Quản lí nhà hàng Hoa Đỉnh, thân phận cũng không phải là thấp, chuyên phụ trách tiếp đón những khách quen và có máu mặt.
Giờ đây lại ăn nói khép nép và kính cẩn như vậy, còn đích thân tới đây nữa, quá hoành tráng rồi.
Nhìn quản lí Phan ăn mặc còn sang trọng hơn mình gấp vài lần, Lâm Diệu Đông nhíu chặt mày.
Bản thân ông không hề biết người này!
Chẳng lẽ Trương Thiên lại làm ra chuyện gì khiến người ta đến tận đây tính sổ?
Da đầu ông căng ra, mạnh mẽ đứng dậy, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi nói: “Tôi chính là Lâm Diệu Đông!”
Quản lí Phan mỉm cười gật đầu, rồi nhanh chóng giơ tay ra, hướng về phía Lý Tú Cầm đang ngồi bên cạnh Lâm Diệu Đông nói:
“Vậy bà đây chắc hẳn là vợ của ông Lâm, bà Lâm đúng chứ?”
Nghe người kia nói như vậy, Lý Tú Cầm không khỏi đứng dậy, gật đầu đáp lại một cách khách sáo.
“Rất hân hạnh được gặp hai người! Vậy anh Trương đây chính là con rể của hai người phải không?”
Chủ đề đã đổi sang Trương Thiên, Lâm Diệu Đông không muốn nhận là họ quen biết nhau chút nào.
Nhưng Lý Tú Cầm vẫn cam chịu gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Bạn học cũ đưa mắt nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Ngô Đạo Nhân bày ra bộ dáng của người có quyền có thế, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu ghét bỏ này chính là đang muốn nói: Cậu đang quấy rầy chúng tôi ăn cơm.
Quản lí Phan không hề thay đổi sắc mặt, vẫn mỉm cười trả lời: “Không có, không có chuyện gì hết.
”
“Chỉ là tôi cố ý qua đây để xác nhận xem ai là ông Lâm và ai là bà Lâm.
Không quấy rầy mọi người dùng bữa nữa, tôi đi trước!”
Nói xong, cô nhanh chóng xoay người rời đi.
Sự xuất hiện của quản lí Phan khiến cả người Lâm Diệu Đông cảm thấy có gì đó không ổn, huống hồ cô ta còn cố ý nhắc tới Trương Thiên, ông lại càng tuyệt vọng.
Trong lòng oán hận mà nói: “Tám phần là thằng khốn Trương Thiên lại gây ra chuyện gì rồi!”
Lý Tú Cầm cũng sốt ruột vô cùng, thầm nhủ trong lòng: “Chẳng lẽ lúc thanh toán đã gặp vấn đề gì?”
Sắc mặt của hai người không mấy dễ chịu.
Cặp mắt của Ngô Đạo Nhân ẩn chứa sự miệt thị, nhìn về phía Lâm Diệu Đông, trong lòng rất khó chịu.
Cũng không phải là thầy giáo, tại sao lại nhận được sự tôn trọng đến như vậy?
Ông ta nở nụ cười chế giễu, nâng ly rượu lên nói: “Nào, ông Lâm, chúng ta cụng ly!”
Nói thì thật dễ nghe nhưng người có mặt ở đây đều có thể nhận ra ý tứ của Ngô Đạo Nhân!
Lâm Diệu Đông không được tự nhiên cho lắm, nhưng vẫn lịch sự nâng cốc lên.
Tôi gọi ông, ông lại thật sự dám đáp lại?
Ngô Đạo Nhân cố tình chọc tức ông: “Tổng giám đốc Lâm? Không biết là anh có bị phù nề không? Tại sao tay chân lại giống cái bánh chưng đến vậy?”
“Ha ha ha!”
Lâm Diệu Đông nâng chén rượu lên, thật sự không thể nào nhẫn nhịn được.
Lúc đầu chỉ nghĩ đơn giản là một cuộc họp lớp bình thường thôi nên còn nhiệt tình mời họ đến Hoa Hào Cửu Đỉnh dùng bữa.
Không nghĩ tới lại gặp nhiều trắc trở tới vậy, ông không thể chịu đựng được được nữa.
Ông trực tiếp để ly xuống bàn, không hề cho Ngô Đạo Nhân chút mặt mũi nào, trực tiếp ngồi xuống luôn.
Lý Tú Cầm vốn dĩ là một người phụ nữ rất dịu dàng, nhưng cũng không thể chịu đựng được sự chèn ép này, càng không thể nhìn thấy Lâm Diệu Đông bị như vậy: “Lão Ngô, đêm nay ông thật sự quá đáng rồi đó.
”
Những bạn học khác nhìn tình huống này thì đều hiểu rõ rồi.
Nên lấy lòng người nào, nên chú ý cái gì, bọn họ đều đã tường tận.
Nhạt nhẽo!
Ngô Đạo Nhân ngược lại, vẫn tiếp tục không coi ai ra gì, kiêu ngạo đã thành bản tính của ông ta.
Mấy năm nay công việc làm ăn thuận lợi, đi tới đâu cũng được coi trọng, trước mặt đám bạn học này, ông ta còn ngang hàng với bọn họ sao?
Ông ta hút một điếu thuốc, cười nói: "Buổi họp lớp này, tôi đến tham dự, coi như là đã cho mọi người thể diện rồi đấy!"
“Ông cho rằng ông mời đến Hoa Hào Cửu Đỉnh ăn một bữa là đã rất hoành tráng rồi sao?”
“Nhà hàng Hoa Đỉnh này còn không xứng để ông đây biết tới, bình thường người ta có mời tôi cũng không tới đây ăn đâu!”
“Ở trước mặt tôi, ông còn dám xưng là ông Lâm?”
Dường như tất cả mọi người đang ở trước mặt ông ta đều là rác rưởi.
Nhưng nếu xét về thân phận và địa vị thì quả thực họ không thể so sánh được.
Cảnh tượng thật khó xử.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa làm gián đoạn tình hình, Ngô Đạo Nhân không biết đó là ai, vốn dĩ ông ta định lớn tiếng chửi rủa khi người đó bước vào.
Nhưng thấy những người đến đang mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, khuôn mặt còn xinh đẹp như vậy thì ông ta lập tức dừng lại.
Mọi người đều ngây người nhìn những cô gái nhỏ nhắn, dịu dàng, xinh đẹp như tiên nữ trước mắt đến nhỏ cả nước dãi, họ đều không dám đặt câu hỏi.
Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm quét mắt qua một cái, chỉ thấy trên tay mỗi người bọn họ đều bê một món ăn, trong lòng hai người nảy sinh mối nghi ngờ.
Mấy cô phục vụ xinh đẹp đã được chọn lọc kĩ càng đang xếp thành hai hàng.
Đồ ăn mà họ đã đặt được nhân viên phục vụ nhanh chóng chuẩn bị, sau đó họ sẽ bày biện những món ăn mà họ đang cầm trên tay lên bàn ăn.
Có bào ngư hầm cách thủy, có rau củ được chạm khắc thành hình rồng bay phượng múa, có những món ăn được trang trí vô cùng công phu và bắt mắt.
Thậm chí còn có vài loại đồ ăn lạ mắt mà họ chưa thấy bao giờ.
Nói tóm lại, cảm nhận đầu tiên khi nhìn bàn đồ ăn này là thấy nó rất cao cấp, tao nhã, đây là những món ăn mà người bình thường chưa từng được thưởng thức.
Sau khi bày biện hơn mười món chính lên bàn ăn, nhân viên phục vụ lại tiếp tục mang rượu lên.
Có khoảng mười chai rượu Mao Đài được ủ lâu năm, còn có rượu vang và các loại rượu tây cao cấp khác!
Có đủ các loại!
Chỉ nhìn mấy chai rượu này thôi cũng có thể đoán được, số tiền phải chi trả cho bàn ăn này không hề ít, lên tới vài trăm vạn là ít!
Sau khi hơn mười món ăn được đặt xuống bàn, những làn khói bốc ra từ đá khô bao quanh lấy chúng, tạo cho người ta cảm giác vô cùng đẹp mắt!
Đây nhất định là bữa ăn của thần tiên.
Tất cả mọi người đều không ai lên tiếng, dường như họ đều đang cảm nhận và thưởng thức các món ăn, mà cũng không đơn giản là ăn nữa rồi.
Ngay cả Ngô Đạo Nhân cũng chưa từng thấy những món ăn như vậy, ông ta vẫn còn há hốc mồm kinh ngạc.
Chân mày Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm đều cau chặt lại.
Theo lí mà nói, những món ăn mà họ gọi đều đã được bày lên hết rồi, tại sao còn có thêm những món này nữa?
Hơn nữa nhìn bàn đồ ăn này, cũng phải đến mấy trăm vạn, bọn họ lấy đâu ra tiền để trả đây?
Lúc đầu chỉ mấy trăm ngàn đã hơi quá sức của bọn họ, giờ mỗi món đáng giá mấy nghìn vạn thì bọn họ làm sao mà gánh được?
Bọn họ không thể chủ tri được rồi!
Lâm Diệu Đông không định hỏi nhưng Lý Tú Cầm đã nhanh miệng hỏi người phục vụ đang đứng ở bên cạnh bà:
“Chào cô, món ăn chúng tôi gọi không phải đã lên hết rồi sao, những món này không phải của chúng tôi!”
“Có phải các cô mang lên nhầm phòng rồi không?”
Người phục vụ không nói gì, và sau khi món ăn được lên hết, quản lí Phan đi từ ngoài cửa vào đáp lời.
Gương mắt của quản lí Phan được trang điểm vô cùng kĩ lưỡng, trên người mặc bộ đồng phục của nhà hàng, cười nói:
“Các món ăn này không hề lên sai bàn.
Tôi vừa mới đi tới để xác nhận, hai vị chính xác là ông Lâm và bà Lâm, đúng chứ?”
Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm gật đầu nói: “Chúng tôi đúng là.
.
.
”
Quản lí Phan ngừng một chút, mỉm cười nói: “Vậy thì đúng rồi!”
“Chào ông Lâm, chào bà Lâm! Nhưng món ăn và rượu này đều được ông chủ của chúng tôi đích thân chuẩn bị để phục vụ mọi người, đây đều là những món ăn ngon số một của Hoa Hào Cửu Đỉnh chúng tôi, tiếp theo sau đây sẽ là tám món và toàn bộ 108 món của nhà hàng sẽ liên tục được mang lên cho mọi người thưởng thức.
”
"Thông thường nguyên liệu làm các món ăn nhẹ của Hoa Đỉnh phải được chuẩn bị trong vài ngày, nên phải đặt trước thì mới có cơ hội được thưởng thực!"
"Vì ông chủ chúng tôi biết tin hai người đến nên đã nhanh chóng chuẩn bị, nhưng vẫn bị trễ một chút, thực sự rất xin lỗi.
”
"Và chúng tôi cũng nghe theo lời dặn dò của ông chủ, nhất định chúng tôi sẽ phục vụ mọi người một cách tốt nhất!”
Lâm Diệu Đông ngây người!
Lý Tú Cầm cũng trợn tròn hai mắt, trong lòng có chút khó chịu.
Nhà hàng Hoa Đỉnh có thể xem như là nhà hàng đẳng cấp nhất ở Nam Châu, rốt cuộc thì ông chủ ở đây là ai?
Nhất định là một nhân vật tầm cỡ.
Nhưng hai người họ hoàn toàn không biết nhau!
Tại sao phải chuẩn bị những món ăn đặc biệt này cho ông?
Chỉ là lời nói của quản lý Phan đã khiến mọi người bị sốc!
Các bạn trong lớp ngay lập tức đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ, nhìn chằm chằm vào Lâm Diệu Đông và Lý Tú Cầm, họ nâng cốc và nói:
"Wow, Diệu Đông! Không ngờ cậu lại giỏi như vậy.
"
"Đúng vậy, đừng nói đến việc ăn ở Hoa Hào Cửu Đỉnh, ông chủ của họ lại còn cố tình chuẩn bị những món đặc biệt cho cậu, hẳn 108 món đó!"
"Bữa ăn họp mặt hôm nay rốt cuộc có tầm cỡ như thế nào? Nói là bữa ăn của Hoàng đế cũng không sai!"
"Hôm nay thật sự quá vinh hạnh rồi, nếu không cả đời này chúng tôi cũng không có cơ hội nhìn thấy những món ăn như vậy.
.
.
"
Sắc mặt của Ngô Đạo Nhân vô cùng khó coi, ông chủ của Hoa Hào Cửu Đỉnh rốt cuộc là ai?
Bành Hoa sao, ông ta đã đụng độ vài lần trong việc kinh doanh ở thành phố Hải, nhưng ông ta thực sự không hiểu rõ về người này lắm!
Nhưng ông ta cũng là một nhân vật có tiếng, sao có thể coi trọng Lâm Diệu Đông đến vậy được?
Ông ta không tin điều đó.
Lòng hư vinh của Lâm Diệu Đông nổi lên, ông ta ra vẻ nói với quản lí Phan: “Ông chủ của cô giờ có ở đây không?”
Quản lý Phan kính cẩn trả lời: "Có ạ, ông chủ của tôi đang ngồi uống rượu với con rể của ông, anh Trương ở ngay phòng bên cạnh!”
.