DẠ VŨ KÝ BẮC



Máy bay của Chu Ký Bắc và Quý Quỳnh Vũ hạ xuống Kiều Nghiệp, khi đến nơi, trong sân bay ầm ĩ không thôi, ngọn đèn mờ nhạt trên trần, ánh đèn vàng mờ ảo hắt lên trần nhà, vài chùm lỗ thông hơi, người người tụ tập.
Cánh cửa được kéo ra từ bên trong, Chu Ký Bắc vừa bước vào, liền nghe thấy một trận um sùm, nhìn theo hướng phát ra âm thanh — Trận chung kết World Cup đang được chiếu trên màn hình TV, trọng tài cầm bóng đang nói chuyện với đội trưởng hai bên.
“Ký Bắc.” Lê Lạc như cảm ứng được cửa mở, nâng hàm nhìn qua, anh ta giơ ly trong tay lên theo.
“Anh Lê, anh Kiều.” 
Chu Ký Bắc mỉm cười đáp lại, gõ vào vạch đen đi vào.

Quý Quỳnh Vũ đang dựa vào cậu, quần áo dính vào nhau, sát cánh bên người, khí thế đóng mở không thua gì ai.
Ánh mắt hắn quét về phía Kiều Diễm Chi ở phía đối diện, đáy mắt im lặng chìm xuống, lại nhanh chóng quay về bình thường.
Kiều Diễm Chi cũng hơi kinh ngạc, mí mắt chỉ giật một cái, nhìn về phía Chu Ký Bắc, người sau ngồi xuống bên cạnh Lê Lạc, anh ta cách Kiều Diễm Chi rất gần,  khuỷu tay hai người vô ý đụng chạm, đầu gối ở chung một chỗ.
Lê Lạc hơi cúi người, lấy qua hai cái ly sạch, anh ta cầm bình rượu, sức trên cổ tay khống chế vừa đủ, chất dịch màu nâu thi nhau đổ xuống đáy chén, ánh mắt anh ta ý bảo Chu Ký Bắc uống, một ly đưa cho Quý Quỳnh Vũ.
Hắn vừa cầm, lại nghe Lê Lạc chú ý hỏi thăm: “Rượu hơi nồng, nếu không quen thì cho thêm trà xanh.”
Ban đầu hắn lắc nhẹ ly rượu, chất lỏng treo trên vách ly, rồi dừng lại.
“Cảm ơn, tôi quen rồi.” Quý Quỳnh Vũ nhấp một ngụm rượu, cổ họng theo chuyển động của chất lỏng, rượu ngấm vào cổ họng trước khi hắn đặt ly xuống. 
Lê Lạc không bình luận gì nhiều, cầm hộp thuốc trên bàn rút ra một điêu, thảy sang cho Quý Quỳnh Vũ, hắn nhận lấy nhét vào miệng, cũng tiện tay mượn cái bật lửa của Lê Lạc.
“Quỳnh Vũ, chắc anh Lê cũng nghe qua.” Chu Ký Bắc nhìn hai người châm thuốc cho nhau, sâu kín mở miệng, Kiều Diễm Chi vòng qua sau lưng Lê Lạc đưa cho cậu một đống con chip.
Sau lưng Lê Lạc như mọc ra con mắt, hai ngón tay cầm điếu thuốc, ánh mắt nhìn màn hình máy tính rực rỡ con số, không mặn không nhạt hỏi: “Chip của anh đâu, Diễm Chi.”

Kiều Diễm Chi như đứa con nít bị bắt tại trận đang làm chuyện xấu, ngón tay rụt lại, thiếu chút nữa làm rơi hai con chip, theo bản năng nhìn Lê Lạc, nuốt nước miếng nói: “Ở đây này.”
Kiều Diễm Chi đặt một đống con chip vào lòng bàn tay, định giơ lên đưa ra, Lê Lạc đã nhanh tay chụp xuống, hai bàn tay dính lấy nhau, độ ấm của anh ta truyền tới, bao vây Kiều Diễm Chi trong nháy mắt, đầu óc anh đã trở thành một mảnh trắng xóa.
Các ngón tay của Lê Lạc chơi xúc xắc từ khi còn nhỏ, chúng rất linh hoạt, anh chưa kịp suy nghĩ gì thì anh ta đã rút tay ra.
Con chip đã nằm gọn trong tay.
May mắn thay, đèn trong hộp mờ mờ, bóng chồng lên nhau, có thể che dấu được biểu cảm trên mặt.
Chu Ký Bắc cầm tay của Quý Quỳnh Vũ hút một hơi, trong làn khói tràn lan, cậu mẫn cảm ngửi được một chút không đúng.
“Vào ngày 14, Ivan ghi bàn thắng đầu tiên bằng một đường chuyền dài! Nhưng bóng bị nghi ngờ là phạm lỗi, trọng tài đã yêu cầu xem lại băng ghi hình một lần nữa…” Loa đứng ở hai bên TV đột nhiên phát ra bình luận, Chu Ký Bắc cầm hai con chip, lật giữa các ngón tay, sau khi lật con chip vài lần, đột nhiên đứng im.
Cậu liếc nhìn Quý Quỳnh Vũ, đột nhiên lộ ra một nụ cười ranh mãnh, giống như một con hồ ly nhỏ ở giữa rừng rậm, đang vẫy đuôi có chút gian xảo.
“Anh Lê, cược một cái đi.”
Lê Lạc đang châm điếu thuốc trong gạt tàn, tia lửa bùng cháy rồi dập tắt, để lại hai phần ba trên gạt, quay đầu nhìn Chu Ký Bắc thích thú, hất cằm: “Cược cái gì?”
“Chúng ta hãy đoán xem, chờ đến lượt đá luân lưu, đội nào có ba bàn thắng đầu tiên.” Cậu đẩy đống chip trong tay xuống bàn, Lê Lạc hai tay đặt lên đùi, vẻ mặt luôn như không cười, nhìn không ra chút gợn sóng, càng đừng nói nhìn ra anh ta đang nghĩ gì.
Đôi mắt của anh ta bị ánh sáng từ TV chiếu vào như trong suốt, rộng mở.
“Được, tiền cược là —“
Tầm nhìn của Chu Ký Bắc lướt qua Lê Lạc, rơi xuống người Kiều Diễm Chi, trùng hợp là anh cũng đang nhìn cậu, ánh mắt cậu không khỏi mềm xuống.
Bỗng nhiên cậu phát hiện là Kiều Diễm Chi cũng đã thay đổi, không còn hăng hái như lần đầu bọn họ gặp nhau, trong đáy mắt là mỏi mệt, loại cảm giác này mấy năm gần đây ngày càng rõ ràng, hôm nay Chu Ký Bắc vừa nhìn thấy anh, cảm giác không còn như thế nữa.
Cậu như có thể nhìn thấy một chút dấu vết của ngày xưa, Chu Ký Bắc cụp mắt thu hồi tầm nhìn, chăm chú vào mấy con chip, cuối cùng cậu cũng thấy yên tâm.
“Nếu tôi thắng, tôi sẽ lấy toàn bộ chip của anh, nếu tôi thua …” Cậu cảm thấy thắt lưng và bụng của mình hơi nhói, vì vậy ngả người ra sau, khi vai chạm vào người Quý Quỳnh Vũ, cậu đột nhiên nhẹ tay nắm lấy cổ tay hắn.

Ở trên cổ tay, ngón tay cậu trêu chọc vài cái mới chắc chắn nói: “Tôi sẽ không quay lại.”
Bình luận trên TV vẫn đang rít lên cuồng nhiệt, hò hét về loạt sút luân lưu sắp tới.
Mấy người vì lời nói của Chu Ký Bắc mà đồng loạt im lặng, Kiều Diễm Chi cách không nhìn về phía cậu, người sau làm như không nhìn thấy anh, tay ôm cổ tay hắn không nhúc nhích.
“Kỳ Bắc.” Không biết qua bao lâu, Lê Lạc đứng trước mặt hắn, một tay cầm bình rượu chỉ còn lại một nửa, rót đầy ly đưa cho cậu, nhướng mày nhìn Chu Ký Bắc, vẻ mặt cậu thoải mái, khóe miệng bình tĩnh nhếch lên một cái.
Cậu lần lượt gỡ các ngón tay ra khỏi cổ tay Quý Quỳnh Vũ sau đó thả tay xuống ghế sofa da, vững vàng đứng dậy.
‘Keng’ Miệng ly và miệng bình chạm vào nhau, phát ra âm thanh giòn tay, Lê Lạc không chờ Chu Ký Bắc đã ngửa đầu lên uống cạn, nhanh chóng nuốt xuống, chất rượu nóng cháy nồng nặc chảy vào cổ họng, anh ta chỉ dùng khóe mắt nhìn Chu Ký Bắc đối diện, có lời nhưng không thể nói, đành dùng ngụm rượu này biểu đạt, uống xong coi như nói hết.
Chu Ký Bắc không chịu được lực rượu, sắc mặt hơi tái nhợt nhưng cậu không thể từ chối, từng ngụm uống xuống, đợi khi Lê Lạc buông bình rượu, cậu mới miễn cưỡng thả tay xuống.
“Cám ơn cậu, Ký Bắc.”
Chu Ký Bắc cảm thấy bên tai nóng lên, cậu bị Lê Lạc ôm vào trong ngực, cảm nhận được giọng nói của anh ta dịu dàng bồi hồi bên tai mình, bả vai cảm nhận được lực cánh tay ấm áp, cậu ôm lại, cười cười, tiện đà đưa tay quàng lại vai anh ta.
“Là tôi nên cảm ơn anh mới đúng, anh Lê.

Chăm sóc anh Kiều cho tốt.”
“Đội tuyển Pháp đã ghi ba bàn! Nếu ghi thêm một bàn thắng nữa, cục diện chung  kết sắp đạt …” Giọng bình luận trên TV ngắt quãng, Chu Ký Bắc đang đối mặt với TV, cậu nắm chặt lớp áo khoác của Lê Lạc, các đốt ngón tay thậm chí còn nổi cộm lên.
Không hiểu sao Kiều Diễm Chi nước mắt đầy mặt, hoàn toàn không thể điều khiển được, chua xót xông lên mũi, chính anh cũng không dám chớp mắt.
Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ, ba sơn dạ vũ trướng thu trì.

(*Người hỏi ngày về, chưa hẹn được ngày,
Mưa đêm núi Ba nước tràn đầy ao thu.)
– Hoàn –
______________________
Hai câu thơ cuối là tác giả trích trong bài thơ cùng tên với truyện là ‘Dạ Vũ Ký Bắc’ của nhà thơ Lý Thương Ẩn.
夜雨寄北  
君問歸期未有期,
巴山夜雨漲秋池。
何當共翦西窗燭,
卻話巴山夜雨時。
Dạ vũ ký bắc
Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ,
Ba sơn dạ vũ trướng thu trì.
Hà đương cộng tiễn tây song chúc,
Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì.
Dịch nghĩa
Người hỏi ngày về, chưa hẹn được ngày,
Mưa đêm núi Ba nước tràn đầy ao thu.
Bao giờ ở cửa sổ hướng tây, cùng nhau cắt ngọn hoa đèn,

Lại cùng kể nhau nghe chuyện về mưa đêm lạnh lẽo ở núi Ba.
Tiêu đề bài này có nơi chép là Dạ vũ ký nội 夜雨寄內 (Đêm mưa gửi vợ). Nguồn
_____________________
Tác giả có điều muốn nói:
Chuyện đến đây là xong! Từ từ mình sẽ viết phiên ngoại! Các bạn có thể nhắn tin hoặc nhắn lại trên Weibo nếu các bạn muốn xem nhé.

Cảm ơn các bạn đã đồng hành trong suốt chặng đường.

Còn nhiều thiếu sót, và còn nhiều chỗ còn non nớt, chỗ nào hữu ích quá.

Nhưng viết xong vui lắm! Cảm ơn mọi người! Mình sẽ điền “Phó trai” bên cạnh và sẽ bắt đầu viết sau vài ngày nữa.

Yêu các bạn!
Nấm: Ui hoàn bộ này rồi mình mừng ghê ToT Bộ này là bộ ‘dài’ đầu tiên mình mở hố, và thật sự là lấp hố cực chậm, có thời gian mấy tháng trời mình không up chương nào, thật sự có lỗi với ai có theo dõi.

Nhưng cuối cùng cũng hoàn rồi.

Bộ này là bộ đầu tay mình edit nên thật sự là còn non tay lắm, mong mọi người thông cảm..


Bình luận

Truyện đang đọc