Gọi hai tên sát thủ Ảnh Bảng đến thành phố Nam Châu làm gì? Truy sát Lâm Tử Thanh sao?
Tại sao trước khi chết ông cụ lại chuyển cho ông ta hai mươi tỷ?
Trương Thiên cất chiếc bình hoa cổ đi, bắt đầu xuất phát đến trước nhà họ Tô.
Trong lòng thầm nhớ kĩ: “Trái lại tôi lại muốn nhìn xem con người độc ác như ông muốn làm cái gì?”
Nhà họ Lưu!
Có thể nói là con người độc ác tồn tại ở thành phố Nam Châu, nơi ở cũng rất xa hoa.
Bên ngoài có đài phun nước, không phải là hình ảnh cá chép vượt môn hóa rồng đem lại may mắn mà trái lại là mấy người đầu trâu mặt ngựa, thật giống như quỷ vương đang ngồi bày trận.
Trước cửa đứng hai tên đàn em hung dữ đang đứng, ba mươi bốn mươi người xếp hàng.
Khí thế rất mạnh mẽ, nhìn là biết nhà có quyền trong thế giới ngầm.
!
Lúc này, ở trong phòng!
Người nhà họ Lưu đang ăn cơm, ngoài ra trên bàn cơm còn có hai người đàn ông bí ẩn khác.
Lưu Diệu tiếp đãi họ một cách lịch sự.
Hai người đàn ông đều ở độ tuổi trung niên, mặt mày bình thường, quần áo không sang trọng cũng chẳng hề xuất chúng.
Nhưng đôi mắt phượng lại làm sát khí như nặng thêm một chút.
Người còn lại thì đấu rất nhỏ, nói nhiều hơn một chút.
Lưu Diệu nói với người đầu nhỏ kia một cách cung kính:
“Sư phụ à, lần này mời hai người tới là muốn lấy mạng của một người.
"
Đôi mắt của người đàn ông đầu nhỏ chuyển động một cái, lạnh nhạt hỏi: “Ông chủ Lưu, giết một người sao? Cần phải mời tới hai người chúng ta sao?
Đối với họ mà nói, giết người là chuyện bình thường, nhưng giết một người mua được hai ngôi sao Ảnh Bảng thì không dễ chút nào!
Ít nhất thì thực lực cũng xuất chúng.
Một thành phố Nam Châu nho nhỏ, chưa bao giờ nghe nói về một nhóm cao thủ như vậy!
Lưu Diệu liếc nhìn Lưu Kim vẫn còn đang ngồi trên xe lăn, lửa giận trong lòng lại dâng lên.
Ông ta híp mắt, tức giận nói: “Người này không hề đơn giản!”
Dĩ nhiên là nói về Trương Thiên!
Lưu Kim đã xuất viện được hai ngày, bây giờ vẫn ngồi trên xe lăn.
Cuộc sống sau này, việc đi đứng có thể hồi phục được, nhưng mà của quý đã bị chặt đứt vĩnh viễn.
Là Trương Thiên đã hủy hoại nói, ông ta đã đi tìm bác sĩ nổi tiếng khám qua nhưng không thể chữa trị được.
Một sự đả kích lớn như vậy, đối với Lưu Kim hay nhà họ Lưu đều là đau đớn.
Vốn là Lưu Diệu không dám đắc tội với Trương Thiên nữa, nhưng mà bây giờ con trai ông ta đã héo mòn, coi như là sau này đứt mất, càng nghĩ càng không thể nuốt trôi cơn tức này!
Hơn nữa, có một nhân vật như Trương Thiên ở Nam Châu, Diêm Vương độc tài như ông ta cũng không thể đứng dậy nổi!
Sớm muộn gì cũng phải diệt trừ Trương Thiên.
Người đàn ông đầu nhỏ nở nụ cười: “Còn có nhân vật như thế ở thành phố Nam Châu sao, tôi thật sự rất muốn biết đó.
”
Khóe miệng người đàn ông mắt phượng khẽ cong lên, nhún vai, hờ hững nói: “Tôi giết người vì tiền, không cần hỏi nguyên nhân!”
Có nghĩa là: Giao tiền đúng hạn là được!
Sau khi Lưu Kim nghe thấy những lời này thì trong lòng rất vui mừng, anh ta căm thù nói:
“Sư phụ, nếu như đã ra tay thì có thể làm thật tàn nhẫn cho tôi được không? Tôi muốn anh ta chết không toàn thân, muốn anh ta phải từ từ chết trong đau đớn.
”
Cho dù Trương Thiên có chết đi cũng không làm nguôi ngoai hết được sự hận thù trong lòng Lưu Kim.
Anh ta muốn Trương Thiên phải chết trong đau đớn!
Người đàn ông đầu nhỏ cười đáp lại: “Chỉ cần giao tiền đúng hẹn, cậu muốn anh ta chết thế nào thì sẽ như thế!”
Lưu Kim nhếch môi, nhìn về phía Lưu Diệu muốn xin thêm tiền.
Đương nhiên là Lưu Diệu sẽ gật đầu, trong lòng ông ta cũng rất căm hận.
Bà Lưu ở bên cạnh, nãy giờ bà không nói gì.
Bà đã nhìn thấy dáng vẻ gió thổi mây trôi của Trương Thiên, cũng đã nhìn thấy uy quyền ẩn trong đôi mắt của Trương Thiên, trong lòng bà rất lo lắng.
Nhưng mà mối thù của con trai quả thật là một mối thù rất lớn!
Ngày hôm nay Lưu Diệu mời hai vị sư phụ của Ảnh Bảng tới, bà ủng hộ quyết định của Lưu Diệu.
Vừa nói, Lưu Diệu vừa đưa tư liệu về Trương Thiên cho hai người đàn ông mạnh mẽ.
Nhưng không ai biết rằng, lúc này, Trương Thiên đã giết người ngoài cửa rồi.
Ba bốn mươi người đàn ông thô bạo của thế giới ngầm muốn ngăn cản Trương Thiên, chu dù là khách mời thì cũng phải thông báo cho Lưu Diệu rồi mới được vào.
Nhưng mà không đợi thông báo, Trương Thiên đã giơ chân hai chân lên, đá bay năm sáu người.
Ngoài ra có người muốn đến gần nhưng đều phải rơi vào kết cục đau đớn khôn nguôi.
Anh sải bước xông vào nhà họ Lưu.
Anh đến đây vì có việc, không ai có thể ngăn cản được anh.
Nghe thấy tiếng động bất thường, đám người Lưu Diệu đều đứng lên, ánh mắt đều hướng về phía cửa lớn.
Chỉ nhìn thấy một chục người bị Trương Thiên đánh đập xông vào đây.
Lần này Trương Thiên tới là để tra hỏi chuyện của ông cụ, càng muốn điều tra xem chuyện ám sát Lâm Thanh Tử có phải là Lưu Diệu làm hay không.
Trong lòng anh rất tức giận, đám côn đồ mới bị anh đánh này không phải thứ có thể ngăn cản được anh.
Sau khi tiến vào đại sảnh, khí thế của Trương thiên đã rất lớn.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía đám người đang giải quyết chuyện, ánh mắt chợt rơi xuống người nổi bật nhất, khóe miệng cong lên một nụ cười, hỏi:
“Lưu Diệu?”
Lưu Diệu nhíu mày một cái nhưng không trả lời lại.
Đúng lúc chính ông ta vừa mới thuê hai người của Ảnh Bảng, mục ddischs ám sát cũng vừa mới nói ra, Trương Thiên đã đánh tới rồi sao?
Chuyện gì đã xảy ra?
Không đợi Lưu Diệu đáp lại, Lưu Kim đã đẩy xe lăn về phía trước, ánh mắt phẫn nộ hét lên:
"Trương Thiên!"
Trương Thiên nhìn thấy Lưu Kim, anh nhếch miệng cười một cái, chế giễu hỏi:
"Cậu chủ Lưu, cậu xuất viện rồi à?"
“Sao anh lại không nói cho tôi biết một tiếng để tôi đến đón anh!”
Đến đón anh ta?
Lưu Kim rất tức giận, anh ta ước gì bây giờ có thể xé nát Trương Thiên!
Nhưng mà ngay sau đó, anh ta đè nén cơn tức giận của mình, nở một nụ cười xấu xa: "Trương Thiên, mày cho rằng mày là ai chứ?"
“Còn dám vênh váo ở nhà họ Lưu? Tao nói cho mày biết, hôm nay sẽ là ngày chết của mày!”
Trong mắt Lưu Kim, Trương Thiên vẫn chỉ là một tên phế vật như trước, là thằng ở rể hèn nhát của nhà họ Lâm.
Tuy rằng anh ta không biết bố mình muốn giết Trương Thiên còn phải tìm đến hai sát thủ Ảnh Bảng, nhưng mà đã tìm được rồi, chắc chắn Trương Thiên sẽ phải chết.
“Ồ?”
Trương Thiên còn tưởng rằng người nhà họ Lưu sẽ rất sợ anh mới đúng.
Nhưng mà bây giờ lại dám tự tin như thế?
Anh đưa mắt nhìn hai người bên cạnh Lưu Diệu, chính là hai tên sát thủ Ảnh Bảng, thầm nghĩ trong lòng:
Chỉ dựa vào hai người này?
Xem ra mấy người này không hay nghe bài hát của Lương Tĩnh Như.
Trương Thiên nở nụ cười, không thèm để ý đến Lưu Kim mà đưa mắt về phía Lưu Diệu, hỏi:
“Là người ông tìm đến giết tôi?”
Lưu Diệu vốn định giấu diếm, giết người trong bóng tối tốt hơn ngoài sáng nhiều, nhưng mà Lưu Kim đã nói hết mọi việc ra, ông ta cũng không cần che giấu nữa.
Trong suy nghĩ của Lưu Diệu, có lẽ Trương Thiên chỉ biết chút võ, chắc chắn không phải là đối thủ của hai sát thủ Ảnh Bảng.
Ông ta rất phấn phích, miệng nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo:
“Chính xác!”
Vốn dĩ Trương Thiên vẫn còn đang nghi ngờ là sát thủ mà nhà họ Lưu mời tới để giết ai, không ngờ lại chính là mình.
Thật buồn cười!
Nhưng mà như thế cũng tốt, mình anh xông lên an toàn hơn là cả gia đình.
Trên mặt Trương Thiên lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, lắc đầu nói:
“Không có ai cảnh báo ông sao?”
“Tôi là người mà mấy người có thể động vào sao?”
Trương Thiên cảm thấy tội lỗi với hai người đàn ông ma quái kia khi không được Lưu Diệu cảnh báo đúng chỗ.
Tiếp theo, anh hung dữ nhìn chằm chằm Lưu Diệu:
“Không sao, muốn động đến tôi, Lưu Diệu, hôm nay ông nhất định phải chết!”
Dĩ nhiên đã có người cảnh báo Lưu Diệu, nhưng mà vì mối thù không có con cháu nối dõi của con trai, ông ta không thể buông bỏ được.
Cũng vì vậy mà ông ta mới phải sử dụng hai tên sát thủ Ảnh Bảng.
Tuy rằng khi nghĩ đến người đàn ông quỷ quái kia, trong lòng vẫn là hơi hoảng sợ, nhưng mà đã có hai vị sư phụ ở đây, Lưu Diệu vẫn cảm thấy phấn khích.
Lưu Diệu không nói nhiều, ông ta lùi về phía sau một bước.
Ý là nhường cho hai người Ảnh Bảng ra tay giết người.
Nhận Tiền giết người!
Đưa tới tận cửa còn dễ dàng hơn nhiều!
Hai người đàn ông mạnh mẽ quay về phía Trương Thiên, ý muốn giết người đã bắt đầu chuyển động.
.