CỨU GIÚP NỮ CHÍNH TÔI BẤT NGỜ KIẾM ĐƯỢC NGƯỜI YÊU


Sau khi cảnh sát tới nơi hiển nhiên đã tra ra vụ án này là do Lý phu nhân tạo ra.
Vì nể mặt bà là người trong nhà nên Lý Đông và An gia chủ đều dùng mối quan hệ ép chuyện này xuống, ngay cả An Tịch và Lý Thường cũng không biết được sự thật này mà chỉ nghĩ rằng An phu nhân vô tình ngã vào trong ao nên chết đuối mà thôi.

Nếu vào thời điểm đấy An Tịch mà biết mẹ mình mất do Lý phu nhân hại, khẳng định cô sẽ không tiếp tục theo đuổi Lý Tang như bây giờ.
Lý Tang dù chứng kiến hết mọi chuyện nhưng lại không hề nói ra, cho đến hai năm sau, trong một lần hắn nói chuyện này với di ảnh của mẹ mình thì An Tịch mới biết được sự thật đằng sau.

Thật nực cười là Lý Tang hoàn toàn không nhận ra sai lầm của mẹ mình mà lại cố chấp nghĩ rằng do mẹ cô làm kẻ thứ ba nên mới đáng chết.

Hơn nữa sau vụ án, Lý phu nhân vừa phải chịu đựng ánh mắt oán trách của người chồng vừa tự dằn vặt vì mình đã giết người nên mới trầm cảm rồi tự tử mà chết.

Ví lí do này nên Lý Tang càng cô chấp rằng tất cả mọi tội lỗi đều là do mẹ cô.

Dù hai gia tộc đã trở mặt thành thù nhưng An Tịch vẫn đem lòng yêu người con trai cố chấp ấy mặc dù phải chịu đựng nhiều lời nói tàn nhẫn từ chính miệng của người mình yêu.
...----------------...
Trở lại hiện tại, An Tịch hiện giờ đang rất vui vẻ khi nhớ lại dáng vẻ tức giận của Lý Tang, đương nhiên tiểu ác ma vẫn là tiểu ác ma.

Dù sau cái chết của mẹ cô, cô đã thay đổi vỏ bọc thành một người dịu dàng lại trầm tính nhưng hiển nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nào có chuyện cô thật sự thay đổi tính cách chứ.
"Haha, anh bé dễ thương thật, nếu anh ấy tức giận với mình lúc ở trên giường thì tốt biết mấy." An Tịch híp mắt hạ một quân cờ xuống bàn cờ vua làm từ cẩm thạch.
Chẳng bao lâu sau cô đã thấy Lý Tang đi xuống dưới nhà ăn trưa, hắn vừa xuống cô đã lập tức biến mình thành bộ dạng khác.
Nhìn cô nàng tưởng chừng như rất dịu dàng đang nhìn mình bằng ánh mắt trông chờ trước mặt, Lý Tang cảm thấy cả người mình đều không ổn.
"Anh Lý Tang ơi, hôm nay anh có thể đưa em đến trường đại học được không? Lần đầu tiên đến đây em có chút sợ, hơn nữa anh là đàn anh của em nên phải có nghĩa vụ đưa đàn em tham quan trường chứ nhỉ."
Người con gái trước mặt dù có tính cách giống Lâm An nhưng cảm giác hai người đem lại cho hắn hoàn toàn khác nhau, khi ở gần Lâm An, cảm giác thanh bình, thoải mái xuất hiện vô cùng rõ rệt nhưng khi đứng cạnh An Tịch hắn cảm thấy như đang đứng cạnh một con rắn độc đang trông chờ con mồi sa vào cái bẫy mà mình đặt ra vậy.
Tuy muốn tránh xa An Tịch nhưng dưới ánh mắt của những người hầu ở đây, Lý Tang vẫn phải chấp nhận yêu cầu của An Tịch.
"Được, giờ đi luôn đi, chiều tôi không có thời gian rảnh đâu."
"Này, giờ vẫn là trưa mà! Sao phải vội vàng vậy?" An Tịch thấy Lý Tang bỏ mình đi ra ngoài trước thì nhanh chóng chạy theo sau.
"Rốt cuộc có đi hay không? Tôi không có thời gian dây dưa với cô." Lý Tang mất kiên nhẫn trừng cô.
Giữa lựa chọn có Lý Tang đi theo nhập học và không có ai đi cùng đương nhiên An Tịch sẽ chọn vế trước rồi.
"Đợi em với, anh đi nhanh quá em không theo kịp."
"Ha, đúng là con nhóc nấm lùn, chân ngắn vậy thì chạy theo ai được." Lý Tang cười trên nỗi đau của An Tịch.
Nghe được câu này An Tịch cũng chỉ thì thầm "Sẽ có ngày em thành công đuổi theo anh." rồi đẩy nhanh tốc độ của mình
...----------------...

Chẳng bao lâu sau, cả hai người đã đến trường, cả khuôn viên vắng lặng tưởng chừng như không có một ai khiến cho lòng người hoảng sợ.
Nhưng hiển nhiên An Tịch không nằm trong số những người này, thậm chí cô còn vô cùng hưởng thụ cảm giác yên bình khi được đi một mình với Lý Tang.
Đang trên đường đi thì cả hai người đột nhiên nghe thấy những tiếng động kỳ lạ phía sau bụi cây.

An Tịch đang tò mò nhìn sang hướng những tiếng động mờ ám ấy thì chợt bị một bàn tay che kín hai mắt.
"Trẻ con đừng nhìn những cảnh đấy, bẩn mắt."
Thấy Lý Tang vô thức coi mình là trẻ con, An Tịch chợt nở một nụ cười, có lẽ trong thâm tâm hắn, cô vẫn là ác quỷ nhỏ như trước kia chăng?
"Haha, em lớn rồi, đâu còn là trẻ con gì nữa, khá bất ngờ khi có người vẫn coi em như một đứa trẻ đấy~" An Tịch gỡ bàn tay đang đặt trên mắt mình ra.
Ngay khi cô mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt cô vậy mà lại là vành tai đỏ bừng của Lý Tang, lúc này trong đầu cô liên tục nảy lên ý nghĩ đè hắn ta ra để bắt nạt.

Có lẽ cô sẽ thực hiện được điều này sớm thôi.
Quả nhiên vào khoảng thời gian mọi người sắp chìm vào giấc ngủ, An Tịch bưng một cốc sữa đến trước cửa phòng của Lý Tang.
"Anh ơi, dì Lan kêu em đến đưa sữa." An Tịch sau khi gõ cửa thì lên tiếng.
Khi tiếng cạch của cửa phòng vang lên cũng là lúc An Tịch nhìn thấy khuôn mặt mình nhớ mong ngày đêm, hơn nữa bây giờ người đó chỉ đeo kính và mặc một bộ đồ ngủ đơn giản khiến cô càng thêm xao xuyến, dù sao đây cũng là dáng vẻ cô chưa từng thấy bao giờ.

Lý Tang lập tức giật lấy ly sữa trên tay An Tịch uống hết rồi đưa lại cho cô mà không biết rằng bên trong có chứa thuốc ngủ mà cô chuẩn bị sẵn giúp anh ngủ sâu giấc hơn.
Chẳng bao lâu sau, Lý Tang đã cảm thấy buồn ngủ nhưng hắn chỉ nghĩ rằng do hôm nay mình quá mệt mỏi nên mới vậy thôi.

Bỏ mặc cô gái nhỏ đang đứng ngoài cửa, hắn đóng sập cửa lại rồi vào đánh răng để chuẩn bị đi ngủ.
Thấy đã đến khoảng thời gian phù hợp, cô gái đứng bên ngoài nhẹ nhàng mở cánh cửa trước mặt ra rồi bước vào.

Cô lén lút trèo lên giường Lý Tang nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc thịt trên cơ thể hắn rồi nằm xuống ôm hắn vào lòng
An Tịch biết nếu mình đã làm chuyện này lần đầu thì chắc chắn sẽ có lần sau nhưng cô nào quan tâm.

Thật cảm ơn ông trời đã cho cô cơ hội gần gũi với Lý Tang đến như vậy, bằng mọi giá cô sẽ khiến anh ta thành người của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc