Không lâu sau, một bóng đen bỗng xuất hiện ở phía đông, che khuất ánh sáng mặt trời chiếu tới phía tây.
Bóng đen kia cực kìa u ám, lại không có một chút tà ác nào cả, ngược lại cho người ta cảm giác rất là đường đường chính chính.
Bởi vì thứ chặn ánh sáng mặt trời lại là một chiếc nghiên mực.
Nghiên mực dùng để đựng mực, mực dùng để viết chữ, trong chữ có đạo nghĩa, có đạo lý, cho nên đương nhiên là đường đường chính chính.
Chiếc nghiên mực này chính là nghiên Long Vĩ, một trong bốn loại báu vật trấn phái của Nhất Mao trai.
Người đi theo nghiên báu mà đến đương nhiên chính là trai chủ Bố Thu Tiêu của Nhất Mao trai.
Phái Trung Châu và Nhất Mao trai có quan hệ mật thiết nhất với triều đình, cũng ở gần thành Triều Ca nhất, cho nên hai vị chưởng môn này đến nhanh nhất.
Theo lý mà nói, thành Triều Ca xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ nên dừng ở Thái Thường tự, nhưng không biết tại sao lại đứng trong hư cảnh trên không trung.
Không phải vì sợ quấy nhiễu người đời, mà là vì đại trận trong thành Triều Ca cũng không có mở ra.
--- Không biết là Thanh Thiên ty quên mất chuyện nay, hay là có uẩn khúc gì trong đó.
Đối với chưởng môn chân nhân của Trung Châu và Bố Thu Tiêu cầm nghiên báu trong tay mà nói, muốn phá đi đại trận của thành Triều Ca chỉ là chuyện phất tay lên một cái mà thôi. Nhưng họ sẽ không làm vậy ---- Đây là sự tôn trọng đối với triều đình và Thần Hoàng, tôn trọng chế độ Mai Hội, tôn trọng các sư trưởng đã sáng lập Mai Hội đời đầu tiên, đương nhiên cũng là tôn trọng chính bản thân mình.
Đương nhiên cũng là vì động đất trong thành Triều Ca đã ngừng lại.
Chưởng môn Trung Châu tiếp thụ thần thức của Thương Long, biết thế cục còn đang nằm trong khống chế nên mới quan sát mặt đất cùng với Bố Thu Tiêu, nhìn chằm chằm vào động tĩnh ở Thái Thường tự.
Nếu Trấn Ma Ngục lại xảy ra biến cố, Thương Long thật sự gặp phải nguy hiểm thì đương nhiên họ sẽ không kiêng dè gì nữa, trực tiếp dùng thủ đoạn lợi hại nhất để giết chết Minh Hoàng.
Hôm nay trong Trấn Ma Ngục xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, những nhân vật đứng trên đỉnh cao nhất của Triều Thiên đại lục đương nhiên đã tính ra nguyên nhân.
Trong hoàng thành.
Tinh thần Lộc quốc công đang chấn động không ngừng vì những chuyện xảy ra liên tiếp, cố gượng đôi chân như nhũn ra đi đến trước mặt Thần Hoàng, run giọng hỏi:
- Chẳng lẽ là vị kia…?
Hắn quản lý Thái Thường tự đã nhiều năm, rất là quen thuộc với Trấn Ma Ngục, cũng đã thấp thoáng đoán được tại sao Thương Long lại hiện thế, lại trở về lòng đất bằng cách thê thảm như vậy.
Thần Hoàng nhìn về phía Thái Thường tự, vẻ mặt bình tĩnh, không lên tiếng.
Lộc quốc công khiếp sợ nghĩ, chẳng lẽ Tỉnh Cửu tiên sư lẻn vào Trấn Ma Ngục ba năm chỉ vì muốn cứu vị kia ra?
Nếu không thì tại sao hắn vừa trốn ra khỏi Trấn Ma Ngục, vị kia đã lập tức ra tay ngay lúc đó? Nếu không thì tại sao bệ hạ lại bình tĩnh đến vậy?
Tỉnh Cửu là đệ tử Thanh Sơn, tại sao lại làm chuyện này?
Thần Hoàng vẫn không nói gì, chỉ ra hiệu cho Hồ quý phi trở về trong đại điện của mình.
Lộc quốc công thấp giọng nói:
- Quên giải trừ đại trận thành Triều Ca, có hơi bất kính với Đàm chân nhân và Bố trai chủ. Có cần…
Chỉ huy sứ Trương Di Ái của Thanh Thiên ty là cường giả của phái Trung Châu, sao có thể quên giải trừ đại trận, chặn chưởng môn nhà mình ở bên ngoài được?
Cái gọi là quên giải trừ, đương nhiên là có uẩn khúc.
Lộc quốc công đoán được một chút, lòng hơi bất an nên mới cẩn thận trần thuật, xem thử bệ hạ có cần lời bao biện này hay không.
Thần Hoàng lại không có ý nhận lời bao biện này, nói:
- Chờ.
Cho tới bây giờ, hắn còn chưa buồn liếc nhìn lên trời một cái.
Bất kể là tia sáng ở phía tây hay bóng đen ở phía đông.
Lộc quốc công hiểu được ý của bệ hạ, càng bồn chồn hơn.
Hắn là quốc công thanh quý trong triều đình, hơn nữa còn người tâm phúc trước mặt bệ hạ mà ai cũng biết, có địa vị rất cao trong triều đình.
Nhưng hai vị bị đại trận của thành Triều Ca chặn ở bên ngoài lại là ai?
Đàm chân nhân là lãnh tụ của huyền môn chính đạo không cần phải bàn cãi, được công nhận là một trong những người mạnh nhất trên đại lục. Cảnh giới của Bố trai chủ hơi kém hơn chút, nhưng hắn dẫn dắt thư sinh Nhất Mao trai rất được muôn dân kính ngưỡng, bách quan kính sợ, hơn nữa còn là gốc rễ của đội quân hoàng truyền. Nói là trụ cột quốc gia cũng không quá đáng chút nào.
Từ một góc độ khác mà nói thì hai người trong không trung này có địa vị koa thua Thần Hoàng là mấy.
Gió xuân không ấm, nhưng Lộc quốc công đã bắt đầu đổ mồ hôi. Sau lưng quan phục nhanh chóng bị ướt nhẹp.
Thời gian trôi qua.
Lộc quốc công rốt cục bình tĩnh lại.
Ánh bình mình trên bầu trời trở nên càng đỏ hơn, không bởi vì mặt trời mà là do một đóa mây đỏ từ Mặc Khâu mà đến. Đó là liên giá của Thiền Tử.
Đại trận thành Triều Ca được giải trừ.
Quầng sáng kia còn dừng trên bầu trời phía tây.
Đàm chân nhân của phái Trung Châu cũng giống như trong lời đồn vậy, đạo tâm vững như bàn thạch.
Trai chủ Bố Thu Tiêu của Nhất Mao trai dừng trong đống đổ nát Thái Thường tự, thu hồi nghiên Long Vĩ, nhấc tay ra hiệu cho mọi người không cần đa lễ.
Hắn thoáng nhìn qua hang sâu nơi Trấn Ma Ngục tồn tại, hơi nhếch khóe miệng, lộ ra ý cười.
Đàm chân nhân và Thiền Tử đều đến, cho dù là Minh Hoàng đi ra thì cũng không cần để ý.
Nhưng hắn cũng không phải mỉm cười vì điều này, mà vì phản ứng của thành Triều Ca khiến hắn cảm thấy thú vị.
Quả nhiên là hoàng tộc Cảnh thị vẫn thân thiết với Quả Thành tự nhất.
Bỗng nhiên, một đạo kiếm ý kinh trời đến từ phía nam.
Mây mỏng trong bầu trời tự nhiên tách ra, sau đó lại ngưng tụ lần nữa, cực kỳ nhẹ nhàng tiếp nhận đạo kiếm ý kia.
Kiếm ý kinh trời, lại không có cảm giác sắc bén gì cả, chỉ có ôn hòa và công chính, thậm chí khiến người ta cảm thấy rất là thoải mái.
Chưởng môn Thanh Sơn Liễu chân nhân cũng đến.
Lộc quốc công chú ý thấy Thần Hoàng nhướn mày.
Thân là cận thần của thiên tử, hắn biết rõ ý của bệ hạ che giấu bên trong những động tác nhỏ.
Nhướn mày không phải là đắc ý, mà là thật sự thả lỏng.
…
Hồ quý phi cẩn thận bưng ngọc trứng Chu Tước trở lại trong điện.
Nàng rất khẩn trương, không biết nên đặt thứ này ở nơi nào. Định hỏi người khác, nhưng lại phát hiện trong cung điện đã hoàn toàn rối loạn.
Thì ra có mấy cung nữ nhìn thấy Long Thần hiện thế, sợ tới mức ngất xỉu, lúc này đang được cứu trị.
- Đồ vô dụng!
Hồ quý phi mắng một tiếng, đi vào bên trong, thầm nghĩ không biết con trai có sợ hãi hay không.
Đi đến bên cửa sổ, nàng mới phát hiện con trai mình chẳng những không sợ hãi mà ngược lại còn hơi phấn khởi, đang chỉ vào những dị tượng trên không trung, nói gì đó với Cố Thanh.
Thấy cảnh tượng này, nàng rất kinh ngạc, thầm nghĩ quả nhiên là do mình mang thai nhiều năm mới sinh ra, không ngờ cũng là đứa ngốc to gan.
- Quầng sáng kia chính là chưởng môn chân nhân của phái Trung Châu. Lúc này hắn đang ở trong hư cảnh, theo lý mà nói thì không nhìn thấy được, nhưng chúng ta có thể nhìn thấy là vì hắn muốn khiến chúng ta nhìn thấy để tránh bị hiểu nhầm. Phái Trung Châu là một trong những lãnh tụ chính đạo, không thua kém Thanh Sơn tông của chúng ta là mấy, hơn nữa rất nhiều quan viên trong triều đình đều xuất thân từ Trung Châu, cho nên danh tiếng của nó ở dân gian rất là vang dội. Người vừa hạ xuống từ trên trời kia là trai chủ Nhất Mao trai. Mấy ngày trước ta đã từng nói với người về Nhất Mao trai rồi, có thể tin được.
- Tiên sinh, phái Trung Châu và Nhất Mao trai là cùng một phái hả?
- Có thể hiểu như vậy.
- Thế còn ai cũng cùng phái với họ?
- Phái Côn Luân.
- Hôm nay chưởng môn Côn Luân cũng đến đây sao?
- Thiên Trì cách thành Triều Ca quá xa, cảnh giới của chưởng môn Côn Luân hơi kém chút, thần thú trấn phái Hàn Hào Điểu không chịu được phi hành đường dài, cho nên sẽ tới muộn chút, có lẽ cũng không chạy tới kịp.
- Yếu thế à…
- Một trăm năm nay thanh thế của phái Côn Luân dần yếu đi, trong mắt rất nhiều người đã sắp trở thành phụ thuộc của phái Trung Châu. Nhưng dù sao thì phái Côn Luân cũng là một trong bảy đại tông phái, tích lũy thâm hậu, ai biết sau này sẽ thế nào.
- Tiên sinh, thế ai cùng phe với Thanh Sơn tông chúng ta?
- Vô Ân môn. Năm đó Vô Ân môn từng liều chết chiến đấu mấy trận với yêu nhân Minh Bộ, cuối cùng trấn áp được đường vào vực sâu ở Vạn Thọ sơn kia. Bởi vì chuyện này nên giới tu đạo có chút kính trọng họ.
- Thế mới có năm thôi, còn hai phái còn lại là ai?
Cố Thanh và hoàng tử Cảnh Nghiêu đứng trước cửa sổ, nhìn lên trời bàn luận chuyện này.
Không biết tiểu hoàng tử có thể hoàn toàn nghe hiểu những chuyện này hay không, nhưng hắn lắng nghe rất nghiêm túc, có vẻ rất thích thú.