ĐẶC VỤ TRỌNG SINH: XUYÊN NHANH THÀNH NỮ THẦN TOÀN NĂNG



Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Đào Linh

Beta: Minh Lý

Coi như nam trợ lý chưa hề nói gì, thì Diệp Thiều Hoa cũng hiểu rõ ý nghĩa của cái thẻ này là gì.

Cô đẩy thẻ ngân hàng trở lại: “Trả lại cho anh ta, tôi không cần.”

Nam trợ lý trực tiếp đứng lên: “Cô vẫn nên cầm đi, đây là nhiệm vụ mà tổng giám đốc giao cho tôi, cô không cầm tôi cũng không biết nên nói thế nào với anh ấy.”

Anh ta nói xong bèn xoay người rời đi, Diệp Thiều Hoa bình tĩnh như thế nằm ngoài dự đoán của anh ta, nhưng chuyện của tổng giám đốc, anh ta cũng không dám suy đoán nhiều.

“Xong việc rồi?” Liễu Nhất Chu gọi một cuộc điện thoại cho anh ta.

Nam trợ lý sững sờ, anh ta không nghĩ tới Liễu Nhất Chu lại còn rất quan tâm tới Diệp Thiều Hoa: “Đúng vậy, tôi kín đáo đưa cho cô ấy.”


“Cô ấy không hỏi cái gì sao?” Liễu Nhất Chu ngừng lại một lát mới hỏi.

“Không có, Diệp tiểu thư không hỏi gì cả.” Không chỉ không hỏi, mà còn rất bình tĩnh.

Lần này, Liễu Nhất Chu không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại, nam trợ lý dường như còn nghe thấy giọng một người phụ nữ khác ở đầu kia của điện thoại.

Giới nhà giàu thật là loạn mà.

Anh ta lắc đầu, lúc ngồi lên xe rồi, lại theo thói quen liếc nhìn Diệp Thiều Hoa ở chỗ kia một cái, phát hiện bên cạnh cô có nhiều thêm mấy người, một bóng dáng trong số đó anh ta còn cảm thấy có chút quen thuộc.

Đây là ai?

Anh ta nghĩ một hồi lâu, suýt chút nữa hô to đáp án, nhưng mà kìm lại được.

Sau một lúc lâu, anh ta vẫn cảm thấy mình nhìn nhầm, anh ta đi theo Liễu Nhất Chu một thời gian dài, cũng biết được vài người có tiếng tăm trong giới tài chính, sao lại có thể quen biết Diệp Thiều Hoa được, chắc là anh ta hoa mắt rồi.

Anh ta lái xe rời đi.

“Ông chủ Quý của chúng tôi muốn gặp cô, Diệp tiểu thư, cô có rảnh không?” Trong quán cà phê, một người đàn ông mặc âu phục đen trông có vẻ tri thức, hơi đẩy cái kính trên sống mũi lên.

Tay trái Diệp Thiều Hoa đang cầm tách cà phê, ở đây không có ai thấy lúc cô nghe được mấy chữ ông chủ Quý, tay cô hơi sững lại mấy giây.

Kể từ khi biết người kia dù ở thế giới nào cũng xuất hiện, lúc cô tới thế giới này bèn đi điều tra xem có ai giống như thế.

Quý tổng này chính là tổng giám đốc của tập đoàn Phong Hoa mà ai ai cũng biết, Quý Vân Trầm.

Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa vừa cầm tách cà phê lên lại buông xuống, cô nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, lắc đầu: “Rất xin lỗi, tôi còn có việc khác.”

Cô không khống chế được thời gian tử vong của mình, đã như vậy, thì không nên quấy nhiễu tới cuộc sống nguyên bản của anh.

Cô vốn chính là một nhân vật không nên tồn tại trong thế giới này.

Sau khi nói xong, cô cầm lấy túi văn kiện dày cộp, kéo ghế ra,rời đi.

Cô không biết, sau khi cô rời đi, người đàn ông trung niên có vẻ bất đắc dĩ đi tới cạnh chiếc xe màu đen đang đỗ gần giao lộ: “Tổng giám đốc Quý, Diệp tiểu thư cô ấy…”

Nói đến đây, người đàn ông trung niên còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Cô ấy giống như không tình nguyện muốn gặp ngài.”


Người ngồi ở ghế sau xe không lên tiếng, chỉ ngồi xem văn kiện trong tay, ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ xe phủ lên gương mặt của anh, khiến anh trông như càng lộ ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

Nhưng mà, người đàn ông trung niên lại đẩy kính lên lần nữa, có ý tốt nhắc nhở anh, anh đang cầm ngược văn kiện.

Lúc Diệp Thiều Hoa tới bệnh viện thăm mẹ Diệp xong trở về thì trời đã tối, cô không trở về trường học, mà bắt một chiếc taxi, đi tới biệt thự ở ngoại ô.

Đồng thời còn mang theo hai tấm thẻ ngân hàng và một hộp quà.

Đây là hộp quà mà hai tháng trước nguyên thân tự mình chuẩn bị để tặng Liễu Nhất Chu trong ngày sinh nhật.

Còn hai tấm thẻ ngân hàng, một tấm là tiền còn thừa trong số tiền Liễu Nhất Chu đưa cho cô, còn một tấm là số tiền hôm nay trợ lý của Liễu Nhất Chu đưa cho cô.

Nhìn hộp quà trong tay mình, Diệp Thiều Hoa không khỏi lắc đầu, nguyên thân thật là ngốc.

Trong nguyên tác, chính là vào hôm nay, nguyên thân cầm hộp quà này, canh đến đúng mười hai giờ đêm đi tìm Liễu Nhất Chu, muốn là người đầu tiên chúc mừng anh ta, không nghĩ rằng lại nghe được đối phương tàn nhẫn thông báo cho cô ấy biết, cô ấy chỉ là một kẻ thế thân mà thôi.

Diệp Thiều Hoa đi tới gõ cửa, người ra mở cửa là Úc Triết Hàm.

Một gương mặt vui vẻ ló ra, khi nhìn thấy người đến là Diệp Thiều Hoa, trong nháy mắt vẻ mặt anh ta thay đổi: “Sao cô lại tới đây?”

Trong lòng lại càng tức giận với Liễu Nhất Chu, thậm chí ngay cả địa chỉ của căn biệt thự này cậu ta cũng nói cho người phụ nữ này rồi à?

Chẳng lẽ thực sự đã rung động trước người phụ nữ này rồi sao?

Trong hoa viên của biệt thự còn có những người khác nữa, lúc đầu mọi người đều nói chuyện vui vẻ náo nhiệt, sau khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa xuất hiện, những người đó ngừng nói chuyện theo bản năng, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa.

Nhất là Dịch Nhàn đang đứng chung với đám người đó, cô ta luôn luôn coi thường Diệp Thiều Hoa.

Bởi vì thiên vị Triệu Di Quân, từ lúc bắt đầu biết Diệp Thiều Hoa, cô ta đã cảm thấy sau khi Triệu Di Quân rời đi, cô nhúng tay vào tình cảm của hai người kia, cho nên ngay lúc này nhìn thấy Diệp Thiều Hoa xuất hiện trước mắt mình, cô ta càng không có thiện cảm với cô.

“Cô tự dát vàng lên mặt mình đấy à?” Dịch Nhàn không thèm để ý đến Úc Triết Hàm đang ra hiệu, nói thẳng: “Cô tưởng mình là ai? Cô cùng lắm chỉ là một kẻ thế thân mà thôi!”

Dịch Nhàn nói xong, những người trong vườn hoa đều hơi yên tĩnh lại, sau đó nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, trong mắt đều có vẻ chờ xem trò hay.

Đúng thế, trong mắt bọn họ, người bình thường cũng chẳng khác gì mấy món đồ chơi.


Trong lúc hai bên đang giằng co, không ai nghĩ tới, Liễu Nhất Chu đã trở về, anh ta đi đón Triệu Di Quân tới.

Anh ta còn chưa nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, chỉ là xuống xe, sau đó cực kỳ ga-lăng mở cửa mời người ngồi ở ghế lái phụ đi ra, thái độ nhã nhặn đến không ngờ.

Diệp Thiều Hoa dù thấy vậy vẫn ung dung nhìn Liễu Nhất Chu.

Cô còn nhớ rõ trong nguyên tác có một đoạn như thế này, Liễu Nhất Chu chưa từng cho phép nguyên thân ngồi ở ghế phụ lái, anh ta nói anh ta ghét có người ngồi vào chỗ đó, thì ra không phải là không thích, mà là bởi vì người ngồi ở chỗ đó không đúng.

Triệu Di Quân mặc một bộ váy lộng lẫy, cô ta vịn tay Liễu Nhất Chu, vô cùng tao nhã bước xuống xe, còn chưa mở miệng, đã khiến người khác cảm nhận được khí chất cao quý.

Đám người đứng trong sân nhìn thấy hai người trở về, đều rất nhiệt tình tiến tới, những người quen biết Triệu Di Quân đều tới gần chào hỏi với cô ta.

Trong chốc lát, bầu không khí bỗng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Nhưng lại có một Diệp Thiều Hoa không hợp với hoàn cảnh đứng đó.

Úc Triết Hàm nháy mắt ra hiệu cho Diệp Thiều Hoa, ý bảo cô mau chóng rời đi, còn định dùng thân thể của mình để ngăn ánh mắt Triệu Di Quân nhìn thấy Diệp Thiều Hoa.

Anh ta sợ có cảnh tượng gì đó không đáng có.

Nhưng đúng lúc này, Triệu Di Quân dường như đã thấy Diệp Thiều Hoa, cô ta nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, sau đó chỉ thẳng vào cô, hỏi Liễu Nhất Chu: “Nhất Chu, người này là ai?”

--- Lời tác giả ---

Xong sáu phần rồi, cảm ơn mọi người đã tiêu xài một ít để ủng hộ. Sau đó tôi sẽ thống kê lại xem những ai tham gia trò chơi hôm qua và những người trúng thưởng đây ~






Bình luận

Truyện đang đọc