CƯỚP LẤY BÀN TAY VÀNG CỦA VAI CHÍNH!

Edit: Hồng

Beta: Miêu Nhi

Chuyển phát nhanh đồ ăn qua đấy? Đúng là một ý tưởng không tồi nhưng bây giờ không phải là lúc. Bọn họ phải bỏ qua việc ăn uống để thực hiện mục đích chính đã.

Văn Khanh mang theo đầy đủ bốn người Liêu Thao đi đến tòa nhà chính phủ trong thành phố. Bước đầu tiên cô dự định sẽ khôi phục uy tín của chính quyền.

Văn Khanh tin tưởng rằng, bất cứ lúc nào thì quyền lực của chính quyền đều mạnh hơn rất nhiều so với quyền lực cá nhân, sức của một người có hạn, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào tổ chức. Nguyên văn trong cốt truyện, Ninh Thành thất thủ nhanh như vậy nguyên nhân chính là do tang thi nhưng còn một nguyên nhân khác là do chính quyền lúc đầu lâm vào khó khăn, gần như toàn bộ quân đội bị tiêu diệt, cho nên mới không có tổ chức nào dẫn đầu dân chúng chống đỡ lại khủng hoảng này.

Văn Khanh cùng mấy người bọn họ lái một chiếc xe cùng đi đến chính quyền thành phố.

"Trời đất! Đây là cái gì?"

Bốn người Liêu Thao khiếp sợ nhìn hoàn cảnh trước mắt. Tòa nhà hơn mười tầng của chính quyền thành phố đã hoàn toàn bị một loại cây leo bao trùm, phủ kín hoàn toàn một màu lá cây xanh sẫm, chằng chịt bao quanh tòa nhà không còn một kẽ hở. Nhìn từ xa toà nhà như một người khổng lồ xanh vậy.

"Đây là một loại cây biến dị, tiến hóa theo hướng sinh sản mạnh." Văn Khanh thuận miệng nói: "Mấy người ngồi ở trên xe đừng xuống dưới, tôi đi ra xem một chút."

Liêu Thao có chút khẩn trương nuốt nước bọt: "Vậy, lão đại hãy cẩn thận, tôi nhìn nơi này có chút u ám... rất đáng sợ."

Khung cảnh xung quanh tòa nhà chính quyền vẫn ngay ngắn trật tự sạch sẽ như trước khi tận thế, không có tang thi nào cũng không có xác chết nào, an tĩnh có chút quỷ dị.

Văn Khanh gật đầu: "Tôi biết". 

Sau đó cô mở cửa xe đi xuống. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Văn Khanh "phanh" một tiếng đóng cửa xe lại, cho dù động tác đã rất nhẹ nhàng nhưng vì hoàn cảnh trống trải xung quanh nên âm thanh này vẫn rất rõ ràng. Cô đi vào theo con đường nhỏ cạnh bồn hoa, ngoại trừ tiếng bước chân ra thì không còn một âm thanh nào khác, như là toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình cô vậy.

Mặt trời đã ngả về hướng Tây, cái bóng Văn Khanh kéo dài in trên mặt đất, rõ ràng đây là lúc nóng nhất trong ngày nhưng cô lại cảm thấy lạnh lẽo. Văn Khanh không thèm để ý điều đó, tiếp tục đi lên phía trước.

Thời điểm đi xuống cầu thang, cô ngửa đầu nhìn bầu trời bị che khuất bởi màu lá cây xanh lục: "Mấy người không phải muốn nhìn tôi biểu diễn ngự kiếm phi hành sao?"

Khán giả trước màn hình mở to hai mắt nín thở mong đợi.

Chỉ thấy Văn Khanh gọi ra một thanh kiếm, xoạt một cái bay đến giữa không trung, kiếm dài ba thước, trên chuôi kiếm điêu khắc hoa văn phức tạp kỳ lạ, thân kiếm sáng bóng như tuyết phảng phất ánh sáng lạnh, hoàn mỹ tinh xảo, chỉ nhìn một cái liền không thể rời mắt. Văn Khanh nhún người nhảy lên đạp vào thân kiếm, trên tay thực hiện mấy thủ pháp, sau đó thanh kiếm liền mang cô bay lên trên trời, tất cả động tác đều hoàn hảo, hoa lệ tiêu sái.

Nơi xa trong xe bọn ngươi Liêu Thao hết sức kích động: "Là ngự kiếm phi hành", tận mắt nhìn thấy so với nghe Văn Khanh kể càng thấy phấn khích hơn. 

Trước màn hình rất nhiều người xem cũng nhao nhao kinh hãi thán phục.

"Lợi hại quá, vậy mà không mượn ngoại lực, chỉ bằng một thanh kiếm liền có thể bay lên!"

"Trên thân kiếm có trang bị năng lượng sao? Vì sao nó lại bay lên được?"

"Thanh kiếm kia thật xinh đẹp! Chủ bá, bao nhiêu tiền thì cô chịu bán nó?"

"Cũng muốn có thanh kiếm kia! Mặc kệ lầu trên trả bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp đôi!"

...

"Castro khen thưởng thuốc cải tạo gen sơ cấp *20! Tôi muốn thanh kiếm này! Bao nhiêu tiền?"

"Lại gặp nguyên soái!"

"Kể cả là nguyên soái cũng không thể ngăn cản khát vọng của tôi đối với thanh kiếm này!"

...

Văn Khanh không rảnh xem mọi người bình luận, cô ngự kiếm bay đến giữa không trung, bay hai vòng quanh cao ốc, đột nhiên lại từ trên cao lao xuống, một kiếm đâm thẳng bồn hoa trong góc. Kiếm cắm sâu xuống đất ba mét, "Phốc" một tiếng giống như là đâm vào thứ gì, sau đó cô dùng kiếm lấy ra một bọng nước màu xanh sẫm, cầm theo nó thảnh thơi đi về phía bốn người Liêu Thao.

Sau lưng cô dây leo khổng lồ không có nguồn cung cấp năng lượng bỗng nhiên héo rũ, không giống như lúc Văn Khanh mới tới tươi tốt bừng bừng.

"Có thể ra ngoài rồi."

Nghe được tiếng Văn Khanh, Liêu Thao mấy người vội vàng xuống xe, Tống Thanh Sơn hiếu kỳ nói: "Đây là cái gì?"

Văn Khanh chỉ chỉ bọng nước nói: "Thứ này là nguồn cung cấp năng lượng chính của nó, còn chưa ngưng kết tạo thành tinh hạch."

Liêu Thao há to mồm ngạc nhiên, giật mình hỏi: "Lão đại nói cả một mảng lớn như vậy chỉ là một cái cây?"

"Không sai" Văn Khanh gật đầu: "Mọi người có lộc ăn, đây là dị thực không phải tang thực, có thể ăn được. Lá cây có thể làm rau xào, trộn, nấu canh, nấu lẩu, làm nhân sủi cảo cũng được, hương vị đều rất ngon. Hương vị giống với bắp cải nhưng ăn ngon hơn, hơn nữa nó còn chứa một ít năng lượng, dị năng giả ăn vào có thể tăng cường dị năng, mặc dù tác dụng rất nhỏ nhưng có còn hơn không."

Mọi người theo bản năng nuốt nước miếng: "Bắp cải làm sủi cảo là ngon nhất..."

Văn Khanh rất tán thành: "Không sai, ban đêm chúng ta làm sủi cảo đi!"

Trước màn hình, tất cả người xem đều là vẻ mặt mê mang.

[Phong cách này... có vẻ không đúng? Đã nói tang thi chiếm lĩnh Trái Đất, nhân loại đang giãy dụa sinh tồn mà.]

[Còn tưởng rằng sẽ thấy được cảnh chủ bá lo lắng không biết phải làm sao. Tôi sai rồi, chủ bá xưa nay đều không làm theo lẽ thường.]

[Nhìn vẻ mặt của mấy người kia... giống như đã đoán trước được kết cục của cây dây leo này.]

[Luôn cảm thấy biểu tình tiếc nuối trên mặt bọn họ là mấy thứ này ăn không đủ, thêm mấy cây nữa cũng không sao hết.]

[ Đồng cảm! ]

...

Văn Khanh tỏ vẻ, bất kỳ giống loài nào chỉ cần có thể ăn, không bị hỏng, không bị tuyệt chủng đã là tốt lắm rồi.

Hoàng Hải Lương bị nhốt trong ký túc xá ở bên trong tòa nhà đã ròng rã ba ngày, dây leo lớn kia vây kín tòa nhà không còn kẽ hở, mặc dù không chọc vào nó nó sẽ không chủ động tấn công con người, nhưng bị nhốt ở chỗ này không có đồ ăn sớm muộn gì cũng bị chết đói. 

Chẳng qua khi tận mắt nhìn nó từng chút từng chút một hấp thụ hết tang thi, rìu cũng không chặt nổi thân cây rắn chắc như sắt thép của nó, bị nhốt ở trong phòng làm vệc hắn đã sắp tuyệt vọng, chuẩn bị đón chờ cái chết. Không có đồ ăn, chỉ có nửa cốc nước hắn uống tiết kiệm cũng không chống cự được bao lâu, ngày hôm qua đã uống cạn giọt cuối cùng, hiện tại hắn đã đói đến váng đầu hoa mắt, mắt nổi đom đóm toàn thân vô lực ngã ở trên mặt đất.

Lúc này, đột nhiên Hoàng Hải Lương nghe thấy phía bên ngoài truyền đến tiếng thông báo lớn: "Người bên trong nghe rõ, chúng tôi đã giải quyết xong nguy hiểm, lập tức sẽ đi vào bên trong cứu người. Nếu như đã đói không chịu nổi, lá cây bên ngoài có thể ăn được đó..."

Câu nói kế tiếp hắn không nghe được, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói "Có thể ăn được", Hoàng Hải Lương không biết lấy sức lực từ nơi nào, một hơi cố gắng bò đến trước cửa sổ, đẩy ra cửa kính thủy tinh, đưa tay hái lá cây bên ngoài nhét vào trong miệng...

Thành công giải cứu đám người bị mắc kẹt trong tòa nhà chính quyền thành phố, Văn Khanh bày tỏ muốn phối hợp với chính quyền tiến hành xây dựng kiến trúc hạ tầng. Bí thư thành phố rất cảm kích cô, bị nhốt ba ngày, bọn hắn đối với tình huống bên ngoài không rõ lắm, nhưng cũng biết thế giới này đã thay đổi, vị trí của chính quyền trong lòng dân chúng hoàn toàn không thể đoán được. Không có dân chúng ủng hộ, chính quyền cũng chỉ để trang trí mà thôi, cho nên có người sẵn sàng ủng hộ, bọn họ tất nhiên cao hứng vạn phần.

Văn Khanh nhận được nhiệm vụ đầu tiên là dọn sạch tang thi ở nhà máy thủy điện, khôi phục nguồn cung cấp điện nước cho thành phố. Nước là nền tảng của sự sống, điện là cách truyền bá thông tin tốt nhất, hai thứ này vô cùng trọng yếu nếu muốn xây dựng lại thành phố, ý nghĩ này rất giống với Văn Khanh nên cô vô cùng sảng khoái mang theo bốn người Liêu Thao đi làm.

Buổi tối, sau một ngày bận bịu, Văn Khanh mang theo bốn người Liêu Thao trở về căn cứ để làm sủi cảo. Da mỏng, nhân bánh dày trắng trắng mập mập nhìn qua là muốn ăn rồi, kết hợp với tướng ăn của bốn người Liêu Thao, thành công khơi lên con sâu thèm ăn của người xem ở liên minh tinh tế.

[Chủ bá hôm nào cũng rải độc.]

[Phòng phát sóng này có độc, nhưng tôi lại không muốn bỏ qua.]

[Rất tốt, thực đơn lại nhiều thêm một món!]

Bình luận

Truyện đang đọc