ĐẠI ĐƯỜNG NỮ PHÁP Y - PART 2

"Tiêu Việt Chi." Thanh âm Nhiễm Nhan mềm mại.


Nàng là một người có tính cách cứng nhắc, nhưng đôi khi, chỗ mềm mại dưới đáy lòng kia bị xúc động, thì sẽ tự động trở nên nhu hòa. Nguyên nhân là vì thời điểm ôn nhu không nhiều lắm, cho nên lúc này mới có vẻ đặc biệt động lòng người.


"Đừng nháo." Tiêu Tụng cắn răng một cái, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, đứng dậy đi đến trước án, quỳ ngồi trong tịch, lấy ra một quyển hồ sơ, "Ngươi nghỉ ngơi sớm chút đi, ta gần đây trong công sở nhiều việc."


Tiêu Tụng quả nhiên là người ở bất luận thời điểm nào cũng sẽ không chỉ dùng nửa người dưới suy nghĩ.


Lần này coi như thất bại đi? Tuy rằng đã sớm nằm trong dự đoán, vẫn là khó tránh khỏi có chút thất vọng. Nhiễm Nhan dựa vào trên bàn, thở dài một tiếng, do dự có nên tiếp tục dán lên hay không, nàng xưa nay không quá thích dính người, ngẫu nhiên phải làm chuyện đu bám, có chút không quen.


Nước mắt nữ nhân có thể làm bức tường kiên cố trong tim nam nhân sụp đổ. Nhiễm Nhan nhớ tới lời Lưu Thanh Tùng, không khỏi hơi nhíu mày. Nàng hình như trời sinh tuyến lệ không phát triển, vô luận là gặp phải khó khăn gian nan cỡ nào, hoặc người thân ly thế, nàng cũng không khóc nhiều, lúc này làm nàng chảy nước mắt thật sự rất khó.


Cho nên...Nhiễm Nhan đã sớm có chuẩn bị. Nàng lấy khăn ngâm nước thuốc từ trong tay áo ra, đắp lên mắt, không đến hai giây, nước thuốc liền kích thích hai mắt đỏ lên, nước mắt ngăn không được rơi xuống.


Ánh mắt Tiêu Tụng dừng trên án tông, lại vì Nhiễm Nhan ngồi ở đằng sau, hắn cũng không xem vào được chữ nào.


Tĩnh tâm ngưng thần một lát, mới lần nữa thu hồi suy nghĩ, đọc vụ án. Hắn có kinh nghiệm phá án phong phú, quen với việc soi ra lỗ hổng trong án kiện, cho nên tốc độ xử lý hồ sơ nhanh hơn người khác rất nhiều, nhưng hắn hành sự luôn luôn cẩn thận, bình thường gặp phải án không có khuyết điểm gì, hắn đều sẽ xem đi xem lại vài lần. Mà vụ án trên tay này, là trước đó đã xem qua.


Hắn nhanh chóng tập trung vào hồ sơ, đọc qua mấy lần, mới nâng bút viết 'đã duyệt' ở dưới cùng, chấm chữ 'chuẩn'.


Viết xong đặt qua một bên, duỗi tay lấy một quyển khác, bỗng nhiên nhớ ra Nhiễm Nhan hình như còn chưa đi, chần chờ một chút, mới quay đầu nhìn thoáng qua.


Vừa nhìn một cái, hắn hốt hoảng.


Nhiễm Nhan ngồi quỳ trên tịch, dưới ánh sáng hơi tối, một giọt nước mắt trong suốt treo ở hàm dưới tinh xảo của nàng, trên hàng mi như lông vũ đẫm nước mắt, đôi mắt hơi sưng, hiển nhiên đã khóc một lúc lâu.


Tim Tiêu Tụng thắt lại, phảng phất như bị người bóp mạnh một cái, lập tức bất chấp giận dỗi, đứng dậy bước nhanh đến bên cạnh nàng, duỗi tay nắm bả vai nàng, nhẹ nhàng xoay người nàng lại, "A Nhan."


Nhiễm Nhan hơi ngước mắt, nước mắt lại trào ra mãnh liệt hơn, thêm đôi mắt đã hơi sưng đỏ, có vẻ cực kỳ ủy khuất đáng thương.


"Đừng khóc, đừng khóc." Tiêu Tụng bối rối lau nước mắt cho nàng, giọng nói tràn đầy thương tiếc.


Nhiễm Nhan thừa cơ duỗi tay ôm cổ hắn, vùi mặt vào hõm cổ hắn, nước mắt lập tức ước đẫm làn da hắn.


Nước mắc ấm áp, rơi xuống người Tiêu Tụng lại nóng bỏng, đau đớn như từ mạch máu trên cổ len lỏi đến toàn thân, hắn duỗi tay ôm lấy vòng eo cực độ gầy ốm của Nhiễm Nhan, ôn nhu an ủi: "Nhan Nhan, đừng khóc, ta không giận ngươi."


Thanh âm Tiêu Tụng thuần hậu mà có từ tính, thời điểm ôn nhu, thấp thấp mà kích thích những sợi tơ trong tim, dưới ngữ khí sủng nịnh đó của hắn, Nhiễm Nhan lại thật sự cảm thấy bản thân ủy khuất, nước mắt cũng phân không rõ thật giả.


Tiêu Tụng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng dỗ dành nàng.


Đây cũng không phải là do Tiêu Tụng không đối phó được chuyện nữ nhân khóc, trên thực tế hắn phiền chán những nữ nhân hay khóc, nhưng Nhiễm Nhan từ trong xương cốt chính là một người cứng cỏi, dù phải trải qua bao nhiêu suy sụp, bao nhiêu chuyện đáng sợ, cũng chưa từng chảy nước mắt trước mặt hắn.


"Để ta nhìn xem." Tiêu Tụng quay đầu lại, "Nhan Nhan có khóc thành mèo hay chưa."


Nhiễm Nhan trong lòng đã rất khinh bỉ bản thân rồi, nghe thấy lời này của hắn, mặt càng nóng, "Không được coi ta như tiểu hài tử mà dỗ."


Tiêu Tụng nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, thở dài, "Sao lại khóc rồi? Thật sự là không thể giận ngươi nổi, kết quả khó chịu vẫn là ta."


Nhiễm Nhan trong lòng hơi ê ẩm, tính ra Tiêu Tụng đối với nàng thật sự rất dung túng, cả chuyện như vậy chỉ cần vài giọt nước mắt liền có thể làm hắn mềm lòng, nếu không phải quá để ý nàng, với tính tình của hắn, cục tức này sao có thể cứ vậy mà ép nuốt xuống. Dù cho nước mắt này là giả, nhưng Nhiễm Nhan cũng thầm hạ quyết tâm, sau này sẽ không để chuyện như vậy tái diễn.


"Công sở mấy ngày nay bận lắm sao?" Nhiễm Nhan mang giọng mũi đặc sệt hỏi.


Tiêu Tụng vỗ nhẹ tóc nàng, đáp: "Ừm, sắp vào thu, hồ sơ của kinh đô và vùng lân cận còn tồn đọng, có điều năm rồi phần lớn cũng là như thế."


Những việc này, Tiêu Tụng đã sớm quen, cũng không cảm thấy khó ứng phó, nguyên nhân chủ yếu hắn quá mỏi mệt mấy ngày nay, vẫn là vì tức giận cùng thương tâm. Tức giận thì có vài lần, đã rất nhiều năm hắn không nếm qua tư vị thương tâm. Bởi vì những ngày cùng Nhiễm Nhan ở bên nhau đặc biệt thỏa mãn, cho nên so ra, phần thương tâm này cũng đặc biệt khó có thể thừa nhận.


"Kỳ thật...ta không khóc, nước mắt này là ta dùng dược kích thích mới có thể chảy ra." Nhiễm Nhan phát hiện thân thể Tiêu Tụng hơi cứng đờ, tay ôm hắn vội siết lại, "Ta sốt ruột, Lưu Thanh Tùng nói nếu ta dụ dỗ ngươi, ngươi tất nhiên sẽ tha thứ cho ta, nếu vẫn không được, ta không muốn cứ tiếp tục như vậy."


Nhiễm Nhan buông tay ra, yên lặng nhìn hắn, chờ đợi phán quyết. Nàng biết, nếu mình không nói lời thật, Tiêu Tụng cũng chưa chắc sẽ biết, nhưng lừa gạt chính là lừa gạt, trong lòng nàng luôn cảm thấy khó chịu. Nhiễm Nhan không phải chưa từng lừa gạt ai, nhưng nàng không muốn lừa gạt Tiêu Tụng.


Tiêu Tụng trầm mặc một lát, mới bất đắc dĩ cười, "Nào có ai đi khai báo như ngươi vậy? Làm chuyện xấu thì phải giấu đến kín mít mới được."


"Phu quân." Nhiễm Nhan biết hắn đây là tha thứ cho nàng, trên mặt lẳng lặng nở nụ cười, "Có vài lời, ta đời này chỉ nói một lần."


Nhiễm Nhan chảy nước mắt đã lâu, thanh âm hơi khàn đục, "Ta nguyện thề với trời xanh, cuộc đời này cùng Tiêu Việt Chi kết thành vợ chồng, vô luận hắn tương lai là giàu có hay là bần cùng, bệnh tật hay khỏe mạnh, hay năm tháng trôi đi dung nhan già nua, hay bất luận lý do gì khác, ta đều nguyện ý cùng hắn ở bên nhau, yêu hắn, chiếu cố hắn, tôn trọng hắn, tiếp nhận hắn, vĩnh viễn đối hắn trung trinh không thay đổi, cho đến cuối cuộc đời, không rời không bỏ."


Tiêu Tụng đang ngẩn ngơ, thấy Nhiễm Nhan hơi cúi người, hôn nhẹ lên môi hắn.


Giây lát sau, Tiêu Tụng mới đáp lại nàng, hắn hôn chỉ ôn nhu một giây, liền trở nên mãnh liệt nóng bỏng, mang theo khí thế cường hãn xâm lấn, trằn trọc cướp đoạt, phảng phất như đang dùng hành động đáp lại lời thề thẳng thắn mà lại lay động nội tâm hắn của Nhiễm Nhan, thật lâu mới chuyển thành triền miên.


"A Nhan." Tiêu Tụng rời khỏi môi nàng, thấp thấp thở dốc.


Lời tình tự Nhiễm Nhan nói qua thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi một lần, đều có thể làm hắn tâm huyết mênh mông, thật lâu không thể bình tĩnh.


Khóe mắt Nhiễm Nhan lại có nước mắt trào ra, Tiêu Tụng ngạc nhiên, vươn ngón tay thon dài giúp nàng lau đi, "Sao lại thế này?"


"Dược hạ hơi mạnh chút." Nhiễm Nhan lúng túng nói.


Tiêu Tụng cười phá lên, cười xong, lại lo lắng hỏi: "Có giải dược không? Cứ chảy mãi như vậy cũng không được a."


Loại dược kích ứng này chỉ cần chờ dược tính tan đi thì sẽ tự động đình chỉ, bất quá cứ liên tục chảy nước mắt như vậy cũng rất khó chịu, Nhiễm Nhan nói: "Không cần giải dược, lấy nước trong rửa qua sẽ tốt hơn nhiều."


"Ta mang ngươi đi." Tiêu Tụng ôm ngang nàng lên. Lúc này sắc trời đã đen, Nhiễm Nhan lại luôn chảy nước mắt, rất khó tự mình xuống lầu.


Nhiễm Nhan cảm thấy ôm công chúa như vậy thật sự không thích hợp với nàng, vội vàng nói: "Ngươi hay là cõng ta đi."


"Đều theo ý ngươi." Tiêu Tụng thả nàng xuống, xoay người cõng nàng lên, chậm rãi đi xuống lầu.


Ca Lam cùng Vãn Lục nhìn thấy, vội vàng tới đón.


"Trở về phòng chuẩn bị nước ấm." Tiêu Tụng phân phó.


Vãn Lục ứng tiếng, vội vàng chạy trở về.


Ca Lam đi theo sau Tiêu Tụng, chờ sai phái.


Đèn lồng trên hành lang gấp khúc đã được đốt lên, treo thành hai hàng, hơi đung đưa trong gió thu, ánh sáng ấm áp chiếu lên thân hai người.


"Có khó chịu không?" Tiêu Tụng quay đầu lại hỏi Nhiễm Nhan.


"Vẫn ổn." Nhiễm Nhan tâm than, sợ là đem nước mắt cả hai đời cộng lại cùng nhau chảy ra đi.


"Rõ ràng là không ngốc, một hai phải làm việc ngốc." Tiêu Tụng hơi trách cứ.


Nhiễm Nhan ghé vào lưng hắn, lầu bầu nói: "Còn không phải bởi vì ngươi."


Tiêu Tụng xốc nàng lên, cười nói: "Là ta sai rồi."


Tiêu Tụng vì sợ nàng cứ chảy nước mắt như vậy, khóc hỏng đôi mắt, liền bước nhanh hơn.


Trở lại tẩm phòng dùng nước ấm rửa sạch mắt xong, Nhiễm Nhan hôn hôn trầm trầm nằm trên giường, chảy nước mắt thật là quá phí sức, đầu óc nặng nề, bên trong trống rỗng.


Tiêu Tụng cởi xuống áo ngoài vắt lên trên bình phong, rồi vào giường, thấy Nhiễm Nhan đang nằm ngay đơ, liền duỗi tay xoa huyệt thái dương cho nàng, nhớ tới lời thề vừa rồi của Nhiễm Nhan, không khỏi cong môi, trong mắt chứa đầy sung sướng.


"Ngủ một giấc sáng mai có lẽ là sẽ tốt hơn chút." Tiêu Tụng ấn trong chốc lát, thấy Nhiễm Nhan vẫn không nhúc nhích, cho rằng nàng buồn ngủ, liền cởi áo ngoài cho nàng.


Đai lưng vừa tháo xuống, lớp lụa mềm nhẵn màu tím sẫm liền trượt xuống khỏi thân hình lả lướt, lộ ra lớp váy bên trong.


Váy là dùng tơ lụa nửa trong suốt may thành, dán sát lên người, phác hoạ ra dáng người phập phồng quyến rũ, độ dài váy hết sức ái muội, vừa chớm qua khỏi mông, chỉ cần Nhiễm Nhan hơi nhích người, liền có thể nhìn thấy cảnh xuân, mà trên áo có sa mỏng làm thành hình đóa hoa nửa che nửa lộ trên bộ ngực sữa, những chỗ còn lại, đều có thể nhìn thấy da thịt như ngưng chi.


Tiêu Tụng nuốt nuốt, nhẹ giọng gọi: "A Nhan..."


"Ừm." Nhiễm Nhan đáp.


Tiêu Tụng cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán nàng, hôn dọc theo gương mặt hôn một đường đến ngực, cách quần áo khẽ hôn mút, tay cũng không tự giác mà vuốt từ eo lên ngực, bàn tay to nhẹ nhàng chậm chạp xoa nắn hai khối mềm mại kia.


Ánh nến phát ra tiếng tí tách rất nhỏ, tiếng thở dốc của hai người đều dần dần trở nên dồn dập.


Bàn tay nóng bỏng của Tiêu Tụng như mang lửa, làm cả người Nhiễm Nhan bắt đầu khô nóng, giữa môi răng lơ đãng tiết ra vài tiếng ngâm khẽ, thân thể hư không sai sử nàng cong eo lên, dán lên người Tiêu Tụng.


Thân thể hai người dán sát vào nhau, tay Tiêu Tụng chuyển qua vuốt ve trên bờ mông cong vút của nàng, rồi từ mông chậm rãi trượt đến chân, tham nhập vào nơi chỉ thuộc về hắn của nàng.


Nhiễm Nhan mở mắt ra, trong mắt còn hàm chứa một vết nước, đối diện ánh mắt sâu thẳm mà trìu mến của Tiêu Tụng, đáy lòng càng thêm mềm mại, thân thể cũng càng khát vọng hắn, để hắn vừa ôn nhu vừa kiên nhẫn vuốt ve mà hóa thành một vũng nước xuân.


Ánh mắt hai người dây dưa, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc kìm nén, cùng tiếng rên khẽ ngẫu nhiên phát ra.


Nhiễm Nhan duỗi tay giúp hắn cởi quần ra, cũng giống như hắn, ôn nhu trìu mến với hắn.


Tiêu Tụng hừ nhẹ một tiếng, cúi người hôn môi nàng, thân thể cũng hạ thấp xuống, vật nóng như bàn ủi kia để vào giữa chân nàng, chậm rãi xâm nhập.


"Ưm..." Nhiễm Nhan còn hơi đau.


Tiêu Tụng dừng một chút, bàn tay ái muội xoa nắn bộ ngực sữa của nàng, môi lưỡi cũng cách lớp tơ lụa tận tình khiêu khích, ở dưới xâm nhập vẫn không đình chỉ.


Đợi cho đến khi cả hai chặt chẽ kết hợp, hai người đã ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp toàn thân Tiêu Tụng gồng lên, cơ bắp phần cổ, ngực cùng bụng lộ rõ hơn bình thường, mồ hôi thấm ra, có vẻ phá lệ mị hoặc, đầu ngón tay Nhiễm Nhan nhẹ nhàng lướt qua từng nơi trên người hắn.


Tuy rằng nhẫn nại, nhưng càng thêm hưởng thụ, tình sự tư mật chỉ thuộc về nhau.


Tiêu Tụng bắt đầu chậm rãi động, Nhiễm Nhan cũng phối hợp động tác của hắn, phảng phất như đang thử nhau. Dần dần, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng mãnh liệt, bởi vì trước đó đã thử, hắn có thể nắm giữ phương hướng làm nàng vui sướng nhất, mỗi một lần va chạm đều đánh vào sâu trong tâm hồn, làm nàng muốn gắt gao giữ lại.


Trong khi kịch liệt va chạm, cùng nhau đạt tới đỉnh điểm. Tiêu Tụng kêu lên một tiếng, nằm trên người Nhiễm Nhan, nhẹ nhàng hôn hôn môi nàng, sau đó không chịu nhúc nhích.


Nhiễm Nhan đẩy đẩy hắn, xấu hổ buồn bực nói: "Tiêu Việt Chi, ngươi đi ra ngoài."


"Không." Thanh âm thuần hậu khàn khàn, có vẻ làm nũng.


Nhiễm Nhan bị hắn đè nặng, vô pháp nhúc nhích, cũng chỉ có thể mặc kệ hắn, trong rèm trướng vẫn mang hương vị ái muội, hồi tưởng lại, Nhiễm Nhan lần đầu tiên chân chính cảm nhận được tư vị của chuyện này.


"Nhan Nhan." Tiêu Tụng mở mắt, ánh mắt sâu thẳm, hắn hơi mỉm cười, lại bắt đầu động đậy.


Lần này, không ôn nhu như lần trước, mà hoàn toàn là dã man cướp đoạt cùng chiếm hữu, bừa bãi mà nóng bỏng, đầu óc Nhiễm Nhan vốn đã hôn hôn trầm trầm, lại bị hành động phóng đãng này đánh sâu vào càng thêm mê ly, chỉ có thể bị động mà phập phồng trên ngọn sóng cao.


Roẹt - tiếng vải lụa rách ra, bàn tay ấm nóng mang một lớp chai mỏng của Tiêu Tụng vững vàng tóm lấy đôi thỏ ngọc đang nhảy lên....


Trong màn trúc lụa mỏng, Vu Sơn mây mưa rả rích.

Bình luận

Truyện đang đọc