêu ngạo trước Tiếu Chính Phàm tôi như thế?"

"Nếu như bây giờ anh quỳ xuống nhận sai với tôi, tôi sẽ tha cho anh.

"

"Nếu không, tôi chẳng cần biết anh là ai, đợi lát nữa tôi đảm bảo sẽ phế bỏ hai chân của anh, để anh mãi mãi kém người khác một bậc!"

Nói xong, anh ta cầm điện thoại lên gọi cho người khác.



Lúc này mặt Tôn Đình cũng trở nên kiêu ngạo.



Nhìn thấy tình huống này, Lâm Tiểu Nhã có chút hối hận!

Nếu như lúc nãy cô đi thì tốt rồi, không nghĩ đến mình theo tên anh rể không biết xấu hổ này cãi nhau, lại chọc đến phiền phức.



Hơn nữa, gia cảnh của người này lại là nhà quyền thế, thật sự không biết sẽ ầm ĩ đến mức nào nữa.



Trong lòng cô rõ ràng có chút sợ sệt, tay nhỏ run rẩy, nói thầm với Trương Thiên: "Anh lại gây sự rồi!"

"Không, là anh ta đang kiếm chuyện!"

Trương Thiên bình tĩnh nói tiếp:

"Tiểu Nhã, không phải tôi nói cô! Nhưng nếu gặp chuyện không tốt, thì nhất định không được sợ, loại người thấp hèn như thế mà cũng có thể dọa sợ cô, thì sao kế thừa giang sơn trăm triệu của anh rể cô chứ?"

Lâm Tiểu Nhã nghe xong, cả người đều muốn hôn mê.



Còn giang sợ trăm triệu, lát nữa anh sẽ bị người ta đánh cho hôn mê, anh có thể đáng tin một chút không?

Hai mắt Trương Thiên nhìn chằm chằm vào Tiếu Chính Phàm và Tôn Đình, trên mặt không có ý cười mà chỉ có tức giận:

"Kiếm chuyện mà còn phải chờ? Đợi người đến thì cơm đã lạnh rồi!"

Trương Thiên chậm rãi tiến lên, lúc đi ngang qua Tiếu Chính Phàm thì nhẹ nhàng nâng chân.



Vèo!

Trong nháy mắt, hai đầu gối của Tiếu Chính Phàm đã quỳ xuống đất, đau khổ hét lên.



Mắt thường căn bản là không thể thấy rõ được chuyện đã xảy ra.



Ngay sau đó Trương Thiên trợn mắt lên, như thần chết đi về phía Tôn Đình, tức giận quát lớn:

"Em vợ tôi là người mà cô có thể nhục nhã à? Cô là cái mặt hàng gì?"

"Tôi nói cho cô biết, cuộc sống trước đây của em vợ tôi không chỉ tốt hơn cô, mà bây giờ cũng sẽ tốt hơn, sau này lại càng tốt hơn!"


"Không có thứ gì cô ấy không mua nổi, chỉ có muốn mua hay mà thôi!"

Trương Thiên như sư tử tức giận, chỉ với khí thế đã có thể khiến người ta toát mồ hôi lạnh, quá ngạng ngược.



Ở trong mắt Trương Thiên, anh xin thề, đời này anh sẽ không bị oan ức, cũng nhất định sẽ để người nhà chịu oan ức!

Sau đó, anh quay về phía nữ nhân viên vừa nãy xem thường họ nói:

"Đồ quý nhất ở đây là gì? Lấy ra, tôi mua!"

Cũng không biết có phải bị khí thế áp đảo hau không, nữ nhân viên rắm cũng không dám thả, trực tiếp bưng bảo vật trấn tiệm là Đế Hoàng Lục đến!

Trương Thiên nhìn lướt qua, nhất định là ngọc xanh tinh khiết, màu sắc rất tốt cảm xúc cũng rất trơn, là miếng ngọc cực tốt, xung quanh còn đính vài viên kim cương!

Tinh khiết lại không mất vẻ thời thượng, cực kì đẹp.



Trương Thiên cầm nó, đi tới bên cạnh Lâm Tiểu Nhã đang bị dọa cho ngây người, tự tay đeo cho cô.



Vốn là Lâm Tiểu Nhã muốn từ chối, thế nhưng lại bị Trương Thiên dọa đến không thể nhấc nổi tay.



Giờ phút này anh rể tạo cho cô cảm giác rất an toàn, cảm giác có anh ở đây thì cho dù trời sụp xuống cũng không sợ, giống như ông che chở cho cô khi còn bé!

Rất lâu rồi cô chưa có cảm giác này, viền mắt Lâm Tiểu Nhã đột nhiên đỏ ủng lên.



"Cũng tạm được!" Trương Thiên nhìn một chút, trầm giọng nói.



Anh xoay người lại nhìn về phía Tiếu Chính Phàm và Tôn Đình, loại như các người mà cũng xứng nói chuyện đời với tôi?

Trương Thiên lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Phong.



Dẫu sao lấy đồ thì cũng nên trả tiền?

Miêu tả đơn giản cho Tô Phong nghe, nói muốn lấy trang sức gì của nhà họ Tô!

Thứ Tô Phong để ý không phải là giá trị đồ vật, cúp điện thoại nói thẳng:

"người anh em tểu Thiên bị người khác bắt nạt!"

Cái gì?

Nghe xong, lửa giận của ông Tưởng và Bành Hoa trực tiếp tăng lên, nghiêm mặt, vung tay vung chân.



"Mẹ nó, dám bắt nạt anh em của tôi?" Bành Hoa hung hăng nói.



Ông Tưởng tán thành: "Ở thành phố Nam Châu còn có người dám động đến ân nhân của tôi?"

"Đi!"

Mấy người không hề có bộ dáng của nhà giàu, trái lại như mấy thanh niên mới lớn vừa vào giang hồ, không để ý đến thân phận mà chạy thẳng về phía của hàng trang sức nhà họ Tô.






.



Bình luận

Truyện đang đọc