CƯỚP LẤY BÀN TAY VÀNG CỦA VAI CHÍNH!

Edit: Nguyệt

Beta: Ling+Miêu Nhi

Sau khi Khang Hi trở về từ hỏa khí doanh, trong đầu ông chỉ suy nghĩ một thứ là pháo lựu đạn. Tiếng pháo đinh tai nhức óc, băng thiên liệt địa, chấn động một phương, chỉ một pháo mà phá hủy nguyên một ngọn núi! Nếu chỉ dựa vào sức người thì tuyệt đối không thể đạt đến trình độ này!

Dận Đề nói không sai, đây là thần vật, chắc chắn sẽ khiến Đại Thanh vang danh thiên hạ. Mà thứ có lực lượng đáng sợ như vậy lại được phát hiện ở một cửa tiệm nhỏ!

Vậy người đứng sau cửa tiệm này là ai? Rốt cục nàng ta có lai lịch gì? Mấy thứ này từ đâu mà có? Những điểm nghi vấn này lại không thể tra rõ! Nhưng mặc kệ như thế nào, tất cả phải thuộc về ông!

Đang trầm tư suy nghĩ, Khang Hi lại bị tiếng nói bên ngoài đánh gãy: "Hoàng thượng, là đại hỉ, trời phù hộ Đại Thanh ta!" Lưu Thanh Phương giơ một quyển sách, lớn tiếng chạy vào Càn Thanh cung.

Hai ba ngày liên tục có người báo đại hỉ khiến Khang Hi gần như là miễn dịch, cũng không trách tội chuyện ông ta tự tiện xông vào Càn Thanh cung, trầm giọng hỏi: "Ái khanh có chuyện gì vui?".

"Thỉnh hoàng thượng xem, thần ngẫu nhiên tìm được một quyển y thư, bên trong có ghi phương án phòng bệnh đậu mùa và cả phương pháp trị liệu! Có thể phòng bệnh đậu mùa, là trời giúp Đại Thanh ta!" Lưu Thanh Phương kích động đỏ cả mặt.

Khang Hi vội vầng đứng lên: "Lời của khanh là thật?".

Đừng trách ông kích động như vậy, phụ hoàng ông tức hoàng đế Thuận Trị băng hà do bệnh đậu mùa, chính bản thân ông cũng suýt mất mạng do căn bệnh quái ác này. Đại Thanh cách mấy năm là lại xảy ra dịch bệnh đậu mùa làm vô số người phải bỏ mạng. Không những thế còn có không ít người đổ mọi tội lỗi lên đầu hoàng đế, nói do hoàng đế thất đức nên mới bị trời phạt! Ông đăng cơ năm 6 tuổi, 8 tuổi bắt phản loạn, thống nhất thiên hạ, thu phục Đài Loan, nắm thiên hạ trong lòng bàn tay nhưng lại bất lực trước dịch bệnh đậu mùa! Mà bây giờ, bỗng dưng xuất hiện cách phòng dịch bệnh đó, làm sao ông không kích động cho được?

"Mau trình lên đây cho trẫm xem!"

Khang Hi cầm quyển sách trong tay, trên gương mặt ẩn chứa sự vui mừng: "Tốt! Tốt! Tốt! Đúng là trời phù hộ Đại Thanh ta!" Nói ba chữ tốt liên tục chứng tỏ ông đang vô cùng kích động.

"Hoàng thượng, thần thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép thái y viện nghiên cứu phương pháp này để sớm ngày thoát khỏi nguy hại của căn bệnh đậu mùa."

"Trẫm chuẩn tấu!".

"Tạ ơn Hoàng thượng!".

Lúc sau, chờ Lưu Thanh Phương cáo lui, Khang Hi nhìn ba quyển sách bày biện trước mặt, lại lâm vào trầm tư. Ba quyển sách theo thứ tự là < Khủng bố! Vì sao thiếu phụ lại thét chói tai trong đêm tân hôn? >, < Nam nhân nhìn đến trầm mặc, nữ nhân nhìn đến rơi lệ >, < Khiếp sợ! Hắn dám làm chuyện này với một con trâu! > do Dận Chân, Dận Đường và Lưu Thanh Phương lần lượt dâng lên.

Mặc dù tên của chúng rất chi là ba chấm nhưng nội dung lại kinh hãi thế tục. Lần lượt là canh tác lúa nước với sản lượng ngàn cân, pháo lựu đạn phá hủy cả một ngọn núi, phương pháp phòng chống bệnh đậu mùa. Nếu một người chỉ cần có một thứ thôi cũng đủ vang danh thiên hạ. Thế nhưng cả ba đều xuất phát từ một nơi, mà rất có khả năng là từ một người!!

Khang Hi đứng ngồi không yên, ông phải nhanh chóng đi tìm nữ nhân thần bí có tên là Tề Văn Khanh này!

Văn Khanh nhàm chán đến phát ngốc. Cửa hàng này đúng là làm một ngày ăn cả năm, giờ khách mua hàng chỉ có thể gọi là đếm trên đầu ngón tay.

Đang miên man suy nghĩ, nàng chợt thấy một đoàn người bước vào, cầm đầu chính là một lão nhân cao tuổi, khí độ tôn quý bất phàm, mặt đầy uy nghi. Theo sau ngoại trừ một thái giám cao tuổi còn có một đám thị vệ, từ hơi thở đến dáng vẻ theo phán đoán của nàng thì bọn họ toàn là những đại cao thủ. Văn Khanh trong lòng âm thầm suy đoán, bên ngoại lại dửng dưng nói:"Hân hạnh đến với bổn tiệm, trước tiên mời giao bạc".

Lão nhân chính là Khang Hi, hôm nay ông cải trang xuất cung là muốn tìm hiểu cửa tiệm cùng với nữ nhân thần bí này.

Khang Hi đã nhìn thấy bố cáo ở ngoài cửa, cũng từ miệng của Dận Chân và mấy người khác biết được tính cách thích đòi tiền của Văn Khanh, nhưng ông lại không có ý giao bạc mà cười ha hả nói: "Quy củ trong tiệm rất không có đạo lí, nếu ta không có đồ vật nào ưng ý chẳng phải mất trắng một lượng bạc? Hoặc trong tiệm của ngươi không có đồ vật mà ta muốn chẳng phải lại càng không ổn!"

Ông đương nhiên không luyến tiếc một lượng bạc, chẳng qua là muốn áp chế nhuệ khí của Văn Khanh. Khang Hi nghe nói nha đầu này rất cuồng vọng, không coi ai ra gì, đám hoàng tử của ông đều bị nàng vòi tiền không sót một ai!

Văn Khanh ngước mắt lên nhìn Khang Hi: "Vậy ngươi có thể chọn không bước vào, đã bước vào thì một lượng bạc coi như là đánh cược, đã đánh cược thì có thua có thắng, sao lại trách ta không có đạo lý?"

"Haha... Hay cho một tiểu cô nương mồm mép lanh lợi!"Khang Hi cười to: "Chẳng qua..."

Giọng nói của ông thay đổi, nhìn thẳng vào nha đầu trước mặt, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất: "Quy củ là do ngươi định ra, đối với người không tuân thủ thì quy củ này coi như vô dụng."

Văn Khanh á khẩu không trả lời được, một lúc sau thì khóe miệng cong lên, vẻ mặt tươi cười dễ gần: "Ngài nói rất đúng, quy củ là do người lập, người không tuân thủ quy củ đương nhiên không cần tuân thủ, lão nhân gia, mời ngài vào". Không hề nhắc đến phí vào cửa.

Khang Hi được như ý nguyện, ván đầu tiên áp chế Văn Khanh. Nhưng nhìn nụ cười của nàng ông lại có dự cảm không lành, cảm thấy đối phương không phải là người dễ dàng nhận thua. Đè nén nghi hoặc trong lòng, ông chậm rãi bước vào tiệm và quan sát. Trừ bỏ Lí Đức Toàn, những người khác đều ở bên ngoài. Nhưng Văn Khanh tin tưởng bên ngoài đã được canh phòng nghiêm ngặt, đến cả ruồi bọ cũng khó tiến vào.

Đương nhiên ánh mắt của Khang Hi tốt hơn nhiều so với nhi tử của ông ta, ông cảm thấy trong tiệm mỗi thứ đều bất phàm, đều muốn mang về cung. Bởi vậy, thấy đồ vật từ ngăn tủ thứ nhất ông đã dò hỏi: "Đây là cái gì?"

Nếu đã vì ông mà phá vỡ quy định, Văn Khanh cũng không như trước yêu cầu đưa tiền rồi mới trả lời, nàng bình thản nói: "Đây là mô hình địa cầu, ta mất 15 năm chu du khắp thiên hạ mới tạo ra nó. Màu đỏ là quốc thổ Đại Thanh ta, phía bắc là Nga còn phía tây là Anh Pháp..."

Khang Hi chấn động không thôi, cái mô hình nho nhỏ này thế nhưng bao quát toàn bộ thế giới, lãnh thổ Đại Thanh rộng lớn như vậy nhưng chỉ chiếm một góc nho nhỏ mà thôi! Càng khiến ông giật mình là nàng nói đã đi khắp thiên hạ!

Dù gì Khang Hi cả đời làm hoàng đế, cho dù thái sơn áp đỉnh vẫn không thể kinh ngạc, ông cố gắng áp chế nghi hoặc trong lòng, tiếp tục hỏi:"Vậy còn cái này?"

"Đây là mô hình máy hơi nước do các nước phương Tây phát minh, lấy nó làm tiền đề chế tạo máy móc, hiệu suất rất cao."

Nói như vậy Khang Hi cũng không thể lý giải, mà nàng cũng không có ý định giải thích thêm, vô ích thôi, nếu đưa hết công lao cho ông ta, vậy sau này nàng đăng cơ làm cái gì?

Huống hồ nếu không có nàng chỉ đạo, với kĩ thuật của Đại Thanh thật sự không thể chế tạo máy hơi nước.

"Kia là gì?"

"Là nông cụ do ta cải tiến và xe chở nước"

"Còn cái này?" Ông chỉ vào giá sách.

"A, là một ít sách thôi."

"Là sách gì?"

"Y thư, nông thư, sách thiên văn địa lý".

.....

Khang Hi càng hỏi trong lòng càng chấn động, cuối cùng biến thành kinh hãi! Cửa tiệm nhỏ này thế nhưng khiến ông cảm thấy có sự uy hiếp cực lớn. Nếu có người nắm giữ nơi này, hẳn sẽ khiến Đại Thanh điên đảo mà không cần tốn quá nhiều sức!

Khang Hi nheo mắt, nguy hiểm nhìn Văn Khanh, toàn thân ẩn hiện sát khí: "Ngươi rốt cuộc là ai?".

Văn Khanh điềm nhiên mặc ông đánh giá: "Ta đương nhiên là người Đại Thanh".

Ông nhìn nàng thật lâu: "Ngươi có biết ngươi không nên nắm giữ những thứ này vì chúng có thể mang đến họa sát thân không?".

"Vì sao ta không nên nắm giữ, sách do ta viết, đồ vật do ta làm, không một ai có tư cách nắm giữ chúng bằng ta." Văn Khanh tủm tỉm cười nói: "Đồ của ta ngươi đều muốn nhưng lại không muốn đưa bạc...."

"Ngoài cách đưa tiền ra không phải là không có cách nào khác."

Khang Hi không tiếp lời nàng, như vậy chẳng phải là thừa nhận bản thân không muốn đưa tiền sao?

"Ngài có thể lấy đồ vật khác ra trao đổi! Nếu là thứ ta ưng ý, những thứ này tặng ngài không phải là điều không thể. Chẳng qua ta chỉ cần đồ vật trân quý nhất, chẳng hay đồ vật quan trọng nhất đối với ngài là gì vậy?"

Trân quý nhất đương nhiên là ngôi vị.

Khang Hi giận tím mặt: "Làm càn, chỉ bằng câu nói đại nghịch bất đạo này của ngươi, trẫm có thể tru di cửu tộc nhà ngươi." Ông vừa dứt lời, mấy tên thị vệ liền vọt vào, rút đao chĩa về phía Văn Khanh.

"Thì ra là hoàng thượng đại giá quang lâm, thất kính thất kính." Tuy miệng nói vậy nhưng hoàng đế nhìn vẻ mặt nàng không có chút kính ý nào. Văn Khanh cũng không thèm nhìn đao kiếm xung quanh, vẻ mặt vẫn điềm nhiên, liếc Lí Đức Toàn rồi đột nhiên hỏi: "Cửu tộc là bao gồm cả gia quyến nô tài trong nhà sao?"

Khang Hi không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy, không tiếp lời. Nàng lại tự mình tiếp chuyện: "Vậy thì đúng là trùng hợp, những người trong phòng này đều phải bị chém đầu"

Đây là ý gì?

Lời nàng nói giống như có thâm ý khác, Khang Hi nhíu mày, phất tay cho thị vệ lui ra: "Ngươi nói vậy là có ý gì?".

Văn Khanh vân đạm phong kinh trả lời: "Đương nhiên là ý trên mặt chữ ".

Bình luận

Truyện đang đọc