ĐẶC VỤ TRỌNG SINH: XUYÊN NHANH THÀNH NỮ THẦN TOÀN NĂNG



Nhóm dịch: Chiêu Anh Các



Edit: Hương Lê



Beta: Angela



"Thế nào?" Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp truyền đến.



Đám người nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy mấy công tử đi về phía bên này, người dẫn đầu mặc áo mãng bào màu vàng óng, đầu đeo ngọc quan, khuôn mặt trong sáng.



"Tam hoàng tử!" Lúc này có người nhận ra đây là Tam hoàng tử nổi danh nhất đương triều, lập tức biến sắc.



Tam hoàng tử vẫn luôn có tình ý với đệ nhất tài nữ Diệp Thiều Hoa, chuyện này không phải bí mật gì, tình cảnh trước mắt trái lại có chút thú vị.



Vị hôn thê bị Tam hoàng tử vứt bỏ trong buổi thọ yến của quốc cữu, đem đệ nhất tài nữ kinh thành giẫm ở lòng bàn chân.




Nhìn thứ nữ trong phủ Bạch Tướng quân cũng không giống người bất tài như lời đồn đại, không nghĩ tới lời đồn quả nhiên là lời đồn, nữ nhân này nổi danh lỗ mãng vậy mà có tài tình như thế.



Tam hoàng tử luôn cảm thấy Bạch Trăn Trăn không xứng với mình còn công khai huỷ hôn, thấy cảnh này không biết có cảm giác gì?



"Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết (*)..." Tam hoàng tử nghe một công tử ca bên cạnh thuật lại chuyện vừa mới xảy ra, kinh ngạc nhìn về phía Bạch Trăn Trăn, "Đây là ngươi viết?"



(*) Là hai câu thơ trong bài Thuỷ điệu ca đầu của Tô Thức (hay còn được gọi là Tông Đông Pha), ý nghĩa là “Người có lúc buồn, vui, tan, hợp. Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết”.



Vừa nhìn như thế, hắn chợt phát hiện vị hôn thê ngày trước mình không nghiêm túc nhìn, dáng dấp cũng vô cùng xuất sắc.



Vẫn không thể so sánh với đệ nhất mỹ nhân Diệp Thiều Hoa, nhưng so với những người khác, không thua kém chút nào.



Nhìn Tam hoàng tử chất vấn, nội tâm Bạch Trăn Trăn không hề chấn động, ả ta nhớ kỹ, sở dĩ đời trước chết, là vì hắn cứu Diệp Thiều Hoa ở chuồng ngựa, không quan tâm đến vị hôn thê là ả ta, cho nên lúc trước Bạch Trăn Trăn chết do ngã ngựa.



Nếu như là Bạch Trăn Trăn trước khi xuyên qua, nhất định sẽ bởi vì Tam hoàng tử mở mắt nhìn nàng ta mà cảm thấy hưng phấn, nhưng mà ả ta không phải, ả ta là người hiện đại, người cổ đại e ngại hoàng quyền, thời đại của ả ta sống, người người đều bình đẳng với nhau, làm sao biết e ngại hoàng quyền?



"Là do thần viết, người muốn trút giận cho Diệp tiểu thư sao?" Bạch Trăn Trăn không thèm để ý nhìn Tam hoàng tử chút nào.



Mặc dù ả ta thừa nhận dáng dấp Tam hoàng tử không tệ, nhưng ả ta ở hiện đại nhìn mặt nhiều minh tinh như vậy, lực hấp dẫn khuôn mặt kia đối với ả cũng không lớn.



Nghĩ như vậy ả ta nhìn về phía Diệp Thiều Hoa cúi đầu không nói, tưởng là nàng bị mình hù dọa, không khỏi cười nhạo một tiếng, người xưa chán như vậy, ả ta còn một bụng thơ Đường Tống từ chưa có đọc ra đâu.



Đệ nhất tài nữ kinh thành đúng không? Ta muốn để ngươi từ nay về sau không dám đụng vào thi từ!



"Diệp tiểu thư, ngươi không cần lo lắng, ta cũng không có ý tứ gì đối với Tam hoàng tử, điều ta muốn là một đời một thế một đôi người, y không cho nổi," Bạch Trăn Trăn hai tay vòng ngực, không thèm quan tâm nói: "Chúng ta trở lại chuyện chính, rốt cuộc ngươi có dám so tài đánh cờ với ta hay không?"



Thù đời trước vẫn phải báo, Bạch Trăn Trăn tính toán rất đơn giản, không phải Diệp Thiều Hoa vẫn luôn tự xưng đệ nhất tài nữ sao?



Ả ta nhằm ngay điểm Diệp Thiều Hoa kiêu ngạo nhất, hung hăng giẫm nàng dưới lòng bàn chân, muốn khiến đệ nhất tài nữ kinh thành là nàng hoài nghi nhân sinh!




Không ngờ rằng, Bạch Trăn Trăn khiến những người ở đây vô cùng kinh ngạc, cũng không nghĩ tới ả ta lại nói ra câu "Một đời một thế một đôi người" như vậy.



Mặc dù niên đại này đối với nữ nhân có độ khoan dung rất cao, toàn bộ triều đình thậm chí có cả nữ quan, nhưng cuối cùng thì cũng chỉ là số nhỏ, một đời một thế một đôi người ở trên thân vương tôn quý tộc, dường như chưa từng xuất hiện.



Ngay cả Tam hoàng tử vốn không thích ả ta cũng nhìn về phía Bạch Trăn Trăn bằng ánh mắt khác thường.



Rốt cuộc Diệp Thiều Hoa cũng ngẩng đầu lên, nàng thở dài một tiếng, "Bạch tiểu thư đúng là thâm tàng bất lộ, tuổi như vậy có thể khéo tay viết ra câu thơ có một không hai , Diệp Thiều Hoa ta quả thật kém xa ngươi, có thể lĩnh giáo một chút tài đánh cờ của ngươi, ta rất vinh hạnh."



Diệp Thiều Hoa vừa nói như vậy, có vài người trên sân đột nhiên lộ ra ánh mắt nghi ngờ, nhìn về phía Bạch Trăn Trăn, ánh mắt mang theo chút thăm dò.



Những năm gần đây triều đình không có chiến sự, thân là Bạch gia phủ tướng quân càng nhàn nhã, gần như không hề rời khỏi kinh thành, cho nên... Bạch Trăn Trăn này làm sao viết ra những câu từ nhớ nhung người thân thâm sâu vậy?



Chẳng qua đám người này chỉ nghi ngờ một chút, cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao tác phẩm tuyệt thế như vậy, người bình thường cũng không dám mạo muội cảm nhận.



"Tại sao muội lại đáp ứng như vậy?" Diệp Thiều Hoa vừa nói xong, sau lưng lập tức xuất hiện một nam nhân vóc người thẳng tắp, người này thân mang áo ngoài màu băng lam, bên hông buộc viên ngọc cổ óng ánh.



Diệp Thiều Hoa nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện, dừng một chút, mới nhớ người này là ai, "Ca?"



Diệp Hoài Cẩn chậm rãi gật đầu, y thấp mắt nhẹ giọng nói: "Đêm qua Bạch Trăn Trăn hiến cho Hoàng Thượng một bản « Binh pháp Tôn Tử », quyển sách này là Bạch Trăn Trăn viết, cờ trận như chiến trường, trình độ tài đánh cờ của nàng khẳng định cũng rất cao, lần này rõ ràng chính là nhắm về muội. Ta nghe cha nói, bản binh thư này được nội các đại thần nghiên cứu trong đêm, ngay cả thị vệ bên đại thần cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Muội giả bộ không thoải mái, ta đem muội về tướng phủ.”



Bạch Trăn Trăn giống như biết Diệp Hoài Cẩn đang nói gì, đáy mắt hiện lên một chút khinh bỉ, "Diệp tiểu thư, ngươi vẫn không dám?"



Câu nói này rất có hương vị khiêu khích, nhưng Diệp Hoài Cẩn không có bất kỳ lo âu nào, y biết muội muội của y luôn luôn lý trí, nàng nhất định có thể nghe được loại khiêu khích không đủ tư cách này.



Nhưng mà một giây sau, bên tai y truyền tới một chữ lành lạnh, "Dám."



Tay Diệp Hoài Cẩn dừng một chút.



Quả nhiên là còn trẻ, Bạch Trăn Trăn nhìn Diệp Thiều Hoa thật sâu một cái, vốn ả ta tưởng rằng cái tài nữ kinh thành khó đối phó, bây giờ xem ra, nữ nhân cổ đại thật đúng là ngu xuẩn.




Bạch Trăn Trăn xuyên qua, ả ta không muốn sống chung với nữ nhân không có suy nghĩ, bước đầu tiên của ả ta, chính là giẫm Diệp Thiều Hoa dưới lòng bàn chân.



Sau đó đem thi từ còn có thể ghi nhớ trong đầu viết tất cả xuống, để tránh quên, đúng, còn muốn tạo ra một vương triều thương nghiệp, khiến người hoàng gia cũng không dám xem thường ả ta.



Bây giờ Bạch Trăn Trăn xuyên qua, ả ta xem không ít bộ phim xuyên việt, biết làm như thế nào mới có thể làm giàu ở cổ đại.



Về phần những người cổ đại này... Đầu óc của bọn họ có thể so sánh được với trí tuệ văn hóa trên dưới năm ngàn năm như ả sao? Lịch sử phát triển trình độ văn hóa nơi này ngay cả sách lịch sử Ngụy Tấn Nam Bắc triều cũng không bằng, ả ta tuỳ tiện nhắc tới một chính sách phương án trong sách lịch sử, có thể khiến thời đại này bước một bước dài.



Bạch Trăn Trăn, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khiến đám người xem thường ngươi chỉ có thể ngước nhìn ta!



Khiến Tam hoàng tử đã vứt bỏ ngươi hối hận không thôi!



Nghĩ như vậy, Bạch Trăn Trăn ngồi bên cạnh bàn đã sớm dọn xong cờ, nhìn Diệp Thiều Hoa đối diện, khóe miệng vẽ ra một nụ cười ung dung: "Diệp tiểu thư, bắt đầu đi."



Hôm nay ả ta lấy Diệp Thiều Hoa làm điểm bắt đầu, khiến người kinh thành ngắm nghía cẩn thận, phong thái của ả ta Bạch Trăn Trăn.



Ả ta ở hiện đại học đánh cờ, văn hóa hiện đại năm ngàn năm lưu truyền xuống, lưu truyền tới nay không biết bao nhiêu sách dạy đánh cờ phiên bản độc nhất, càng chưa nói Bạch Trăn Trăn còn là một kỳ thủ, ả ta dám khẳng định, thời đại này, không có trong não người nào chứa nhiều sách dạy đánh cờ hơn so với ả ta.



Ả ta muốn để tất cả mọi người biết, vị tài nữ gọi là đệ nhất kinh thành, bất kể ở lĩnh vực nào, đều chỉ đáng ngước mặt lên nhìn ả ta mà thôi.



------ Nói ngoài lề ------



Viết từ hai giờ đến sáu giờ sáng, còn không biết rốt cuộc mình viết linh tinh cái gì, các ngươi dám tin không? Bình luận chờ ta ngủ dậy trả lời nha, a a a quyển cổ đại thật là khó tả, muốn điên rồi ~o(>_


Bình luận

Truyện đang đọc