ĐẠI ĐƯỜNG NỮ PHÁP Y - PART 2

Cảm tạ xong, Tiêu Tụng nhìn về phía Nhiễm Bình Dụ, lại nói: "Ta cùng Thập Thất Nương có vài lời muốn nói, không biết..."


Nhiễm Bình Dụ chần chờ một chút, lại thấy Nhiễm Nhan không có ý phản đối, liền nói: "Xin cứ tự nhiên."


Ngoại trừ thị tỳ bên người Nhiễm Nhan, tất cả mọi người trong phòng đều lui ra ngoài.


Tiêu Tụng hơi đắn đo một chút, nói: "Ta không biết ngươi cùng với Tô Phục là quan hệ gì, cũng không phải là muốn xen vào chuyện của ngươi, nhưng con người hắn từ khi sinh ra đã chú định là phải sống trên mũi đao liếm huyết, nếu đã bị cuốn vào, muốn toàn thân lui ra là chuyện không thể, vì suy nghĩ cho chính ngươi và những người bên cạnh ngươi, đừng có cùng hắn dính dáng quá sâu. Hôm nay là Lý Khác, ngày mai có khả năng là Lý Thái."


Tiêu Tụng hơi nhíu mày, hắn thân hãm trong sóng ngầm mãnh liệt ở triều đình, đối với những chuyện như vậy đương nhiên hiểu biết rất rõ.


"Ta hiểu được." Nhiễm Nhan hiện tại rất bình tĩnh, biết những lời này của Tiêu Tụng cũng không phải là mắng Tô Phục, chỉ là ăn ngay nói thật thôi.


Tiêu Tụng hơi gật đầu, "Nghỉ ngơi cho tốt."


"Đúng rồi..." Nhiễm Nhan thấy Tiêu Tụng đang muốn đứng dậy, liền ngăn hắn lại, nói: "Ta lúc trốn trong một cánh rừng ở thành đông, đã chui vào cái hốc của một cái cây lớn cỡ ba người ôm, cái cây kia rỗng ruột, ta ở đó phát hiện một cái đầu người, có lẽ là một trong các phần thi thể mà ngươi vẫn luôn tìm kiếm."


"Ồ?" Tiêu Tụng cũng hơi giật mình, hắn sai người tìm trong rừng hai ngày, không có thu hoạch gì, té ra là bị giấu vào trong hốc cây, "Là cánh rừng gần Trình phủ kia?"


"Trời quá tối, ta nhận không ra phương hướng, nhưng nghe ý tứ trong lời Tô Phục, hình như là nơi đó." Nhiễm Nhan nói.


Tiêu Tụng bĩu môi một cái nhỏ đến khó phát hiện, vân đạm phong khinh nói: "Ngày mai ta sai người qua đó nhìn một cái."


Dứt lời liền đứng dậy tiêu sái rời đi.


Nhiễm Nhan không hiểu gì hết, không biết hắn vì sao lại đột nhiên chuyển biến thái độ, nhìn thân ảnh thon dài kia, đợi cho thấy rõ ràng xong, không khỏi há miệng thở dốc.


Vãn Lục cùng Ca Lam cũng đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác.


Thì ra cả người Tiêu Tụng đều đã ướt sũng, lại quỳ ngồi khá lâu không nhúc nhích, y phục ướt nhẹp dính sát vào người, làm lộ ra toàn bộ phần eo hẹp mông cong.


Chờ đến khi người nọ đã biến mất ở cửa, Nhiễm Nhan không khỏi bật cười, nàng còn nhớ rõ Tiêu Tụng kể những trò hề của hắn khi còn nhỏ, lúc ấy tâm chỉ cảm thấy là hắn bịa ra để chọc nàng vui, hiện tại mới biết được, những chuyện đó hơn phân nửa là sự thật, không nghĩ tới Trường An quỷ kiến sầu Tiêu Thị lang lại có một mặt hỉ cảm như vậy.


Cười xong, trong lòng Nhiễm Nhan chỗ nào cũng ấm lên, càng quen biết Tiêu Tụng lâu, thì càng cảm thấy con người thật của hắn cùng vẻ ngoài hắn luôn cố tỏ ra hoàn toàn bất đồng.


Đêm đã khuya


Phòng ngủ của Nhiễm Nhan còn một vũng máu, Hình Nương cảm thấy không may mắn, liền dọn dẹp một gian phòng ngủ khác cho Nhiễm Nhan ở tạm.


Tiêu Tụng rửa mặt xong, mới ngủ không đến nửa canh giờ, đã là canh ba. Vì thế liền nhanh gọn thu thập một chút, rồi quay về phủ thay triều phục.


Canh năm phường môn mới mở, cho nên không tránh khỏi lại phải bò tường.


Canh năm nhị điểm, Tiêu Tụng đã một thân triều phục màu đỏ, thần thanh khí sảng mà đứng ở trên ngự điện, căn bản nhìn không ra là hắn chỉ nghỉ ngơi có nửa canh giờ, còn bò qua hai cái tường vây cao.


Hôm nay lâm triều chỉ nghị luận vài việc vặt, Lý Thế Dân ban bố hai thánh chỉ. Chuyện thứ nhất, Ngô Vương Khác săn thú quá độ, gây ảnh hưởng ác liệt, bãi miễn chức Đô đốc An Châu. Chuyện thứ hai, Phòng Huyền Linh cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ trùng tu Đường Luật.


Lý Khác săn thú quá độ, bị bãi miễn chức quan? Chẳng lẽ thật sự là không có ai quản liền chơi bời phóng túng? Chuyện này là không có khả năng! Lý Khác oai hùng, thuở thiếu thời đã từng vì Đại Đường mở đường chở lương thực, vì quốc phân ưu, được cả triều khen ngợi. Văn võ cả triều, phàm là người có chút tâm cơ, đối với việc này trong lòng đều mang thái độ hoài nghi.


Như vậy hắn náo loạn lần này, đến tột cùng là vì cái gì? Là muốn quay về? Là vì yếu thế? Hay là muốn tỏ vẻ với thánh thượng là mình cũng không có tâm đoạt ngôi? Hay là lấy lùi làm tiến?


Tiêu Tụng càng nghiên về khả năng phía sau.


Trước cung một mảng tuyết trắng xóa, Tiêu Tụng nheo mắt, trong đôi mắt đen có một tia sát khí.


Phường An Thiện.


Nhiễm phủ Hòa Nhã cư, Vãn Lục rúc trong phòng, cả người phát run, "Ô....mặt trời lớn như vậy, mà so với tuyết rơi còn lạnh hơn!"


Hình Nương cười nói: "Tuyết tan trời mới lạnh dữ."


"Thập Thất tỷ." Nhiễm Vận vọt vào phòng, thấy Nhiễm Nhan sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, kinh ngạc nói: "Khí sắc của ngươi không được tốt a!"


Vì thanh danh của Nhiễm Nhan, cho nên vợ chồng Nhiễm Bình Dụ giấu Nhiễm Vận và Nhiễm Mỹ Ngọc việc này, toàn phủ trên dưới chỉ vận dụng người cũ đáng tin cậy. Nhưng trên đời này không bức tường nào không lọt gió, Nhiễm Vận không biết, nhưng Nhiễm Mỹ Ngọc vẫn luôn một lòng muốn nắm sai lầm của Nhiễm Nhan đã ẩn ẩn nghe được nội tình.


Bởi vậy thấy Nhiễm Vận lại đây, liền theo đuôi tới, nắm lấy cơ hội tận hết sức lực mà đả kích, "Ta thấy là phong lưu qua đầu đi."


Nhiễm Vận tức khắc xù lên, "Ta nói ngươi nói một câu làm cho người ta thích thì sẽ bị mất một miếng thịt có phải không?"


"Vậy cũng phải xem là nói với ai." Nhiễm Mỹ Ngọc không cho là đúng, còn xuy một tiếng, nói: "Ta cho tới bây giờ cũng chưa chọc qua ngươi, chính chủ còn chưa nói câu nào, ngươi đã dậm chân, cũng không thể trách Thập Bát tỷ ta xem thường ngươi."


"Ngươi..." Nhiễm Vận nhất thời bị nghẹn đến nói không ra lời, liền không cùng nàng ta chấp nhặt nữa, quay qua Nhiễm Nhan nói: "Vốn định rủ ngươi cùng đi Tú phường xem đồ thêu ra như thế nào, nhưng thấy bộ dạng này của ngươi chắc cũng không ra cửa được, vậy ta đi Lâm Lãng trai một chuyến."


"Được, trên đường cẩn thận." Nhiễm Nhan nói.


Nhiễm Vận oán hận trừng mắt nhìn Nhiễm Mỹ Ngọc một cái, xoay người bỏ đi.


Kỳ thật Nhiễm Mỹ Ngọc cũng không nhất thiết một hai phải tìm Nhiễm Nhan gây chuyện, nhưng nàng ta suốt ngày ru rú ở trong phủ cũng rất buồn bực, từ sau lần Nhiễm Vận chỉ mang theo Nhiễm Nhan đi tham gia quý nữ tụ hội kia, nàng ta đã biết là đang ở địa bàn của người nào thì cần phải làm người đó vui vẻ.


Lần này thấy Nhiễm Vận đi mất, nàng ta cũng liền bất chấp Nhiễm Nhan, căng da đầu đuổi theo.


Hai người này tới nhanh, đi cũng nhanh. Nhiễm Nhan thở ra, buông y thư, cân nhắc phương án trị bệnh suyễn.


"Nương tử, Thiến nương tới." Vãn Lục thông báo.


Nhiễm Nhan ra gian ngoài nghênh đón, lại bị Dung Thiến giữ lấy, "Ngươi còn đang bệnh, không cần ra đón."


Hai người nắm tay đi vào lại nội thất, Dung Thiến tươi cười thân thiết nói: "Phu nhân để cho ta tới chiếu cố ngươi một đoạn thời gian, ta lúc gặp nương tử thấy tướng mạo khí độ trong lòng đã thích, lần này không phải là tâm tưởng sự thành sao?"


"Dung di quá khách khí." Nhiễm Nhan hơi khom người.


Dung Thiến nâng nàng dậy, tùy ý nhìn nhìn trên giường, trên bàn, quay đầu lại hỏi: "Nương tử đang làm gì vậy?"


"Ta nhàn rỗi nhàm chán, tìm mấy cuốn y thư tới xem." Nhiễm Nhan biết Dung Thiến đối với mấy chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ ở Trường An đều rất là rõ ràng, liền nói: "Vừa lúc ngài lại đây, không bằng bồi ta trò chuyện đi, kể cho ta vài chuyện thú vị của Trường An."


"Chuyện này ngươi hỏi đúng người rồi, triều chính đại sự, thế gia tân bí, ta tuy không dám nói là biết hết, nhưng cũng bảo đảm tám chín phần mười." Dung Thiến cười ha hả nói.


Nhiễm Nhan để nàng ngồi lên tịch, nói: "Triều chính đại sự có nói ta cũng không hiểu."


Ngụ ý là muốn Dung Thiến kể vài chuyện bí mật trong các thế gia. Còn về phần triều chính đại sự, Nhiễm Nhan từ trên sử sách của hậu thế cũng có thể thăm dò ra một ít, hơn nữa Nhiễm Vân Sinh cũng có thể kể cho nàng những việc này, nhưng hắn lại không thể bát quái với nàng.


"Ta đây liền trước tiên kể cho ngươi nghe vài chuyện về Thái Tử đi." Dung Thiến vừa mở miệng đã nói đến hoàng gia bí văn, nhìn biểu tình có chút khiếp sợ của Nhiễm Nhan, trong lòng thập phần vừa lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc