DẠ VŨ KÝ BẮC



Chu Ký Bắc kinh hãi, trong lòng như mưa đổ gió lùa, ồn ào chao đảo, tiếng sấm nổ lớn, ba hồn sáu phách đều bị gọi ra, Quý Quỳnh Vũ đã xoay người, bóng lưng to lớn cao ngạo cùng với bộ dáng năm đó cậu gặp khi mười hai tuổi y như đúc.
Đối với Chu Ký Bắc, đây vĩnh viễn là sức hấp dẫn chí mạng.

Chính cậu cũng hận bản thân vì không có lời giải đáp cho chuyện này.
Chu Ký Bắc nắm chặt tay nắm xe lăn, dường như đang nghẹn một nỗi hờn dỗi, chỉ là cậy mạnh tiếp tục chuyển bánh xe lăn.
Kiều Diễm Chi đứng cách đó không xa nhìn cậu, ánh mắt Chu Ký Bắc nhìn anh ta không chút nào lưu luyến, vừa xẹt qua là thu lại, đi lướt qua người anh ta.
Kiều Diễm Chi vẫn đứng cạnh cửa như cũ, tay không chịu khống chế mà nắm chặt, ngón tay đâm thật sâu vào bên trong.
Xe Quý Quỳnh Vũ cũng không rời đi, một mình hắn đi dạo lòng vòng quanh quảng trường, đi ba vòng một mình rồi lại trở về đối diện công ty.
Hắn bước xuống, đi vào cửa hàng tiện lợi mua bao thuốc lá và cái bật lửa, sau đó trở lại xe.
Quý Quỳnh Vũ nhìn bao thuốc lá đóng gói, rút ra một điếu bỏ vào miệng, bật lửa lên, cúi thấp cằm châm điếu thuốc lên, rồi rít một hơi.
“Khụ… khụ…” Hơi thứ nhất vậy mà bị sặc, mùi thuốc cay nồng, trực tiếp tấn công cổ họng, nuốt vào phổi.

Hắn đã không hút thuốc vài năm, bây giờ không quen với mùi vị này.

Quý Quỳnh Vũ cầm thuốc, hạ kính xe xuống, khuỷu tay chống trên bệ cửa sổ, hơi được hơi không hút hết điếu thuốc, từ góc độ này, hắn có thể thấy cả phòng ở lầu hai đang mở.
Chỗ bị màn che màu trắng chặn lại, dường như mờ ảo thấy được bóng người, Quý Quỳnh Vũ mù quáng, đột nhiên nghĩ tới, lần đầu tiên sau khi hai người tách ra rồi gặp lại, Chu Ký Bắc cũng hút thuốc, cậu híp mắt phun vòng khỏi vào người hắn, giọng nói như cười như không, đôi mắt cong cong.
“Tôi có hút thuốc, hơn nữa còn là kẻ nghiện.” Âm thanh vì nuốt khói mà hơi khàn khàn, ánh mắt vì bị hun mà mê ly, hai đầu ngón tay thon dài, yết hầu rung động.
Khi Quý Quỳnh Vũ nhớ lại khoảnh khắc đó, cơ thể thành thật mà có phản ứng, thậm chí còn làm tàn thuốc trong tay đều rơi tinh tế rơi xuống, rơi vào hổ khẩu rồi lại rơi xuống bệ cửa sổ.
Quý Quỳnh Vũ hơi ngửa ra sau, gối đầu lên tay, nhắm mắt lại.
“Tingggg….” Điện thoại đột ngột vang lên, Quý Quỳnh Vũ mở mắt, nhíu mày sờ điện thoại.
Không thèm nhìn mặt trực tiếp bắt máy, tiếng của Ông Dương từ bên kia vang lên.
“Đang ăn chơi ở đâu đó?”
Quý Quỳnh Vũ bật cười, lắc đầu, sờ sờ thái dương, ngồi thẳng người dậy.
“Ban ngày ban mặt, tôi ăn chơi ở đâu chứ?”
Ông Dương nở nụ cười trong điện thoại, trêu chọc Quý Quỳnh Vũ vài năm nay như Phật sống. 
Quý Quỳnh Vũ cười nhạo, miệng lên tiếng: “Anh quan tâm tôi cũng là chuyện lạ đấy.”
Ông Vương lại cười ha hả, tiếp theo chuyển đề tài: “Nói chuyện nghiêm túc, ngày mốt có một phiên giao dịch trên bàn, Băng Lai với Bác Văn, bắt đầu phiên giao dịch là 2:1, chấp hai viên, tiền bù tổng gấp đôi, đừng nói anh không chỉ cậu kiếm tiền.”
“Cậu có biết Chu Ký Bắc không? Người chúng ta từng gặp ở chỗ Henry đấy, tên què ngồi xe lăn.

Nó mở phiên giao dịch chuẩn lắm.” 
Ông Dương khi nói không chút để tâm, dường như không biết, từng câu chữ ông ta phun ra mang theo khinh bỉ tận đáy lòng, vung vẫy trước mặt hắn.

Giống cái móc câu bằng sắc thẳng thừng câu vào họng hắn, tát vào mặt Quý Quỳnh Vũ.
“…….

Mày có ý gì?” Quý Quỳnh Vũ như muốn bóp nát điện thoại, các đốt ngón tay đều cửng lên, tức giận xông tọt vào lòng, răng nanh không ngừng cắn vào môi dưới, nhưng hắn không để đau đớn này trong lòng.
“Hả?” Ông Dương bên này có chút khó hiểu, còn định hỏi xem có chuyện gì, thì đầu bên kia đã ngắt điện thoại.
Một trận âm thanh dồn dập vang lên, vẻ mặt Ông Dương ngẩn ra.
Quý Quỳnh Vũ lập tức ném điện thoại vào ghế phụ, sau đó đánh tay lái, giẫm mạnh chân ga, mặt mày lạnh tanh, tốc độ xe nhanh như mức adrenalin trong người đang dâng lên, bánh xe nghiền qua nhựa đường, tay lái thiếu chút nữa bị lệch khỏi quỹ đạo, Quý Quỳnh Vũ cầm chặt lại.

“…..

Kít!” Tiếng bánh xe bị phanh đột ngột kiêu ngạo vang lên cắt ngang chân trời, Quý Quỳnh Vũ lập tức vọt xuống xe, thiếu chút nữa vỡ hàm dưới, vừa tháo chìa khóa đóng cửa lập tức chạy vọt xuống đường.
“Ngài Quý, ngài…” Thư ký nhìn thấy Quý Quỳnh Vũ lập tức đứng lên, nhưng hắn lại quá mức hùng hổ khiến cô sợ tới mức không dám lại gần, người không làm gì được mà giọng nói cũng cà lăm.
Quý Quỳnh Vũ đá văng cửa văn phòng Ông Dương, cánh cửa vì lực mạnh, va vào tường rồi bật ra, Ông Dương ngẩng đầu ngạc nhiên, mặt đổi màu ngay, vừa muốn mở miệng đã thấy gương mặt nghiêm nghị của Quý Quỳnh Vũ, ánh mắt chứa đầy dao nhọn, hắn lên tiếng, âm thanh chẳng khác gì nước đá.
“Tiểu Triệu, cô ra ngoài đi, tôi tới tâm sự với ông tổng.”
Ánh mắt Quý Quỳnh Vũ chiếu thẳng vào người Ông Dương, người sau cũng hiểu được chuyện có vẻ nghiêm trọng, dần tỉnh táo lại nói.
“Tiểu Triệu, ra ngoài đi.”
Tiểu Triệu hơi bất an, cô không ngừng xoắn bàn tay lại, sau đó do dự lui ra ngoài.
Cánh cửa vừa được nhẹ nhàng đóng lại, không gian im ắng lại áp lực có chút xấu hổ.
Ông Dương đảo mắt một vòng, đi tới trước mặt Quý Quỳnh Vũ, vừa định bắt tay với hắn, mặt bỗng nhiên bị lệch đi, bả vai bị ném thẳng vào tường.
Ông Dương cảm thấy mặt đau điếng, nóng như lửa thiêu, tiếp theo một sức lực còn to lớn hơn nhanh chóng ập tới, Quý Quỳnh Vũ thẳng thừng áp bức Ông Dương.
Đáy mắt hắn như sắt nung, nhiễm đỏ cả con ngươi, vừa mở miệng thì màu đỏ càng như tới đỉnh.
“Ông Dương, đừng bao giờ ỷ rằng bản thân mình tứ chi vẹn toàn mà nhục nhã người khác.” Quý Quỳnh Vũ nghiến răng nghiến lợi, mỗi một chữ đều giống như cây đao lớn đâm vào tim bản thân, xương tay nắm cổ áo như muốn xé nát.
Từ nhỏ Chu Ký Bắc đã được hắn bảo vệ dưới cánh chim của mình, cho dù tổn thương từ bên ngoài, lời ác ý hay nhục nhã, Quý Quỳnh Vũ đều giúp cậu ngăn lại, đều lừa gạt cậu.

Nhưng mà hắn không ở bên cạnh cậu mấy năm, Chu Ký Bắc cô độc, gặp hết thảy ác độc, hắn không dám tưởng tượng.

Thế mà thằng khốn này dám để lộ sự khinh rẻ cậu, vênh mặt hất hàm sai khiến nói chuyện với cậu.
Một bên cậu phải làm như không có gì, một bên dùng trí thông minh của mình kiếm tiền, cho dù bây giờ cậu đã ở trên cao vẫn phải chịu kỳ thị, chịu bất công.

Rõ ràng, ánh dương của cậu vẫn chưa tới.
Trong chớp mắt, ánh mắt Quý Quỳnh Vũ tan rã như quân lính, mũi cay nồng không thể khống chế, ánh mắt ướt sũng nước.

Hắn buông Ông Dương ra, khoảnh khắc đó hắn lại không vững, chao đảo hoảng hốt, cả người như bị lột da rút gân, tấm lưng lung lay sắp ngã, không thể chịu nổi.
Quý Quỳnh Vũ xoay người ra ngoài, tay vẫn nắm chặt nãy giờ, hắn phải đi về, hiện tại phải trở lại, hắn muốn ôm Bối Bối của mình một cái, muốn ôm cậu nhóc của mình một cái.
Trái tim của Quý Quỳnh Vũ giờ rối tinh rối mù, cũng yếu đuối tới mức không biết đường mà lần.
Hắn ngồi trên xe, khi khởi động vẫn không ngừng run rẩy, trong lòng một mảng kinh hoàng, chứng mình hắn còn sống, sống vì Chu Ký Bắc.
__________________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tôi cảm thấy sắp ngọt rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc