ĐẠI ĐẠO TRIÊU THIÊN

Tiểu Hà ngồi bên vách đá, biểu hiện chuyên chú nhìn ấm sắt trên lò, nghe nước reo vui, không biết nàng sẽ đem trà đổi thành loại gì.

Cố Thanh mang theo Bạch Tảo tham quan một phen.

Động phủ của Cảnh Dương chân nhân, đối với bất kỳ người tu đạo nào mà nói đều được cho là phong cảnh tốt nhất.

Trà trong ấm sắt đã được rồi, Tiểu Hà nhấc theo đi vào động phủ, Cố Thanh cũng mang theo Bạch Tảo đi vào, sau đó ngồi vào chỗ.

Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu ngồi ở vị trí đầu, Nguyên Khúc cùng Cố Thanh đứng hai bên, Tiểu Hà đang rót trà, vẫn biểu hiện chăm chú như cũ, như chưa từng thấy gì cả.

Đây là lần thứ nhất Thần Mạt Phong chính thức tiếp đón khách mời.

Nhìn hình ảnh này, Bạch Tảo luôn cảm thấy ẩn giấu thâm ý gì đó, suy nghĩ một chút sau đại khái hiểu được, ở trong lòng nhẹ nhàng hít một tiếng, biểu hiện càng ngày càng nhu nhược.

Nguyên Khúc nhìn Cố Thanh một cái, nghĩ thầm có phải chúng ta làm có chút quá đáng hay không.

Cố Thanh ánh mắt yên tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào.

Bầu không khí trong động phủ có chút lúng túng, Tỉnh Cửu có chút kỳ quái, nói: "Đây là làm sao?"

Bạch Tảo mỉm cười nói: "Khả năng bởi vì cái tin đồn kia."

Tỉnh Cửu ngây ra, hắn thật sự không biết cái tin đồn kia, bởi vì không ai nói với hắn cả.

Người đương sự vĩnh viễn là người cuối cùng biết chân tướng sự tình, câu nói này luôn luôn đúng.

Triệu Tịch Nguyệt cũng không biết lời đồn kia, nhìn Cố Thanh một cái.

Cố Thanh có chút giật mình, nghĩ thầm ngài không biết, vì sao hôm nay thay đổi một bộ đồ mới, gội sạch tóc, còn tết hai cái bím tóc thật đáng yêu như thế?

Triệu Tịch Nguyệt biết Bạch Tảo sẽ tới Thần Mạt Phong, cũng không sinh ra cảm giác cạnh tranh mãnh liệt giống lúc trước nghe nói đệ tử của Liên Tam Nguyệt tham gia Mai Hội.

Nàng đối với Bạch Tảo không có ác cảm, cũng không có hảo cảm, sở dĩ chuyên môn rửa mặt thay trang phục căn cứ vào hai nguyên nhân.

Lễ phép.

Cùng với không để người ngoài bàn tán.

Nàng không hy vọng Bạch Tảo hiểu lầm không khí lúng túng trong động phủ lúc này là do ý của chính mình, chăm chú hỏi: "Tin đồn gì?"

"Lời đồn nói ta đến Thanh Sơn là muốn cầu hôn Tỉnh Cửu sư huynh."

Lúc Bạch Tảo nói chuyện không nhìn về phía Tỉnh Cửu, mà lẳng lặng nhìn Triệu Tịch Nguyệt.

Hiện tại Triêu Thiên đại lục tu hành giới, nổi danh nhất đã không phải cờ của Đồng Nhan, ẩn của Trác Như Tuế, mà là nhan của Tỉnh Cửu.

Theo Mai Hội kì chiến, đạo chiến cùng với sáu năm trên cánh đồng tuyết, Tỉnh Cửu càng thêm nổi danh, thậm chí đã mơ hồ trở thành nhân vật huyền thoại bên trong thế hệ tuổi trẻ, là đối tượng vô số chính đạo thậm chí tà đạo nữ tu quý mến.

Chỉ là hắn rất ít khi rời Thần Mạt Phong, chớ đừng nói là rời Thanh Sơn, những nữ tu kia căn bản không có cách tiếp cận hắn, chính là xa xa liếc mắt nhìn đều là hy vọng xa vời. Vì vậy Triệu Tịch Nguyệt có thể ở Thần Mạt Phong cùng với lữ đồ cùng Tỉnh Cửu sớm chiều ở chung, cùng với Bạch Tảo đã từng cùng Tỉnh Cửu ở trong tuyết nguyên bị giam cầm sáu năm, liền trở thành đối tượng mà các nàng đố kị nhất.

Vạn sự nan đề tối tự, đã như vậy, như vậy ở rất nhiều người xem ra, có tư cách cạnh tranh Tỉnh Cửu đương nhiên cũng chỉ có các nàng.

Bạch Tảo cũng nghĩ như vậy, vì lẽ đó rất chú ý tới phản ứng của Triệu Tịch Nguyệt sau khi mình nói ra chuyện kia.

Triệu Tịch Nguyệt không có phản ứng.

Hơn nữa nàng không có kìm nén tâm tình của chính mình, không ngụy trang, là thật sự không có tâm tình chập chờn.

Bạch Tảo rất khó hiểu, ngơ ngác nhìn nàng.

Triệu Tịch Nguyệt hiểu lầm ý của nàng, đứng dậy đi ra ngoài động phủ.

Nguyên Khúc cùng Cố Thanh liếc mắt nhìn nhau, dù có muôn vàn không muốn, cũng đành rời đi theo.

Tiểu Hà tự nhiên không dám lưu lại nghe trộm, cũng đi ra theo.

Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên vách đá, chắp hai tay sau lưng, nhìn quần phong trong biển mây.

Nguyên Khúc rất gấp gáp, vò đầu bứt tai, cũng không dám đi khuyên.

Tiểu Hà cười gằn nói: "Giống như con khỉ, lo lắng có ích lợi gì, ngươi thà nghĩ biện pháp còn hơn."

Nguyên Khúc nghe vậy hơi run, đang muốn hỏi dò có phương pháp gì, Cố Thanh bỗng nhiên nói.

"Nếu như ngươi trước sau không học được cách nói ít một chút, có thể sư phụ sẽ đưa ngươi đi Quả Thành Tự học Bế Khẩu Thiền."

Tỉnh Cửu không nhiều lời, nhưng tình cờ viên hầu trên Thần Mạt Phong cùng than thích trên Thích Việt Phong, Nguyên Khúc nghĩ linh tinh, tán gẫu tới Liễu Thập Tuế, hắn đều sẽ khá hoài niệm năm đó ở lữ đồ gặp được hai vị tăng nhân Quả Thành Tự.

Ánh mắt Cố Thanh nhìn Tiểu Hà rất bình tĩnh, nhưng rất sâu.

Tiểu Hà đột nhiên cảm thấy có chút lạnh giá.

Sau đó nàng mới nhớ ra, Cố Thanh đã là Vô Chương thượng cảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể xung kích Du Dã.

Ở bên trong Thần Mạt Phong, cảnh giới thực lực của hắn xếp ở vị trí thứ hai.

......

......

Tỉnh Cửu có chút không hiểu, tại sao lại có tin đồn như thế. Lấy địa vị của Trung Châu Phái tại Triêu Thiên đại lục, chỉ cần Bạch Tảo không muốn, dù cho có người ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa, tin đồn cũng tất nhiên sẽ như liệt hỏa gặp băng tuyết, trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.

Như vậy chỉ có thể nói rõ tin đồn khả năng là Trung Châu Phái chính mình phóng ra, hoặc chí ít là ngầm đồng ý.

Bạch Tảo nói: "Đầu tiên bởi vì ý nghĩ ích kỷ của ta. Mẫu thân ta vẫn rất yêu thích Đồng Nhan sư huynh, sau khi hắn giết Lạc Hoài Nam sư huynh, loại yêu thích này càng thêm sáng tỏ, mà ta không muốn cùng Đồng Nhan sư huynh kết thành đạo lữ, vì lẽ đó ta cần một lý do."

Tỉnh Cửu không hỏi tại sao vợ chồng Trung Châu Phái chưởng môn lại biết bí mật của Đồng Nhan, bởi vì đây là sự tình rất tự nhiên.

Mặc kệ Bạch Tảo cùng Đồng Nhan cẩn thận thế nào, cũng không thể giấu diếm được con mắt của đôi vợ chồng kia.

Năm đó chuyện của Lạc Hoài Nam cũng giống như thế.

"Đây là lý do rất tốt."

Tỉnh Cửu nói: "Đồng Nhan không sai, nhưng nếu ngươi không thích, tự nhiên chỉ có thể coi như thôi."

Bạch Tảo nói tiếng cảm tạ.

Không biết là cảm tạ hắn tán thưởng Đồng Nhan, hay là cảm tạ hắn lý giải cùng khoan dung đối với mình.

"Hơn nữa ta nghĩ tin đồn này đối với ngươi cũng có chút chỗ tốt."

Nàng tiếp tục nói: "Bởi vì ta, cảnh giới của ngươi đình trệ thời gian sáu năm, nói vậy ở bên trong Thanh Sơn sẽ chịu đựng không ít áp lực, ta muốn thử chia sẻ một ít."

Tỉnh Cửu nói: "Áp lực có lẽ có, nhưng không rơi tới trên người ta, hơn nữa nếu thật sự có người muốn sinh sự, tin đồn chung quy chỉ là tin đồn, không có tác dụng quá lớn."

"Nếu như tin đồn biến thành sự thật thì sao? Thanh Sơn Tông sẽ không gây áp lực cho ngươi, ngươi ta hai phái tất nhiên giao hảo, liên minh chính đạo có thể trở thành chân thực tồn tại, mà không phải những lời lẽ viển vông nữa. Ngươi và ta kết thành đạo lữ, từ bất kỳ góc độ nào cân nhắc, đều chỉ có chỗ tốt, không có bất kỳ chỗ nào không tốt cả."

Bạch Tảo thanh âm rất bình tĩnh, lại như đang giảng giải một chuyện không có quan hệ gì với chính mình.

Tỉnh Cửu nói: "Lúc trước ở Bạch Thành, ta đã nói với ngươi, chuyện này không thể nào."

Bạch Tảo thu tầm mắt lại, nhìn về hắc trà trong bát như dược, trầm mặc thời gian rất lâu.

Trong thời gian này, Tỉnh Cửu không nói gì, bình tĩnh nhìn nàng.

Bạch Tảo lần thứ hai nhìn về phía hắn mỉm cười nói: "Ta chuyến này còn có một nhiệm vụ, chính là mời ngươi tham gia lễ mừng Trung Châu khai phái ba vạn năm."

Tỉnh Cửu nói: "Đại biểu cho cha mẹ ngươi?"

Bạch Tảo nói: "Không sai."

Vợ chồng chưởng môn Trung Châu Phái không nghi ngờ chút nào là nhân vật đứng đầu nhất Triêu Thiên đại lục.

Bọn họ tự mình mời một Thanh Sơn đệ tử tuổi còn trẻ như Tỉnh Cửu, tự nhiên có rất nhiều thâm ý.

Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: "Đến thời điểm đó xem tình hình lại nói."

Bạch Tảo đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bỗng nhiên nói: "Có vị thi nhân đã từng viết một bài thơ nói bạch vân phác diện (mây trắng tạt vào mặt) là cảm giác gì, hắn dùng rất nhiều hình dung, cuối cùng vẫn quy về bạch vân phác diện, hắn không phải người tu hành, không cách nào cảm thụ, nhưng chúng ta có thể, vì lẽ đó chúng ta không cần viết thơ giảng đạo lý này, chúng ta đi tới trong mây là được."

Tỉnh Cửu rõ ràng ý của nàng, trầm mặc một chút, nói: "Mây sẽ tan, mây vốn là giả, tạt vào mặt tự nhiên cũng là giả."

Bất kỳ sự vật cùng cảm thụ nào bị thời gian kết thúc, đều là hư vô.

Bao quát bạch vân.

Bao quát bạch vân phát diện.

Tình ái.

Cùng với nhiều hơn nữa.

......

......

Bạch Tảo đi ra động phủ.

Cố Thanh đám người đã rời đi.

Triệu Tịch Nguyệt đứng bên vách đá, chắp tay nhìn biển mây.

Bạch Tảo đi tới bên cạnh nàng.

Trên núi chợt có gió nổi lên.

Biển mây chập trùng bất định, dật quan trên đỉnh, đập vào mặt mà tới.

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ngươi xưa nay đều không phải cạnh tranh với ta, mà là cùng chính hắn."

Bạch Tảo nói: "Ngươi muốn nói hắn tự yêu mình quá ư?"

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Không, bởi vì hắn tin tưởng sống là chuyện của riêng mình."

Bình luận

Truyện đang đọc