DẠ VŨ KÝ BẮC



Kiều Diễm Chi trong chốc lát không kịp phản ứng, anh ta khó hiểu nhìn dãy số trên điện thoại, sao đó hỏi thăm: “Ngài là vị ấy à?”
Chu Ký Bắc đang đẩy xe lăn về phía Kiều Diễm Chi, Kiều Diễm Chi tay nhanh mắt lẹ chạy ra ngăn cản cậu, Chu Ký Bắc lộ vẻ nghi hoặc, anh ta che điện thoại lại, ở bên cạnh thầm thì.
“Chú cậu tìm cậu.

Nói là họ Quý.”
Khóe mắt Chu Ký Bắc hơi run rẩy, cậu mở miệng, khóe môi mím lại, ngoắc tay, ý bảo Kiều Diễm Chi đưa điện thoại cho mình.
Điện thoại vừa chạm lỗ tai, giọng của Quý Quỳnh Vũ đã liên tiếp bay tới, Chu Ký Bắc nâng mắt.
“Là tôi.”
“Bối Bối! Tôi đến Thâm Quyến rồi, cậu đang ở đâu? Tôi lập tức tới tìm cậu.”
Quý Quỳnh Vũ nói dồn dập, tín hiệu đầu điện thoại bên kia không tốt, liên tục phát ra tiếng sà sà, thế cho nên âm thanh Quý Quỳnh Vũ phát ra có chút tạp âm.
Chu Ký Bắc im lặng, cậu nhìn chằm chằm vào sòng bạc đông đúc đối diện và ánh đèn vàng le lói, hơi nâng cằm, ánh mắt trầm xuống.
“Tầng hầm thứ hai của công ty Sa Áo Lộ Bác.”
“Tôi đến ngay! Các cậu chờ tôi!” Quý Quỳnh Vũ vội vàng cúp máy, thậm chí còn không chào tạm biệt, đầu bên kia đã vang lên tiếng ngắt kết nối.
Chu Ký Bắc trả điện thoại lại cho Kiều Diễm Chi, người sau có chút lo lắng, biểu tình ngưng lại, cậu không giải thích quá nhiều, chỉ lầm lũi đẩy xe lăn, Kiều Diễm Chi theo sát.
Dường như có mắt sau lưng, cậu lạnh nhạt nói: “Anh Diễm, một mình tôi đi là được rồi.

Không cần theo tôi.”

Kiều Diễm Chi nghẹn lời, đầu Chu Ký Bắc cũng không quay lại, cố sức đẩy xe lăn về phía trước, trái tim Kiều Diễm Chi đập như trống bỏi, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, có cảm giác dính dớp.
Chu Ký Bắc khi thì biểu hiện bình dị dễ gần, khiến cho người ta quên mất trên lưng cậu toàn là kim nhọn bằng sắt, xước măng rô (*) sẽ không hỏng cũng không biến mất, chỉ lựa thời điểm mà đâm vào.
Quý Quỳnh Vũ không để Chu Ký Bắc đợi lâu.
(* Theo như mình nhớ xước măng rô là loại xước ở lưỡi mèo, gg search sẽ thấy nhưng mà mình search ‘xước măng rô’ thì lại ra xước da ở móng tay.

Không biết tác giả nói loại nào,, vì bên trên đang so sánh Ký Bắc có gai nhọn nhưng giấu đi.) 
“Bối Bối!” cách một con đường Quý Quỳnh Vũ cất cao giọng, trái phải xe chạy qua lại như nước, khó khăn lắm Quý Quỳnh Vũ mới từ trong nguy hiểm nhướng thân thể qua, trong mắt Quý Quỳnh Vũ, chỉ có một người đối diện mà thôi.
Tay Chu Ký Bắc theo bản năng mà nắm lại thành đấm, móng tay bấm sâu vào tay vịn, suýt chút nữa cào lớp cao su trên đó xuống, cậu trơ mắt nhìn Quý Quỳnh Vũ như điên mà lao đến chỗ mình, như nhiều năm về trước vậy.
“……” Rốt cuộc dừng ở trước mắt, Quý Quỳnh Vũ thở hổn hển, trong phút chốc không nói nên lời, hắn đứng thẳng lưng nhìn chằm chằm Chu Ký Bắc, đôi mắt vừa nhìn lập tức đỏ lên, tơ máu trong đáy mắt như muốn nổ tung.
Chu Ký Bắc cũng nhìn hắn, biểu tình thoáng chốc thả lỏng, ngón tay bấu chặt cao su trên tay vịn buông ra, móng tay phát ra tiếng giòn tan như nẻ.
Đau đớn trên tay làm cậu có chút thanh tỉnh, Chu Ký Bắc nắm ngón tay lại giấu vào lòng bàn tay.
“Bối Bối, tôi…”
“Đi vào trong nói chuyện đi.” Chu Ký Bắc ngắt ngang lời Quý Quỳnh Vũ, quay đầu dẫn hắn quay về, hắn như nuốt phải đá, chỉ có thể đi sát bên xe lăn.
Nơi này đúng thật không phải chỗ có thể nói chuyện, vì thế hắn đành đi theo Chu Ký Bắc.
Theo bản năng, Quý Quỳnh Vũ muốn vương tay giúp cậu, tay vừa vươn được một nửa thì rụt lại.
Lần đầu tiên, hắn không đuổi kịp tốc độ đẩy xe lăn của Chu Ký Bắc.
“Thưa ngài, căn cước công dân.” Cửa đẩy ra, một bảo vệ đưa tay ngăn Quý Quỳnh Vũ lại, hắn không rõ, Chu Ký Bắc nghiêng đầu nhìn bảo vệ, thật ra cũng chỉ là một cái nhìn bình thường, không hề có ý công kích, thế mà nhân viên bảo vệ lại thần kỳ buông tay, còn cười cười với cậu.

Chu Ký Bắc gật đầu, không đáp lại.
Càng đi về phía trước, Quý Quỳnh Vũ càng cảm thấy không thích hợp, hắn bước nhanh lên, mạnh mẽ túm xe lăn khiến cậu phải dừng lại.
“Đây là đâu?”
Bánh xe bởi vì dừng đột ngột mà phát ra tiếng bén nhọn, cả người Chu Ký Bắc cũng vì quán tính mà hướng về phía trước.
Cậu quay đầu lại nhìn Quý Quỳnh Vũ, đồng thời cánh cửa bên hông bị người ta đẩy ra, một cái bàn dài không được che chắn đập vào mắt hắn, âm thanh ồn ào nhốn nháo bên trong như muốn đâm thủng màng nhĩ của Quý Quỳnh Vũ.
“… Sòng bạc?” Giọng Quý Quỳnh Vũ trở nên run rẩy, hắn nắm lấy tay Chu Ký Bắc nhấc lên, cậu bị hắn nắm cổ tay đau đớn vẫn không hé răng.
“Tại sao cậu lại tới nơi như thế này?” Đôi mắt Quý Quỳnh Vũ vốn đã đỏ sậm, nay lại càng như muốn rỏ máu, hắn không ý thức được giọng điệu toàn vẻ trách cứ của mình, Chu Ký Bắc nhìn chằm chằm phản ứng của Quý Quỳnh Vũ, thử đoán trong lòng giây tiếp theo hắn có thể cho mình một bạt tay hay không.
“Ký Bắc!” Kiều Diễm Chi trùng hợp đi ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy Chu Ký Bắc, Quý Quỳnh Vũ nghe hai chữ này giống như găm điện vào da thịt, phản ứng rất lớn, lập tức giơ chân.

ngôn tình hài
“Lại là mày!” Quý Quỳnh Vũ ba bước thành hai, xách áo Kiều Diễm Chi lên, anh ta theo phản xạ mà giãy dụa, nhưng không ngờ Quý Quỳnh Vũ ra tay rất nhanh, anh ta có cảm giác thở không thông rồi.
“Rốt cuộc mẹ nó mày muốn gì hả?!” Quý Quỳnh Vũ nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng qua kẽ răng, Kiều Diễm Chi còn chưa kịp giải thích, giây tiếp theo một đấm đã giáng xuống, mặt anh ta lệch đi, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp, Quý Quỳnh Vũ còn chưa nguôi giận, cầm lấy vai anh ta đẩy lên tường.
Bảo vệ nghe thấy tiếng động, lập tức xông tới, cầm roi điện quất vào thắt lưng Quý Quỳnh Vũ, hắn không phòng bị, chỉ cảm thấy thắt lưng bị điện giật tê dại, từ phần eo truyền tới tứ chi, không khỏi co rút, hai đầu gối không có sức, quỵ xuống.
Sắc mặt Chu Ký lập tức thay đổi, ngay cả nghĩ cũng không, lập tức tiếp được thân thể Quý Quỳnh Vũ, sắc mặt hắn tái nhợt, máu trong người nhanh chóng bị rút hết, hắn cầm lấy tay Chu Ký Bắc, không cẩn thận làm mở ra ống tay áo dài, cổ tay và vết sẹo cũ cũng đồng thời lộ ra.
“Anh Diễm, người này…” Kiều Diễm Chi ôm mũi lắc đầu, anh ta nhìn Chu Ký Bắc một cái, thuận tay đóng cửa hầm lại, Chu Ký Bắc xanh cả mặt, khóe miệng mím lại phát đau.
Quý Quỳnh Vũ run rẩy như phát bệnh, chân không vững, điện giật toát mồ hôi làm quần áo ướt sũng nước, chân trước bước vào phòng nghỉ, cửa hầm đã khép lại.
Quý Quỳnh Vũ còn đổ mồ hôi lạnh, mỗi bước chân đều khiến thắt lưng đau nhức liên hồi, như là mấy chục cây dao cùng đâm vào thịt, tim gan phèo phổi đều đảo lộn, co chặt lại.

“Bối Bối, cậu ta là ai?” Quý Quỳnh Vũ đi tới trước mặt Chu Ký Bắc, ngồi xổm xuống, bởi thân thể run rẩy, khi ngồi xuống càng khó giữ được trọng tâm, hắn không thể không vịn chặt xe lăn của Chu Ký Bắc, người hơi nhoài về phía trước, giam Chu Ký Bắc vào ngực.
Cậu nhấc mắt lên, đôi mắt như buột phải phóng ra ánh sáng lạnh, nhìn chằm chằm Quý Quỳnh Vũ với hai con ngươi đỏ tươi như máu, nghe được âm thanh sức cùng lực kiệt của hắn, dần lộ ra lạnh nhạt.
“Một người bạn.”
“Bối Bối, cậu biết cậu ta sao? Cậu mới biết được cậu ta mấy ngày? Mà người mới quen biết vài ngày… còn được rồi là bạn bè sao?” Quý Quỳnh Vũ nhướng mi, thân thể vì thế mà hoảng sợ, vai không tự chủ được cọ qua tay Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Quý Quỳnh Vũ đang giảm dần, mắt thoáng qua gương mặt dần không còn sắc hồng nữa, bỗng nhiên cúi người, Quý Quỳnh Vũ muốn tránh mà không thể tránh.
“Vậy như thế nào mới có thể gọi là bạn?” 
Quý Quỳnh Vũ nghẹn họng, bỗng nhiên hắn kích động, lúc nói năng có chút lộn xộn: “Ít nhất người đó không nên mang cậu tới những chỗ như thế… Vàng thau lẫn lộn, đủ thứ loại người…”
“Tôi chẳng phải là ở dưới cả mấy thứ người đó sao.

Đã áp chú rồi, nếu có thể, tôi vẫn sẽ làm như vậy.” Gương mặt Chu Ký Bắc lộ vẻ châm chọc, cậu giơ cổ tay lên, lộ ra nửa vết sẹo, ngọn đèn phòng bên trên hắt xuống, chiếu lên da thịt, những dấu sẹo mới cũ đều có.
Sắc mặt Quý Quỳnh Vũ chợt biến đổi, cực kỳ bối rối, phẫn nộ, thậm chí là ý hận đều biểu hiện rõ ràng trên gương mặt.
Nụ cười của Chu Ký Bắc không giảm, tươi cười nghiền ngẫm mang theo châm chọc, đáy mắt Quý Quỳnh Vũ  nảy lên ngọn lửa phẫn hận, hắn đưa tay bóp cổ Chu Ký Bắc, cậu bị nắm, trên cổ nhanh chóng hiện lên màu đỏ, cậu cũng không phản kháng.
“Chu!Ký!Bắc!” Quý Quỳnh Vũ như muốn cắn nát lưỡi mình, ba chữ kia từng từ đều hết sức khó khăn mà thốt lên.
Trước đây, vào những buổi tối không thể ngủ được, hắn vất vả lấy hết dũng khí, bỏ qua hết mọi chuyện, thế nhưng những lời này lại hoàn toàn chọc giận hắn, trong khoảnh khắc mọi thứ hắn chuẩn bị nghĩ sẵn trong đầu đều bị phá tan từng mảnh.
Mà đây, chính là mục đích của Chu Ký Bắc.
Chu Ký Bắc khiêu khích trừng mắt nhìn Quý Quỳnh Vũ, hoàn toàn không để tâm nói: “Đây không phải là sự thật sao?”
Quý Quỳnh Vũ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nắm lấy cổ áo cậu, trái tim như bị đụt mấy cái lỗ, máu tươi chảy ròng.
“… Đừng khích tôi.

Chu Ký Bắc, nhiều năm… nhiều năm như thế ở cạnh nhau, tôi còn không rõ ý đồ của cậu sao?” Tay Quý Quỳnh Vũ đặt trên cổ áo cậu đều run rẩy, răng khểnh của Chu Ký Bắc hé ra, mí mắt híp lại.
“…….!” Quý Quỳnh Vũ chỉ cảm thấy sau lưng đau đớn, tiếp theo một trận xoay chuyển, bản thân đã bị đặt dưới sàn nhà, hắn hoảng hồn, còn chưa kịp đứng dậy đã bị cây nạng đè xuống chân.

“Chú vẫn còn chưa đủ hiểu tôi đâu.

Còn chưa đủ hiểu tôi hạ lưu thế nào đâu.”
Chu Ký Bắc dùng chân trái khẽ khều qua đũng quần Quý Quỳnh Vũ, đồng thời nâng nạng lên, cúi người xuống, cổ áo khi nãy bị giật giờ đây lõa lồ.
“Quý Quỳnh Vũ, tôi sẽ không buông tha, một ngày cũng sẽ không buông tha cho chú.

Tôi chịu thua, tôi ngoan ngoãn, đều là giả cả.

Nếu không… sao chú lại tới tìm tôi?”
Đáy mắt Chu Ký Bắc tối sầm, cây nạng trong tay linh hoạt bay qua, giam cầm thân thể Quý Quỳnh Vũ không thể nhúc nhích, vẻ mặt hắn biến đổi vài lần, thần sắc là không thể tin được.
Chu Ký Bắc trêu tức được hứng, chuyển động cổ tay, khẽ thở dài: “Chú Quý à, chú thua Bối Bối rồi!”
Một giây kia, Quý Quỳnh Vũ cảm giác như tai ương ập xuống đầu mình, thằng nhóc hắn nuôi sáu năm giờ như lang sói, từ từ trèo lên đầu hắn, Quý Quỳnh Vũ cảm giác đau đớn, trái tim và thân thể cùng đau, giống như bị lóc từng miếng thịt, máu thịt khó phân.
“Vĩnh viễn đừng quên tôi, hãy nhớ kỹ tôi.”
“Vài năm sau, tôi sẽ tới tìm chú.”
______________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
To Lão Quý: Chắc là không nghĩ tới đi.

Đã nói là bệnh kiều rồi, ngày mai tôi sẽ mở một cái che.


Bình luận

Truyện đang đọc