ĐÃ THUỘC VỀ EM TỪ BAO GIỜ



Mọi chuyện đang diễn ra đều đúng như kế hoạch giảo trá của hắn.

Cô đã phần nào nhận ra rằng bản thân đã rơi vào cái bẫy hoàn hảo của ông ta, cô chưa kịp cất lời thì một người phụ nữ bước ra, rõ ràng bà ta chính là Hàn phu nhân.

Nỗi thắc mắc trong đầu cô đã được giải đáp hoàn toàn khi người đàn bà đó tháo bỏ chiếc mặt nạ để lộ gương mặt của bà ta.

Quả thật vóc dáng của bà ta rất giống mẹ cô, xem ra ông ta đã chuẩn bị âm mưu này vô cùng tỉ mỉ, chiếc mặt nạ được làm giống hệt với gương mặt của mẹ cô.

Cô biết bản thân chẳng còn đường lui vì đã nằm trong tay bọn chúng, cô cười nhạt, giọng nói mệt mỏi:
- Âm mưu rất có đầu tư! Tôi đã sa vào cái bẫy hoàn hảo của ông!
- Sao cháu lại nói vậy? Chú có âm mưu gì đâu chứ, chỉ là muốn "nhờ" cháu giúp chú thực hiện mong muốn thôi!
- Đủ rồi! Ông muốn gì mới chịu thả tôi ra?
- Bây giờ cháu không cần làm gì cả! Chỉ cần ngoan ngoãn ở đây, bọn thuộc hạ của ta sẽ chăm sóc cháu thật tốt!
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Sáng hôm sau khi đến giờ dùng bữa sáng mọi người trong nhà không thấy cô xuống dùng bữa như hằng ngày, họ có chút thắc mắc nhưng nghĩ rằng cô đang có thai nên hôm nay dậy muộn một chút cũng là điều rất bình thường.


Nhưng mọi người bắt đầu cảm thấy không ổn khi đã gần trưa mà vẫn không thấy cô ra khỏi phòng.

Dì Tam lo lắng gõ cửa phòng gọi cô nhưng không nghe thấy sự phản hồi.

Bất đắc dĩ dì Tam đành mở cửa bước vào, bà hoảng hốt khi không nhìn thấy bóng dáng của cô trong phòng.

Dì Tam vội vã thông báo cho mọi người trong nhà, họ lập tức chia nhau tìm mọi nơi trong căn nhà nhưng không một ai nhìn thấy cô chủ của họ và cả xe máy của cô đâu cả.
Họ gọi điện cho cô cả trăm lần nhưng kết quả chỉ là những tiếng tút tút kéo dài vô vọng rồi đầu dây bên kia khóa máy hẳn.

Khi họ nhận thấy sự bất lực trong tìm kiếm thì dì Tam với tâm trí rối bời vội gọi điện cho Hàn phu nhân, cha mẹ của Vĩnh Ân và cả Bá Kỳ.

Nghe được tin cô biến mất không rõ lí họ lập tức có mặt ở nhà cô.

Hàn phu nhân không khỏi rơi nước mắt khi cô con gái cưng của bà đột nhiên sáng ra đã không thấy đâu.


Ba mẹ của Vĩnh Ân cũng không khỏi lo lắng cho cô con dâu ngoan hiền, hiếu thảo của họ.

- Xin Hàn phu nhân và hai bác bình tĩnh, chúng ta phải bình tĩnh nghĩ xem tại sao Thục Tâm biến mất..._ Kỳ cố gắng trấn an họ.
- Làm sao bác có thể bình tĩnh được chứ, tối hôm qua Thục Tâm còn ở nhà mà sáng ra đã biến mất, nghe mọi người nói xe máy của nó cũng không thấy đâu.

Nếu không có chuyện gì Thục Tâm sẽ không bỏ ra ngoài khi trời tối mịt như vậy! _ Mẹ của Vình Ân khóc nấc.

- Chị nói rất đúng! Thục Tâm không vô cớ rời khỏi nhà giữa khuya như vậy mà lại không nói với ai, hơn nữa nó còn đang mang thai! _ Hàn phu nhân nghẹn giọng.
- Bá Kỳ nói đúng, bà và chị sui bình tĩnh đi, nếu báo cảnh sát thì phải mất tích sau 24 giờ.

Hai người đừng quá kích động.

_Ông Lâm (ba Vĩnh Ân) khuyên nhủ.
Bầu không khí đang căng thẳng thì tiếng xe ôtô từ ngoài cổng vọng vào.

Người hầu nhanh chóng bước ra mở cửa và hối hả chạy vào nhà thông báo:
- Thưa mọi người, cậu...!cậu Vĩnh Ân về rồi!
Mọi người ngạc nhiên khi thấy anh đang từ cửa bước vào nhà vì đáng lẽ giờ này anh đang ở Pháp mới phải....


Bình luận

Truyện đang đọc