ĐẠI ĐƯỜNG NỮ PHÁP Y - PART 2

"Phu nhân ngươi có đau không?" Vãn Lục có chút hốt hoảng, vội vàng đỡ nàng ngồi lên đệm mềm.


Nước ối vẫn đang chảy ra, trên trán Vãn Lục có chút đổ mồ hôi, "Phu nhân, ngươi nếu là đau liền kêu a, đừng chịu đựng."


Nhiễm Nhan mới vừa rồi là bị cảm giác nước ối chảy xuống mất khống chế làm cho ngốc, giờ phút mới phản ứng, mới nói: "Đừng rối, không đau, chỉ sợ còn phải một lúc nữa, hiện tại chưa sinh đâu."


Nhiễm Nhan đối với khoa phụ sản không hiểu biết quá sâu, nhưng cũng biết mỗi thai phụ một cái tình huống, trình tự giữa đau từng cơn cùng nước ối phá có khác biệt, Nhiễm Nhan từ hôm trước đã bắt đầu cảm giác đau từng cơn, bất quá chỉ rất nhỏ, không ảnh hưởng sinh hoạt bình thường.


Nhiễm Nhan nắm chăn đệm lót dưới mông, tránh cho nước ối tiếp tục chảy ra.


Rất nhanh Ca Lam đã mang bà tử thị tỳ chạy vào, có bốn bà đỡ, hai người là Tiêu gia tìm, còn có một người là bà đỡ Trịnh thị quen dùng, một người khác là La thị tìm cho, nhưng chủ yếu vẫn là bà đỡ của Tiêu gia đỡ chính.


"Mau nâng phu nhân đến phòng sinh." Bà đỡ lệnh cho hai thị tỳ chắc khỏe đưa Nhiễm Nhan lên cáng, "Ổn định chút, ổn định chút!"


Một bà đỡ khác hỏi: "Phu nhân có cảm giác đau không?"


"Còn chưa đau." Nhiễm Nhan nói.


Mấy bà đỡ đều rất có kinh nghiệm, nghe Nhiễm Nhan nói như vậy, liền biết còn phải một lúc lâu nữa mới có thể sinh, bất quá hiện giờ phải vào phòng sinh chờ, sau khi đủ tháng nước ối vỡ, hài tử trong vòng mười hai canh giờ phải được sinh ra, nếu không tình huống liền không ổn.


Phòng sinh cùng phòng ngủ chỉ cách mấy gian, đồ vật bên trong hai tháng trước đã chuẩn bị thỏa đáng.


Trong phòng đốt rất nhiều bếp lò, ấm áp dễ chịu, cảm giác có chút nóng.


Giữa cửa và nội thất được ngăn cách bởi một tấm bình phong mười hai mặt màu trắng có hoa văn, trong phòng sinh bình thường sẽ không dùng đồ màu đỏ, có lẽ là cho rằng thấy đỏ là không may mắn, bởi vậy chỗ nào lọt vào tầm mắt cũng toàn là màu trắng, bên trên đều có đồ án thêu hoa văn cát tường bằng tơ vàng, ngụ ý sinh nở thuận lợi, nhất cử đến tử*.


*chỗ này hiểu là rặn một phát là ra hay gì, thô thiển chút nhưng không hiểu khác được


Vãn Lục cùng Ca Lam đỡ Nhiễm Nhan nằm lên giường, cái giường này cao hơn mặt đất hai thước, từ trên xà nhà rũ xuống hai dải lụa trắng, rũ thẳng đến mặt đất, vị trí đúng ngay nơi tay Nhiễm Nhan có thể túm được.


"Phu nhân, lát nữa khi lão nô kêu ngài dùng sức, ngài liền túm lấy hai dải lụa trắng này." Một bà đỡ đưa hai dải lụa đến nơi Nhiễm Nhan giơ tay là có thể với tới.


Những việc cần chú ý trong quá trình sinh nở, bà đỡ cũng đã tỉ mỉ nói qua hai ba tháng trước, bất quá khi sắp sinh, bọn họ vẫn tinh tế dặn dò lại một lần.


Sau đó đi ra ngoài bình phong, để Vãn Lục cùng Ca Lam thay y phục cho Nhiễm Nhan, mặc vào trung y màu trắng chờ sinh, tháo lỏng búi tóc ra buộc lại thành bím.


Nhiễm Nhan nỗ lực thả lỏng cảm xúc của mình, dựa vào cái giường nửa nghiêng.


Hết thảy đều đâu vào đấy mà tiến hành, làm tốt hết thảy chuẩn bị, Vãn Lục dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, hỏi Nhiễm Nhan: "Phu nhân, tiểu chủ tử hẳn là biết làm sao để ra tới đi?"


Ca Lam nói: "Ngươi còn biết làm sao để ra, tiểu chủ tử sao có thể không biết."


Vãn Lục mất một lúc mới phản ứng: "Ngươi đây là cười nhạo ta hả!"


"Ngươi suy nghĩ nhiều, ta là khen tiểu chủ tử." Ca Lam đạm nhiên nói.


Nhiễm Nhan cười nhẹ, bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới đột nhiên đau nhói, nhịn không được khẽ hừ một tiếng.


"Phu nhân, đã bắt đầu đau sao?" Ca Lam lập tức hỏi.


Cơn đau này cũng hoàn toàn không khó chịu đựng, chỉ đau trong chốc lát liền dần dần dịu xuống, Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra, nói: "Còn ổn."


Bà đỡ dẫn hai thị tỳ vào, trước xem xét một chút tình trạng của Nhiễm Nhan, mới nói: "Phu nhân, đã chuẩn bị canh sâm cùng thức ăn, ngài dùng trước một ít."


Thức ăn chuẩn bị đều là dễ tiêu hóa, hơn nữa là thứ có thể bổ sung thể lực. Ăn hết, Nhiễm Nhan mới no chừng tám phần. Nàng vừa mới buông đũa, bụng lại bắt đầu đau, lần này đau hơn so với lần trước, thời gian dài hơn một ít.


Nhịn trong chốc lát, chờ cơn đau qua đi, Vãn Lục hầu hạ nàng súc miệng, lại tiếp tục nằm.


Cứ đau từng cơn như vậy lặp đi lặp lại tới vài lần, mỗi lần đều đau càng thêm đau, thời gian cũng càng dài.


Vừa mới đau qua một hồi, thanh âm Tiêu Tụng đã vang lên bên ngoài, "Phu nhân như thế nào rồi?"


Có bà đỡ đáp: "Sắp rồi, sau khi nước ối phá, bình thường hai ba canh giờ là có thể sinh, dài đến cả ngày cũng có."


Nhiễm Nhan ngay sau đó liền nghe bà đỡ kia ngăn trở nói: "Hầu gia không thể vào trong phòng sinh, không bằng ngài cùng hai vị thái y đi trà thất bên cạnh chờ đi."


"Ta đi vào sẽ có ảnh hưởng tới phu nhân sao?" Tiêu Tụng hỏi.


"A!" Nhiễm Nhan thình lình bị đau thốn lên, cảm giác cả người có chút chết lặng, như tạng phủ ruột gan bị véo, bụng dưới trướng lên.


Bà đỡ ngoài cửa tính thời gian thấy đã tới lúc, vội vã tiến vào, "Phu nhân có cảm giác muốn đi ngoài không?"


"Có." Nhiễm Nhan rên một tiếng.


Bên ngoài bình phong ba bà đỡ khác dẫn hai thị tỳ bước nhanh vào. Nhiễm Nhan bắt lấy dải lụa trắng, trên trán lập tức toát ra mồ hôi to như hạt đậu.


Bên ngoài, Tiêu Tụng đi tới đi lui dưới hành lang, hai thái y hắn mời đến được thỉnh đến trà thất nghỉ ngơi. Hắn một người ở bên ngoài lo lắng suông, lại không dám lên tiếng hỏi, sợ quấy rầy sinh nở.


Dày vò, phảng phất như đã qua một năm, trong phòng vang lên tiếng hô đau đớn của Nhiễm Nhan, tim Tiêu Tụng như bị người bóp chặt, vừa khẩn trương vừa đau, nhịn không được áp vào cửa nhìn trong chốc lát, cửa thật ra có cái khe nhỏ, nhưng bên trong bị tấm bình phong to như vậy ngăn trở, cái gì cũng nhìn không thấy.


"Cửu Lang!" Lưu Thanh Tùng bước nhanh vào trong viện, nói: "Cửu tẩu muốn sinh?"


"Ừm, đã kêu một hồi rồi." thanh âm Tiêu Tụng căng chặt. Kỳ thật Nhiễm Nhan bất quá chỉ kêu vài tiếng mà thôi, nhưng hắn cảm thấy thời gian quá gian nan.


"Không cần lo lắng, Cửu tẩu cùng bảo bảo hết thảy đều hảo, sinh nở tất nhiên sẽ thuận lợi." Lưu Thanh Tùng nói.


Tiêu Tụng nhìn hắn một cái, mới gật đầu, thành khẩn nói: "Hơn hai mươi năm, ngươi cuối cùng nói câu nghe giống người nói."


Tiêu Tụng sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng Lưu Thanh Tùng thấy thái dương hắn đều đã bị mồ hôi tẩm ướt, trên trán cùng chóp mũi cũng đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Lưu Thanh Tùng biết rõ tính tình Tiêu Tụng, thời điểm hắn khẩn trương hoặc là không cao hứng, thường sẽ an tĩnh, nếu không cần thiết, hắn không thích ba hoa với ai, vì thế cũng không tiếp lời.


Trong phòng sinh, thường xuyên truyền ra tiếng kêu đau hỗn loạn của Nhiễm Nhan lẫn tiếng kêu "dùng sức chút", "kiên trì một chút" của bà đỡ và Vãn Lục, Ca Lam, trên má Tiêu Tụng mồ hôi đã sớm tụ thành giọt, xoạch xoạch mà rơi trên sàn nhà.


Tuyết trong viện lại sột sột soạt soạt rơi, Lưu Thanh Tùng cũng hợp lại tay áo, lúc thì ngồi, lúc thì đứng. Hắn ở công sở, nghe người bên Hình Bộ nói phu nhân của Tiêu Tụng sắp sinh, cũng liền chạy trở về, hắn không biết tình huống cụ thể, nhưng thời gian Nhiễm Nhan ở bên trong cũng đã không ngắn.


Hơn một canh giờ trôi qua, tiếng kêu bên trong cũng đã yếu đi rất nhiều, Tiêu Tụng bình thường vẫn luôn có thể khống chế cảm xúc, cả biểu tình cũng cứng đờ, "Khinh Tùng, A Nhan không có việc gì chứ?"


Lưu Thanh Tùng vội vàng nói: "Có lẽ là kêu mệt mỏi, sinh hài tử là việc rất tốn sức, nghỉ một lát liền tốt."


Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, hai thị tỳ bưng hai bồn máu loãng ra, Tiêu Tụng vừa nhìn, mặt cũng tái đi, lập tức sắp không màng hết thảy mà vọt vào trong, Lưu Thanh Tùng vội vàng giữ chặt hắn nói: "Đổ máu bình thường, bình thường thôi, bình tĩnh a Cửu ca."


Nước trong bồn chỉ là đỏ lên mà thôi, dựa theo lẽ thường mà nói thì cũng không phải nhiều máu, Tiêu Tụng biết, nhưng mấu chốt đó là nó chảy ra từ trên người tức phụ hắn a!


Trong phòng, thanh âm Nhiễm Nhan lại lần nữa vang lên, rất nhanh thị tỳ lại thay nước ấm sạch sẽ bưng vào.


Tiêu Tụng khẽ cắn môi, ngồi trở lại chỗ cũ.


Hai thái y được mời đến kia cũng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, bình thường sinh hài tử từ buổi sáng sinh đến buổi chiều cũng có, bọn họ cũng không nóng nảy. Cơm trưa có người đưa đến rượu và thức ăn phong phú, Tiêu Tụng cũng thoáng đi vào nói hai câu, nhờ Lưu Thanh Tùng đi tiếp khách, hắn thì chờ ở ngoài cửa.


Tiếng kêu của Nhiễm Nhan, cùng thanh âm ồn ào hết đợt này đến đợt khác ở bên trong tra tấn hắn, nhưng nếu nghe không thấy, thì càng tra tấn hơn.


Lưu Thanh Tùng bồi hai thái y dùng xong cơm trưa, lại đến đây bồi Tiêu Tụng chờ, hắn cũng không khuyên đi ăn cơm, nhìn bộ dạng Tiêu Tụng, có thể ăn được mới là lạ. Các thái y tính thời gian, cũng ra tới cùng chờ.


Tuyết đã tích một tầng thật dày, Tiêu Tụng cảm thấy như đã hai chục năm, đều sắp thành một pho tượng đá, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng khóc nỉ non.


Trong phút chốc, hắn cảm giác trọng lượng một vạn cân trong lòng mình biến mất, làm hắn nhẹ nhàng đến muốn bay lên, bắt lấy Lưu Thanh Tùng dùng sức lắc, cao giọng cười to, "Sinh rồi sinh rồi!"


Nhưng sau một lúc lâu, cửa cũng chưa mở ra.


Tiêu Tụng tâm tình vừa mới nhẹ nhàng, trong giây lát lại như ngã vào đáy cốc, nụ cười trên mặt cũng dần dần liễm đi.


Mới vừa rồi chỉ nghe thấy tiếng khóc nỉ non, lại bỏ qua chuyện tiếng kêu đau đớn của Nhiễm Nhan vẫn chưa dừng lại, giờ phút này xen lẫn trong tiếng khóc, làm nhân tâm kinh sợ.


"Tương Võ Hầu không cần lo lắng, nếu có khác thường, bà đỡ tất nhiên sẽ ra ngoài bẩm báo, lão phu cho rằng, nhất định là song sinh tử." Một vị lão thái y nói.


"Thật sao?" Tiêu Tụng cảm thấy bản thân hôm nay đến tim cũng sắp sụp đổ, trong chốc lát chìm ở đáy cốc, trong chốc lát lại bay tới bầu trời, lặp đi lặp lại, bị tra tấn không phải bình thường.


Lại chờ thêm chừng một canh giờ, cửa mở ra.


Trong phòng có hai bà đỡ mặt mũi vui mừng bước ra, miệng nói lời cát tường, "Thật là kỳ a! Chúc mừng Hầu gia, là hai vị tiểu lang quân cùng một vị tiểu nương tử."


Bên ngoài này bà ta vừa dứt lời, bên trong kia lại vang lên hai tiếng khóc yếu ớt.


Lưu Thanh Tùng cũng ngây người, sau một lúc lâu mới cười to nói: "Ha ha, Nhiễm Nhan cũng quá được!"


Tiêu Tụng vỗ tay một cái, thiếu điều muốn nhảy dựng lên, cười đến không khép miệng được, "Thưởng! Mỗi người trăm quán!"


Bà đỡ lập tức hoan thiên hỉ địa ứng tiếng, bọn họ bình thường đi đến đỡ đẻ cho các gia tộc lớn, mỗi lần nhận bao lì xì cao nhất cũng không quá 50 quán, lần này xem như "Xuất công phí" cộng thêm tiền mừng, trăm quán coi như đủ cho một nhà bọn họ xài vài năm.


Tiêu Tụng gấp không chờ nổi mà vọt tới cửa phòng sinh, bà tử nha hoàn ngăn trở không kịp, hắn đã đẩy cửa đi vào.


Lưu Thanh Tùng vui mừng qua đi, mới khôi phục chút lý trí, bụng Nhiễm Nhan chỉ là hơi lớn một chút, nhưng cũng không thấy lớn hơn quá nhiều sơ với thai phụ bình thường, một thai này đã có ba cái, kia tất nhiên sẽ có hai cái rất yếu, hoặc là ba cái đều yếu. Nghe tiếng khóc, thật ra có một cái khá vang dội.


Hai bà đỡ kia cũng rất biết lựa lời, bình thường khi báo tin vui đều sẽ nói là một hài tử khỏe mạnh, nhưng mới vừa rồi bọn họ chỉ nói là sinh bao nhiêu đứa.

Bình luận

Truyện đang đọc