ĐẶC VỤ TRỌNG SINH: XUYÊN NHANH THÀNH NỮ THẦN TOÀN NĂNG



"Mẹ nó! Đồ biến thái!"

"Chờ đã, người này chính là người lần trước anh đã nói với tôi đấy à? Sao lại không giống trong hình chút nào vậy, so với trong hình còn xinh đẹp hơn nhiều."

Mấy người còn lại ngạc nhiên âm thầm suy nghĩ.

"Diệp Thiều Hoa Diệp Thiều Hoa, hóa ra cô ấy đúng là người nhà họ Diệp, lừa gạt nhau đấy à?"

"Sao bây giờ cô ấy lại ở thủ đô nhỉ? Nếu cô cũng đến nhà họ Thẩm tham gia trò vui thì mấy người chúng ta làm gì còn có cơ hội nào nữa. Người như cô ấy, nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ tình nguyện cho xem long mạch."

"Phí lời, nghe nói Đại sư Chu vẫn muốn mời cô ấy đến xem nhà tổ mà cô ấy còn một mực không đồng ý."

"..."

Lúc này chú Diệp và đám người Đại thiếu gia mới phát hiện, hóa ra mình không hề nghe lầm, người bạn Phó Duy Phong nói đến chính là Diệp Thiều Hoa.


Nụ cười ở trên mặt nhị tiểu thư cứng đờ, khó mà tin nổi quay đầu nhìn Diệp Thiều Hoa.

Nhưng Diệp Thiều Hoa chỉ nhàn nhạt gật đầu với Phó Duy Phong, giống như chỉ là người quen bình thường. Cô cũng không để tâm đến việc bị người ta bàn tán. Dù sao cũng đã thành thói quen rồi.

"Diệp tiểu thư, Thành Bắc có một chỗ gọi là Cản Thi thôn, nghe nói cô rất hứng thú với chuyện này, không biết có cơ hội mời cô..."

Phó Duy Phong vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thiều Hoa, không hề chớp mắt.

Diệp Thiều Hoa đút tay vào túi quần, lạnh nhạt lắc đầu: "Tôi còn có việc."

Nói xong liền trực tiếp rời đi.

Phó Duy Phong nhìn bóng lưng của cô, trong lòng có phần không thoải mái.

Tạm thời càng không có tâm tình đi quản những người nhà họ Diệp còn đang kinh ngạc đến mức con mắt sắp rơi xuống đất, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Tại nhà họ Phó, Phó Tấn Vân và cha mẹ đều ngồi ở trong phòng khách.

"Cuộc hôn nhân này không phải trò đùa,"

Bà Phó nhìn Phó Tấn Vân một chút, rồi thở dài một tiếng. Đã nhiều năm như vậy, bà cũng không còn quá đau lòng vì chuyện này nữa, "Nhà họ Diệp bên kia cũng đã trả lời, mẹ thấy cô gái kia cũng tốt."

Phó Tấn Vân chỉ ở lặng im uống trà, không hề tiếp lời, "Con không thể liên lụy đến cô gái này."

Tộc trưởng nhà họ Phó không xen vào, bởi vì Phó Tấn Vân trưởng thành sớm, trên phương diện phong thủy cũng không có cái gì có thể chỉ dạy, nên tình cảm giữa anh và Tộc trưởng nhà họ Phó cũng rất bình thường, còn không thân thiết bằng Phó Duy Phong.

Ông thấy Phó Duy Phong đã trở về, liền nhanh chóng đứng lên, "Về thật đúng lúc, chúng ta thương lượng chuyện Cản Thi thôn một chút."

Phó Duy Phong lên tiếng chào hỏi Phó Tấn Vân, sau đó đi thẳng đến thư phòng.

Bà Phó nhìn theo hai người cười hiền hòa không ngớt, mãi sau mới nhớ đến chuyện của Phó Tấn Vân, "Hay là con thử xem hình cô gái ấy một chút, cô ta tên là cái gì Thiều Hoa, cái tên rất hay, nếu như con không đồng ý ..."

Choang ——


Tay Phó Tấn Vân run lên một cái, chén trà rơi xuống mặt đất vỡ tan.

Bà Phó rất ít khi thấy Phó Tấn Vân như vậy, hai mắt liền sáng lên,

"Xem ra con đồng ý rồi."

Lúc lời nói này phát ra, Phó Tấn Vân vẫn còn đang ngơ ngác nên không mở miệng từ chối, khiến bà Phó càng thêm vui mừng.

"Thím, thím vừa nói người kết hôn với anh họ là ai?" Lúc này Phó Duy Phong cũng kinh ngạc nhìn bà Phó.

Tộc trưởng nhà họ Phó thấy cảnh tượng này liền dừng bước, không biết nên nói như thế nào.

Bà Phó sửng sốt một chút, "Chính là em gái nhị tiểu thư nhà họ Diệp, Tam tiểu thư, Diệp Thiều Hoa. Mấy ngày trước nhà họ Diệp bên kia đưa ảnh tới, con có muốn nhìn một chút không?"

Bà đưa bức ảnh trong điện thoại cho Phó Duy Phong nhìn một chút.

Phó Duy Phong vừa nhìn, quả nhiên là gương mặt đó, anh ta cầm lấy điện thoại nhìn không rời mắt, trên gương mặt luôn luôn lạnh nhạt chợt hiện lên nụ cười, "Thím, thực ra con và Diệp Thiều Hoa có quen biết, bọn con trò chuyện cũng rất hợp. Hôn ước cùng nhà họ Diệp vốn rất mơ hồ, nếu anh họ không muốn, hay là chúng ta đổi đi."

Từ nhỏ Phó Duy Phong đã không còn, gia chủ nhà họ Phó một mực đối xử với cậu ta như con ruột, đặc biệt là sau khi biết Phó Tấn Vân sẽ chết lúc hai mươi hai tuổi, liền chuyển một phần tình yêu thương Phó Tấn Vân đến trên người Phó Duy Phong.

Đây là lần đầu tiên Phó Duy Phong mở miệng xin bọn họ.

Bà Phó liếc nhìn Phó Tấn Vân, nhất là vừa rồi còn thấy anh đánh đổ chén trà, bà do dự một chút, sau đó mím môi,

"Tấn Vân, đúng lúc con nói không muốn liên lụy cô gái tốt này, con nói cũng có đạo lý, cũng không sống được bao lâu, không thể làm hại con gái nhà người ta. Nếu em họ con đã yêu thích cô ấy, vẫn là em họ con thích hợp hơn."

Hôn ước giữa nhà họ Diệp và nhà họ Phó.

Bởi vì người nhà họ Diệp không muốn gả người cho Phó Tấn Vân nên mới đổi thành gả nhị tiểu thư cho Phó Duy Phong. Thế nhưng hôn ước giữa hai người này chỉ là chuyện trên đầu môi, cũng không bắt buộc, vẫn phải xem ý tứ hai đứa thế nào.

Chỉ Phó Tấn Vân mới tính là có ràng buộc.

Bây giờ Phó Duy Phong nhìn trúng Diệp Thiều Hoa, nên bà Phó mới có mấy câu nói như thế.


Bà cũng đã sớm tiếp nhận chuyện Phó Tấn Vân phải chết rồi, dù sao cũng là chủ mẫu nhà họ Phó, không thể dành quá nhiều tình cảm cho Phó Tấn Vân. Nếu không sau khi Phó Tấn Vân chết, bản thân sẽ không gượng dậy nổi.

Phó Tấn Vân cũng đã quen với thái độ của mẹ từ lâu, dù sao cả đời này anh cũng chỉ có thể dừng bước ở đây. Qua sinh nhật năm nay cuộc đời của anh sẽ vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi hai.

Người khác xem thường hay là thông cảm anh đều thấy được, nhưng đã sớm ngấm sâu tận vào xương tủy, không còn cảm giác gì nữa.

Từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, trong lòng đã là một đầm nước chết, bản thân anh cũng coi mình là một kẻ đã chết từ lâu.

Nhưng giờ đây nghe được tên Diệp Thiều Hoa, tâm tư bình tĩnh chưa từng lay động của anh lần đầu tiên nổi lên gợn sóng, ba tháng này cũng là khoảng thời gian anh thực sự được sống.

Trong lòng dâng lên một loại cảm giác đây chính là mệnh trời, chính là duyên phận.

Thật sự trong cuộc đời này, lần đầu tiên anh muốn ích kỷ một lần đến vậy.

Chỉ một lần mà thôi.

Bà Phó vốn cho rằng Phó Tấn Vân luôn luôn nghe lời, không tranh không đoạt hẳn là không có ý kiến gì đối với chuyện này.

Thật không ngờ hai mươi năm qua, lần đầu Phó Tấn Vân mở miệng phản đối, "Con không đồng ý."

"Con không đồng ý?" Bà Phó kinh ngạc nhìn về Phó Tấn Vân,"Tại sao con lại không đồng ý?"

Phó Duy Phong nhìn Phó Tấn Vân, lông mày cay lại "Anh họ, em vẫn luôn nghe thấy bác gái nói anh không thích cuộc hôn nhân được sắp xếp này, luôn muốn từ chối. Em biết những năm này anh nhìn em không vừa mắt, nhưng em cũng không để ý. Nhưng chuyện này em sẽ không cúi đầu, em và Diệp tiểu thư đã sớm quen biết ở thành phố S, nếu như anh không tin, có thể tự mình đi hỏi cô ấy, rốt cuộc cô ấy muốn gả cho người sắp chết như anh, hay là gả cho em!"






Bình luận

Truyện đang đọc