CỨU GIÚP NỮ CHÍNH TÔI BẤT NGỜ KIẾM ĐƯỢC NGƯỜI YÊU


Lâm Song Hà vừa về đến nhà đã thấy Vũ Thành Luân mặc tạp dề đứng ở cửa.

Sau sự cố lần trước, để bảo vệ cho Lâm Song Hà, Vũ Thành Luân quyết định đón cô về ở chung một nhà.

Chính vì thế nên nhà của Lâm An và Lâm Song Hà bây giờ mới ở khác hướng với nhau.
"Em về rồi à? Hôm nay đi chơi với bạn hửm?"
"Ừm, hôm nay em đã gặp Lâm An rồi, cô bé ấy dễ thương lắm, tính cách năng động lại còn hiểu chuyện nữa chứ." Lâm Song Hà nhào tới ôm Vũ Thành Luân.
Nghe được lời này, Vũ Thành Luân ôm chặt lấy cô rồi nhẹ gật đầu.
"Ừm, cô bé ấy có phẩm cách tốt thật, nếu không có cô bé ấy thì có lẽ bây giờ chúng ta không thể ôm ấp nhau như thế này rồi."
Lâm Song Hà đột nhiên đưa hai tay lên vỗ bép một cái lên mặt Vũ Thành Luân khiến hắn đau điếng.
"Sao anh lại nói gở như thế chứ.


Dù sao chuyện cũng qua rồi, nghĩ thêm làm gì cho mệt.

Mà hôm nay em gặp một chuyện hài lắm, anh muốn nghe không? Lâm Song Hà dắt tay Vũ Thành Luân vào nhà ngồi xuống ghế sô pha.
"Hôm nay bọn em vô tình vào một nhà hàng có ưu đãi dành cho các cặp tình nhân nên Lâm An than thở dữ lắm, em ấy kêu lên đại học rồi mà vẫn không có mối nào đến tìm em ấy.

Xong mặt em ấy cứ bí xị cả buổi ăn như thế này này." Nói xong Lâm Song Hà bắt chước dáng vẻ của Lâm An.
Đang cố bắt chước Lâm An thì Vũ Thành Luân đột nhiên hôn cô làm cô bật cười.

Một lúc sau, lửa nóng bắt đầu bốc lên, vậy mà chào đón cô sau một ngày mệt mỏi lại là một ngọn lửa cuồng nhiệt.
...----------------...
Lâm An bất chợt nhận được tin nhắn hỏi có muốn xem mắt không từ Lâm Song Hà khiến cô bàng hoàng, lẽ nào do lần trước đi ăn cô than lắm quá nên Lâm Song Hà mới mai mối cho cô?
[Sao chị lại hỏi em cái này?]
Quả thực, chứng minh cho suy đoán của cô, Lâm Song Hà trả lời.
[Chẳng phải em than không có người yêu sao, vừa hay em trai của Thành Luân cũng đang trong tình trạng như em, nếu em không muốn thì có thể không đi cũng được.]
Thấy đối tượng là em trai của Vũ Thành Luân, cô lập tức rớt liêm sỉ mà đồng ý, dù sao anh trai đẹp trai như vậy thì chắc chắn em trai cũng sẽ là một mỹ nhân thôi, trong nguyên tác tiểu thuyết có ghi rõ cả gia đình Vũ Thành Luân ai cũng là kỳ tài một phương, nhan sắc đều đạt đến mức độ đỉnh cao.

Hơn nữa hiện giờ cô cũng cần một người ở bên để quên đi tên chết tiệt kia.
[Được, được, được, em đồng ý.

Có cơ hội tới ai lại từ chối cơ chứ.]

Thấy tin nhắn của cô, cả Lâm Song Hà và Vũ Thành Luân ở bên kia đều bật cười.
...----------------...
Thời gian thấm thoát thoi đưa, vậy mà đã đến ngày cô phải đi làm trở lại, vì để tiện cho công việc nên cô chọn quán cà phê mèo mà cô làm thêm làm địa điểm xem mắt luôn, dù sao như thế cũng không mất quá nhiều thời gian đi lại.
Người kia sau khi bước vào quán cà phê quen thuộc thì nhíu mày, anh đưa tầm mắt liếc nhìn cả quán cà phê thì chẳng thấy một khách nào mà chỉ thấy cô gái mà anh đã không thấy cả tháng trời đang ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ giống đi chơi hơn là đi làm đang ngồi ở kia.
Lâm An ngước nhìn đồng hồ thì chợt phát hiện ra đã quá giờ hẹn mười phút mà người kia vẫn còn chưa tới, vì vậy nên cô đành nhắn tin buôn chuyện với Lâm Song Hà.
[Đến giờ mà anh ta vẫn chưa đến, chán chết em rồi.

Liệu người ta có bỏ bom em không nhỉ?]
Vì đang rảnh nên Lâm Song Hà đáp ngay.
[Không thể nào, rõ ràng cậu ấy đã đến rồi mà, em thử nhìn kỹ xem có vị khách nào đặc biệt đẹp trai trong quán không?]
Nhìn thấy từ đặc biệt đẹp trai, Lâm An bật cười.

Cô nghe lời Lâm Song Hà liếc nhìn xung quanh quán cà phê trống rỗng, vậy mà cô lại tìm được một vị khách ngồi ở góc khuất thật.

Vì không nhìn rõ là ai nên cô liền bước tới chào hỏi.

"Chào anh, anh là đối tượng xem mắt của tôi hôm nay đúng chứ?"
Nghe được giọng nói quen thuộc người đó lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô.

Lúc này Lâm An cũng sốc đến mức đứng hình.

Rốt cuộc cô và người này có duyên đến mức nào mới có thể gặp nhau trong trường hợp này được cơ chứ, lẽ nào đây là do ông trời ép buộc cô và anh ta phải đến với nhau ư? Cô đúng là ngu ngốc mà, sao lại không nhớ ra Vũ Khôi Nguyên là tên của em trai Vũ Thành Luân sớm hơn chứ.
Không chỉ mình Lâm An kinh ngạc, Vũ Khôi Nguyên cũng đơ cùng cô.
"Cô...là đối tượng xem mắt của tôi? Không lầm chứ?" Sau vụ này, Vũ Khôi Nguyên cũng đã nhận định cô là định mệnh của anh, nếu con tim anh đã nhớ cô rồi thì còn ngần ngại gì mà không tiến đến.

Như thế chẳng phải là tự dày vò mình sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc