ĐẠI HUYỆN LỆNH TIỂU NGỖ TÁC

Sau khi khúc nhạc kết thúc, Bàng Mục kêu mẫu thân Chúc Khê tiến lên, hiện dùng tên giả là Yên Loan.

Tất cả các cử tử bên ngoài đều nghĩ rằng khúc nhạc Yên Loan tấu hợp sở thích của Tri phủ đại nhân, muốn ban thưởng, không nghĩ tới hai người lại có cuộc nói chuyện kinh tâm động phách.

Bàng Mục đọc tên vị quan viên họ Nhậm lên, “Ngươi là goá phụ của hắn?”

Yên Loan quỳ trên mặt đất, nghe vậy, đôi tay nắm thật chặt, đầu lại cúi thấp thêm vài phần, “Đúng vậy.”

Bà đã hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt và đuôi lông mày rõ ràng mang theo nếp nhăn, nhưng khí chất xuất chúng cùng cử chỉ ưu nhã dễ dàng đã khiến người ta bỏ qua tuổi tác của bà.

“Nghe nói còn có một vị tiểu công tử,” Bàng Mục dường như chỉ là thuận miệng hỏi, “Văn chương nổi bật, sao không gọi hắn tiến lên đây?”

Không riêng Yên Loan, mọi người Thiên Hương Lâu quỳ phía dưới đều động tác rất nhỏ, đầu rũ xuống, hai bên nhanh chóng trao đổi ánh mắt rất nhanh.

“Đại nhân mới đến, lại ở xa, hẳn là bị người lừa gạt,” tú bà Thiên Hương Lâu Lan Di vội cười làm lành nói, “Hài tử kia vẫn thường bị mọi người nói là ngốc nghếch, nuôi mấy năm, vẫn rất thiếu tâm nhãn. Chỉ có thể làm việc vất vả, để không phải ăn không ngồi rồi thôi.”

“Lớn mật,” Tiểu Ngũ mở miệng quát lớn, “Đại nhân hỏi chuyện, nơi nào đến lượt ngươi xen mồm?”

Lan Di trên mặt ngượng ngùng, lại liếc mắt nhìn Yên Loan một cái, cắn răng, còn muốn há mồm nói, lại bị Tiểu Ngũ liếc mắt trừng một cái, lập tức run rẩy, lau mồ hôi quỳ trở về.

Không bao lâu sau, mấy thị vệ thực sự dẫn ra một nam nhân không đến 30 tuổi từ phía sau.

Hắn đờ đẫn bị ấn xuống mặt đất, hai con mắt mờ mịt mở to nhìn xung quanh, lúc nhìn đến chỗ Lan Di và Yên Loan liền cười rộ lên, “Lan, Lan Di, nương!”

Lan Di lại hướng đám người Bàng Mục cười mỉa, “Nô vừa rồi đã nói…… Khiến chư vị đại nhân chê cười.”

Tề Viễn đột nhiên đi ra đằng trước, ngồi xổm trước mặt “Nhậm Trạch” kia, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nhìn thẳng đến khi hắn run bần bật.

“Tuy nói rồng sinh chín người con khác nhau, nhưng người này cùng mẹ ruột không giống nhau nào, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.”

Hắn cười như không cười, tầm mắt đảo quanh đám người ở Thiên Hương Lâu, bỗng nhiên mở miệng, “Lại nói tiếp, ngược lại vị cử nhân ở Tập Khánh phủ Chúc Khê kia, cùng phu nhân có năm phần tương tự.”

Yên Loan mặt không đổi sắc dập đầu, “Đại nhân nói đùa, nô chỉ là một ca cơ kém cỏi, sao dám so với cử nhân lão gia? A!”

“Đại nhân!” Lan Di kinh hô ra tiếng, muốn tiến lên hỗ trợ nhưng lại bị mấy thị vệ ngăn lại.

Tề Viễn bỗng nhiên cong lưng, thấp giọng ở bên tai Yên Loan nói: “Chúng ta đều biết Chúc Khê là con của ngươi, treo đầu dê bán thịt chó, mạo danh thay thế chính là tội khi quân xét nhà diệt tộc, cho dù ngươi không sợ, nhưng người ở Thiên Hương Lâu giúp mẫu tử các ngươi, cùng nhau giấu trời qua biển cũng không thoát can hệ.”

Yên Loan cả người run rẩy, mồ hôi lạnh dần dần chảy ra từ hai bên thái dương, vẫn cắn răng kiên trì nói: “Đại nhân đang nói cái gì, nô thật sự nghe không hiểu.”

Tề Viễn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, từ sau lưng hướng Bàng Mục nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.

Chung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ mơ hồ nghe thấy gió thu thổi qua, chuông đồng treo dưới mái hiên phát ra một tiếng lại một tiếng vang dài và trầm. Tiếng chuông này từ tứ phía các cử tử cao đàm khoát luận hợp lại, hết thảy đều có vẻ tốt đẹp như vậy.

Yên Loan trên mặt bình tĩnh, nhưng không ai biết tim bà đang đập rất nhanh, bà sợ, sợ muốn chết.

Cũng không biết qua bao lâu, Tri phủ đại nhân phía trên giống như đang tán gẫu nói: “Sang năm chính là đại thọ 50 của Thái Hậu, thánh nhân là hiếu tử, nói muốn đại xá thiên hạ để tích phúc cho Thái Hậu.”

Yên Loan trong đầu ong một tiếng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, đôi môi run rẩy, “Đại xá thiên hạ?!”

Bàng Mục nhẹ nhàng ừ một tiếng, cười hòa khí với bà, “Phu nhân đánh đàn tỳ bà rất hay, ngày sau cùng nhi tử quay về lương tịch, cũng không sợ không sống được qua ngày. Đợi cho khi đó, cưới cho hắn một tức phụ tốt, sinh con dưỡng cái……”

Cho đến khi bị đưa ra ngoài, Yên Loan, Lan Di và mọi người ở Thiên Hương Lâu vẫn là bộ dáng mất hồn mất vía. Đến nỗi những lời Bàng Mục nói sau đó, hầu như không ai nghe vào.

Yến Kiêu có chút không đành lòng, thấp giọng hỏi Bàng Mục, “Thật sự có thể đại xá thiên hạ?”

Bàng Mục gật gật đầu, lại lắc đầu, “Đại xá thiên hạ là khẳng định, nhưng chỉ giới hạn trong những vụ án rất nhỏ như trộm cắp đánh nhau ẩu đả. Nhậm gia liên quan đến án tham ô quân lương, tình huống lại đặc biệt, không có khả năng được ân xá.”

Việc tham ô quân lương, hại chết rất nhiều tướng sĩ, quân nhân bảo vệ quốc gia, nếu có thể được ân xá, tất nhiên dẫn đến đại loạn, người nào đương quyền cũng sẽ không ngốc đến mức làm loại chuyện gây dao động căn cơ như vậy.

Yến Kiêu choáng váng, “Vậy chàng mới vừa rồi là?”

Bàng Mục ừ một tiếng, “Binh bất yếm trá, người trên dưới Thiên Hương Lâu tất cả đều biết chuyện, không biết xuất phát từ lý do gì, tất cả đều lựa chọn giấu giếm. Rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể chết mà vẫn giữ lại ngựa sống, lừa hắn một phen.”

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Yến Kiêu quả nhiên ngũ vị tạp trần*.

*: cảm giác phức tạp hỗn độn.

Nàng cảm thấy may mắn vì Chúc Khê sẽ không gặp tình trạng quẫn bách nặng hơn, rồi lại cảm thấy bi thương cho những gia quyến vô tội, bởi vì tuyệt đại đa số trong bọn họ đối với hành động của đương gia không biết gì……

Văn hội lần này vốn có “động cơ không thuần (trong sáng)”, đám người Yến Kiêu căn bản không có tâm trạng ăn uống, sau khi tiễn nhóm cử nhân đi, mọi người lúc này mới cảm thấy đói khát.

Bàng Mục gọi đầu bếp đến, hỏi hắn trong bếp còn có cái gì để ăn không.

Đầu bếp căn bản không nghĩ tới sau trận yến hội oanh oanh liệt liệt yến hội này, mấy vị lão gia vẫn bị đói, lập tức sợ hãi nói: “Đại nhân không phân phó trước, chúng tiểu nhân dựa theo lệ thường mà làm, hiện giờ sắc trời đã tối, lại không chỗ để mua, phía sau không có bao nhiêu thức ăn? Chỉ còn một ít rau xanh đậu hủ, thịt lợn và thịt lừa vẫn còn nhưng là thịt sống, nếu đại nhân muốn ăn, cần chờ một hai canh giờ nữa.”

Đối với những cử nhân này mà nói, tham gia yến hội không chỉ có ý nghĩa mở rộng giao tế, mà là vì lót đường cho tương lai làm quan làm tể, càng thực tế hơn là vì cải thiện cuộc sống của chính mình và người nhà:

Đọc sách rất tốn kém, trừ phi gia cảnh giàu có, nếu không thì phải sống thắt lưng buộc bụng, nhiều năm như vậy, cái bụng thường thường phải uống gió Tây Bắc. Cho nên Đại Lộc Triều cũng giống những triều đại trước, vô cùng khuyến khích các tân khách tham gia yến hội mang thức ăn, điểm tâm chưa ăn hoặc không ăn hết về nhà.

Thói đời như thế, hầu hết người đọc sách đều áp dụng một cách quán triệt: Rất nhiều người đều đem những món ăn tinh xảo hay miếng thịt trước tiên cất đi, chuẩn bị mang về chia sẻ với người nhà……

Điều này trực tiếp dẫn tới việc mặt bàn sau khi yến hội kết thúc sạch sẽ giống như bị châu chấu ghé qua, không ít đồ bày các món ăn cũng bị mượn đi, phỏng chừng trong đó có một bộ phận có đi mà không có về.

Vừa nghe đến còn hơn nửa ngày mới có thể ăn cơm, bụng Bàng Mục như kêu xé trời, “Không cần phiền phức như vậy, tùy tiện nấu chén mì là được.”

Nhưng mà chủ bếp lại là người phi thường thích theo đuổi, “Như vậy sao được?”

Giờ khắc này, mọi người là thật tình hoài niệm thời điểm hành quân, chỉ cần một lời không hợp ngay tại chỗ bắc bếp, trong chốc lát đầu bếp trong quân có thể hầm ra một nồi to cơm heo.

Tuy rằng khó ăn, tốt xấu cũng có thể nhanh chóng lấp đầy cái bụng.

“Được rồi,” Yến Kiêu cười cười, chủ động vén tay áo lên, bắt đầu nhanh chóng an bài đâu vào đấy, “Ngươi đi làm chút mì sợi. Ngươi thì đi đem thịt lừa cắt thành miếng, càng mỏng càng tốt. Ngươi lấy một cân đậu hủ cùng ba quả trứng gà nghiền nát trộn lẫn với nhau…… Trong bọc bọc hành lý của ta có hai cái lọ một hồng một trắng, bên trong là nước cốt lẩu, ngươi đi lấy đến đây, thuận tiện lấy hai cái nồi nấu.”

Chủ bếp cũng nghe qua thanh danh khéo tay của nàng, há miệng thở dốc, rốt cuộc không nhiều lời nữa, đi hai bước lại quay đầu xác nhận với nàng, “Bọc hành lý, chính là cái rương màu bạc mà ngài mang theo?”

Hiện trường đầu tiên là một mảnh tĩnh mịch, sau đó người nghe đại kinh thất sắc đồng thanh hô to: “Không phải!”

Sau nhiều lần giải thích đó là bọc hành lý nào, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí tại hiện trường giống như tràn ngập sự sống sau tai nạn: Muốn mạng mà, thiếu chút có chuyện lớn!

Yến Kiêu nhớ tới hình như phía đông có một hồ nước, bên trong còn chút hoa sen sót lại, lập tức cười nói: “Củ sen ngâm dấm có vị thoải mái thanh tân có thể làm món khai vị, ai đi vớt hai đoạn củ sen lên đi?”

Thật không phụ lòng chờ đợi, Yến Kiêu còn chưa dứt lời, mọi người đã sôi nổi xung phong nhận việc, ngươi tranh ta đoạt, “Ta ta ta!”

Bạch Ninh hưng phấn đuổi nha đầu nhóm ở thôn trang đi, tự đề cử mình nhóm lửa cho Yến Kiêu, kết quả làm ba que củi lửa đổ xuống, lọn tóc mái đầu tiên trong đời bị cháy rụi trong tiếng kinh hô một đám đầu bếp.

Yến Kiêu cười đến rung trời, thiếu chút nữa làm đổ đậu phụ trứng gà vừa mới viên xong xuống mặt đất, vội vàng gọi Đồ Khánh đi vào, “Mau mang người đi, đừng để phòng bếp bị đốt.”

Bạch Ninh khóc không ra nước mắt, vuốt tóc mái của mình, ngửi thấy mùi cháy khét quanh quẩn chóp mũi, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Nhã Âm, tóc ta cháy rồi!”

Không phải chỉ là nhóm lửa sao? Nàng lần trước thấy tiểu Kim, tiểu Ngân các nàng làm rất đơn giản, tại sao đến lúc chính mình làm lại khiến cho nhà bếp bốc lửa?

Đồ Khánh xụ mặt quan sát trong chốc lát, rốt cuộc không nhịn được, phụt cười thành tiếng, Bạch Ninh vừa xấu hổ lại vừa tức giận đuổi theo hắn hết nửa cái sân.

Chưa kể, nàng trông rất giống những kẻ da trắng man rợ ở phương Tây ……

Có một đống người giúp đỡ, tốc độ nấu nướng của Yến Kiêu tăng lên rõ ràng, rất nhanh đã chuẩn bị tốt một bàn cơm chiều phong phú:

Lẩu thịt lừa nửa đỏ nửa trắng, bên trong có bảy tám loại đồ ăn kèm, gồm trứng gà đậu hủ viên, củ sen ngâm dấm…  món chính là mì sợi.

Sau khi làm xong nước lẩu mỹ vị, mì được nấu chung với nước lẩu thơm ngon chứa nhiều loại nguyên liệu, tư vị kia, quả thực rất tuyệt!

Chủ bếp trợn mắt há hốc mồm nhìn những nguyên liệu nấu ăn bị hắn coi là chướng mắt vụn vặt, trong chớp mắt biến thành một bàn đầy những món ăn trân quý, cả người như bị đập một cái thật mạnh, lại nhìn Yến Kiêu, không tự giác tràn ngập nỗi kính sợ:

Thật là một đôi tay có sức biến hóa thần kỳ!

Vệ Lam đầy bụng tâm sự nhìn Chúc Khê rời đi, chính mình lại ở đứng sừng sững ở trong gió lạnh, đối mặt với cây tùng lớn, lúc này lôi kéo thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt trở về, sau đó đẩy cửa thì phát hiện mọi người vây quanh một chiếc bàn lớn, vô cùng náo nhiệt ngồi ăn lẩu.

Bên trong tràn ngập hơi nước, tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ*, như thể vụ án vẫn luôn đè nặng trên người chưa từng tồn tại.

*: cười nói sung sướng.

Một tiếng lộc cộc thật mạnh xuyên thấu màn đêm và hơi nước mờ mịt, khiến mọi người quay đầu lại, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện:

Khó trách thừa một bộ chén đũa, thiếu mất cảm tình của một người!

Quả nhiên trời lạnh thì không chịu đói nổi, khiến đầu óc cũng không sử dụng được.

Không biết là ai lên tiếng, Vệ Lam như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngồi xuống bàn trong tiếng hoan nghênh của mọi người, nhìn nồi lẩu sôi ùng ục trước mắt, cười chua xót, “Ta, ta thật sự không có tâm trạng ăn uống.”

Lời còn chưa dứt, Tề Viễn đã gắp cho hắn một gắp lớn thịt lứ tràn ngập hương thơm ngào ngạt, còn vô cùng chu đáo tỉ mỉ pha nước chấm, có nước sốt vừng, rau thơm, hồ tiêu, ớt bột, khuấy vài cái, “Ngươi nói gì?”

“Lộc cộc ~!”

Mùi thơm nồng nặc điên cuồng tập kích vào mặt Vệ Lam, cả ngày cũng chưa ăn cái gì, hắn trầm mặc lắc lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa, hung hăng ăn một miếng to đầy miệng.

Thật thơm.

Quả nhiên ăn no mới có sức làm việc.

Vốn dĩ thời tiết trở lạnh, lượng cơm ăn cũng nhiều hơn, một đám người lao tâm lao lực lăn lộn gần cả ngày, lúc này đều đói quá mức, ai cũng không rảnh nhiều lời, chỉ vùi đầu lùa cơm.

Mãi đến khi còn một phần tư thịt lừa cùng nửa non bát đậu viên, lúc này mọi người mới thả chậm tốc độ, cũng có thời gian hỏi Vệ Lam kết quả.

Vệ Lam dùng chiếc đũa chọc thịt lừa cuộn trong chén, lời ít ý nhiều đem lời của Chúc Khê thuật lại một lần, lại hỏi Bàng Mục, “Đại nhân, ngài có biện pháp sao?”

Bàng Mục chà xát tay, trở nên hứng thú, “Hắn nói mình có bằng chứng? Ngươi biết là cái gì không?”

Vệ Lam lắc đầu, “Ta có hỏi nhưng hắn không nói, chỉ nói đây là lợi thế cuối cùng của hắn, cho dù là ai cũng sẽ không nói. Ta nhìn hắn không giống như nói dối.”

Làm người trong lòng ẩn hình của Phương Lê Tuệ, Chúc Khê rất có thể là người đầu tiên Phương Lê Tuệ bị ngộ hại trừ bỏ nhóm người tham dự, nếu hắn dám trực tiếp tìm Tần tri huyện đánh trống kêu oan, khẳng định sẽ không ngồi chờ chết, chắc chắn sẽ ngầm thu thập chứng cứ.

Nhưng người mấy nhà kia cũng không phải đèn cạn dầu, có người có quyền, lại chiếm tiên cơ, trong tay Chúc Khê rốt cuộc nắm chặt chứng cứ gì?

Bàng Mục khịt mũi, lại nhét một gắp lớn thịt lừa vào trong miệng, nhíu mày nói: “Cáo ngự trạng cũng không dễ dàng giống hắn nghĩ như vậy.”

Sự tình liên quan đến ba quan viên đương chức, trong đó có một vị Lại Bộ Thị Lang, hành vi của Chúc Khê không khác gì châu chấu đá xe, nếu để lộ một chút sơ hở bị người ta bắt được, hắn sẽ bị phản cáo, bị quy tội bôi nhọ thanh danh mệnh quan triều đình.

Còn tội lừa gạt Thánh thượng, hậu quả càng nghiêm trọng.

Tề Viễn nói: “Vệ Lam, nếu không ngươi nói với hắn, bảo hắn hợp tác cùng chúng ta, hai bên liên thủ, đừng nói Lại Bộ Thị Lang, cho dù là thượng thư cũng sẽ bị đánh ngã.”

“Ta ngay từ đầu đã nói như vậy,” Vệ Lam cũng gấp đến độ không được, “Nhưng hắn có vẻ rất thương tâm, lời trong lời ngoài nói quan lại bao che cho nhau, đều là cá mè một lứa.”

Đồ Khánh gật đầu, “Chuyện này cũng khó trách.”

Người trong lòng bị mấy quan viên cùng nhau hại chết; muốn tìm người giải oan cũng không thành, cũng bị quan viên đánh trở về……

Bàng Mục suy nghĩ trong chốc lát, “Đợi chút cơm nước xong, ta tự mình viết một phong thư, ngày mai ngươi liền đưa cho hắn.”

Vệ Lam vội vàng gật đầu, lại cảm kích làm chắp tay vái.

Bàng Mục cũng không để ý, quay đầu nhìn về phía Đồ Khánh, “Tần Thanh bên kia nói như thế nào?”

Đồ Khánh nói: “Tô Bổn còn chưa tìm được, hắn biết Yến cô nương lo lắng cho an nguy của Ngọc Dung cô nương, cho nên bảo nữ nhi của mình Tần vân đi thăm. Nhưng Trương gia đã nhận định hắn làm phản, vô cùng đề phòng, Tần vân uổng công một chuyến, đến cửa tiểu viện của Ngọc Dung cũng chưa đi vào.”

“Về sau, cũng không biết Tần cô nương nói như thế nào làm Vương Bội động lòng, người sau thậm chí còn sai nữ y quan nhà mình giả làm ma ma đi theo bên người, mượn cơ hội bắt mạch một lần, nói không cần lo cho tính mạng của Ngọc Dung, chỉ là bị hạ thuốc, ngày ngày hôn mê, lúc thanh tỉnh cũng hữu khí vô lực mê mê hoặc hoặc, mắt thấy cũng không thể giúp được cái gì.”

Mọi người nghe vậy đều nhẹ nhàng thở ra, Yến Kiêu truy vấn hỏi: “Thuốc kia đối với thân thể có hại không?”

“Là thuốc sẽ có ba phần độc, muốn nói không có hại một chút nào thì đó là gạt người,” Đồ Khánh thành khẩn nói, “Sau khi ngừng thuốc, chậm rãi điều trị là được.”

*******

Tuy rằng Yến Kiêu không biết trong thư Bàng Mục viết cho Chúc Khê nói cái gì, nhưng ba ngày sau, Chúc Khê thật sự chủ động đến cửa.

Ngắn ngủi mấy ngày, hắn trông tiều tụy đi rất nhiều, càng giống như cành thúy trúc bị gió lạnh lay động khi vào đông.

Hắn không vội mở miệng, Bàng Mục cũng không nóng nảy thúc giục: Nếu người đã tự đến, còn sợ hắn lại im lặng trở về sao?

Chúc Khê bưng chung trà, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mặt nước đong đưa hồi lâu, thanh âm khô khốc nói: “Đại xá thiên hạ gì đó, là đại nhân bịa đặt lung tung?”

Bàng Mục không e dè gật gật đầu, “Không tồi, ngươi rất thông minh.”

Chúc Khê chịu nói chuyện này tương đương với việc thừa nhận quan hệ mẫu tử với Yên Loan, bằng không một vị cử nhân cao cao tại thượng tiền đồ vô lượng, sao có thể quen biết nói chuyện với một ca cơ đã lớn tuổi?

Chúc Khê cười nhạo một tiếng, “Như vậy cũng tốt, miễn cho ta làm chuyện vô ích.”

Nói xong, hắn siết chặt chén trà trong tay, thanh âm hơi hơi phát run, “Lời hứa hẹn ở trong thư của đại nhân là thật? Ngài thật sự vì một đứa con của tội thần mà đắc tội với Lại Bộ Thị Lang? Cũng bảo hộ chu toàn cho người Thiên Hương Lâu và mẫu thân ta?”

Mấy ngày nay Chúc Khê vẫn luôn không chợp mắt, chẳng sợ quyết định treo đầu dê bán thịt chó thay Lê Tuệ báo thù là sai lầm, chưa bao giờ hắn khó xử như vậy

Hắn đối với quan viên thực sự không tín nhiệm, nhưng Bàng đại nhân nói đúng: Đối thủ quá mạnh, mà hắn chỉ có duy nhất một cơ hội, không chấp nhận được một chút sơ hở nào.

Hắn không thể để thua.

“Ngươi nói lời này có vấn đề,” Bàng Mục đĩnh đạc nói, “Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, chỉ cần ngươi và ta có đầy đủ chứng cứ, không phải đắc tội, mà là bọn họ tự tìm đường chết. Còn việc bảo toàn Thiên Hương Lâu và mẫu thân ngươi, đường đường là Định Quốc Công, chút thể diện này không phải nên có sao?”

Lời của Bàng Mục nói trắng ra là thô thiển, nhưng Chúc Khê nghe xong ngược lại cảm thấy an tâm.

Đúng vậy, vị trước mắt này không chỉ là tri phủ, mà còn là vị quốc công trẻ tuổi nhất còn sót lại ở triều đại này, chính là tâm phúc số một của thánh nhân.

Nếu hắn không thể tín nhiệm, Chúc Khê cũng thật sự không biết còn có thể kiên trì tiếp tục hành sự hay không.

Chúc Khê như tự khích lệ chính mình, đem chén trà uống một hơi cạn sạch, sau đó nói như long trời lở đất: “Tô Bổn ẩn ở Thiên Hương Lâu.”

“Cái gì?!” Bàng Mục biết hắn có chứng cứ, lại không nghĩ rằng đối phương vừa mở miệng liền nhả ra đại chiêu như vậy, “Chính là thủ hạ của Tần thanh ngỗ tác Tô Bổn?”

Chúc Khê gật đầu, “Đúng vậy.”

Thanh lâu sở quán có thể nói là địa phương có phức tạp, tự nhiên có thủ đoạn ứng phó quan phủ, muốn giấu vài người vẫn rất dễ dàng.

“Năm đó ta và Lê Tuệ có hẹn với nhau, buổi tối mười lăm tháng tám cùng nhau đi xem hoa đăng, nhưng ta chờ đợi một đêm cũng không đợi được. Nàng không phải là người nói không giữ lời, ta có dự cảm không tốt, dọc theo đường sông đi vào thành, ai ngờ ta phát hiện ra thuyền hoa của Phương gia. Trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại không có một ai, lòng ta biết có dị thường, vội lên thuyền xem xét, ngoài ý muốn phát hiện trong góc giường ở lầu hai khoang thuyền, có một phát quan đội đầu vô cùng đẹp đẽ quý giá.”

“Là Mẫn Hành Dũng?” Bàng Mục nói.

Chúc Khê có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, vô hình trung có thêm vài phần an tâm, “Xem ra đại nhân xác thật không có lừa ta. Đúng vậy, đúng là hắn.”

Bàng Mục thở dài, “Sau đó đâu?”

“Lúc ấy ta chỉ biết phát quan này giá trị xa xỉ, còn lại không rõ ràng lắm lai lịch của nó, chỉ là bản năng cảm thấy nó rất quan trọng.” Cảnh tượng này từng vô số lần xuất hiện trong giấc ngủ của Chúc Khê, hắn đã từ từ chết lặng, “Ta còn muốn tiếp tục tìm kiếm, trên bờ lại có người dồn dập đi tới, cũng không lên thuyền, mà trực tiếp ném đuốc lên thuyền! Dưới tình thế cấp bách, ta đành phải mang theo phát quan nhảy cầu chạy trốn.”

“Lúc ấy ta có cảm giác rất không tốt, sáng sớm hôm sau liền đi tìm Lê Tuệ, không nghĩ rằng bị người đoạt trước một bước, khi ta đến, nơi đó đã treo đèn lồng trắng, nói là đại tiểu thư Phương gia nửa đêm trượt chân ngã vào hồ nước, chết đuối……”

Chúc Khê hận không thể cắn gãy rang bạc, khóe mắt lộ ra hận ý, giọng căm hận nói: “Nàng xưa nay sợ nước, chỉ có ta đi cùng mới dám xem hoa đăng, sao có thể nửa đêm đi đến hồ nước ở hậu viện?”

“Sơ hở nhiều như vậy, ta sao có thể nhịn được? Cho nên liền âm thầm nhìn trộm, buổi đêm cùng ngày, ngoài ý muốn ta phát hiện ngỗ tác Tô Bổn bị người nha môn tri châu áp giải ra khỏi thành.”

“Tô Bổn khóc lóc cầu xin, hai gã nha dịch kia lại chỉ lải nhải, nói mệnh lệnh của đại nhân phía trên, bảo hắn sau khi chết có trả thù thì tìm đúng người…… Bọn họ cũng không muốn trên tay dính máu, đùn đẩy lẫn nhau, ta lúc ấy đang tức giận, nghĩ đến Lê Tuệ chết không minh bạch, liều chết cũng muốn cứu hắn!”

“Ta từ phía sau ném cục đá, hai gã kia cũng giật mình, vô cùng hoảng sợ. Ta lại mang ngân lượng tính chuẩn bị đưa cho người gác cổng Phương gia ném toàn bộ ra ngoài, Tô Bổn thấy thế, cũng nói trong nhà chôn giấu tiền tài, lại không ngừng dập đầu. Hai gã vốn cũng không muốn tạo sát nghiệt, thấy tình cảnh như vậy, nên đáp ứng, chỉ vạch hai nhát lên mặt Tô Bổn, để người khác không nhận ra……”

“Tô Bổn cần cù và thật thà hơn nửa đời người, rơi vào kết cục như thế, lại được ta cứu giúp, liền nói rất nhiều nội tình, trong đó còn có một miếng ngọc bội lấy từ trong tay Lê Tuệ.”

Bàng Mục ngắt lời nói: “Hắn giấu cái này làm gì?”

Chúc Khê nói: “Hắn cũng cảm thấy Lê Tuệ chết quá thảm, nói không chừng sẽ có người muốn giúp giải oan, ngày sau có lẽ sẽ có ích; thứ hai, nếu không có ai đến lấy, ngọc bội kia đẹp đẽ lại quý giá, có thể đổi được không ít ngân lượng, ngày sau hắn khi hắn từ chức, tìm nơi hẻo lánh sống nốt nửa đời.”

Bàng Mục gật gật đầu, thay hắn bổ sung nói: “Chỉ là không nghĩ đến, Trương Hoành tay chân nhanh như vậy, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, hai khả năng một cái cũng chưa kịp thực hiện.”

“Đúng vậy,” Chúc Khê nói, “Ta lúc ấy như đạt được chí bảo, lại nghe được người đêm đó bọn họ tiếp đãi là quý nhân kinh thành, thấy việc kêu oan ở địa phương không thành, cho nên đến kinh thành, sau nhiều lần trắc trở, phát hiện văn dạng trên phát quan và ngọc bội, chính là gia huy (tương đương với biểu tượng) của nhà họ Mẫn .”

Mẫn gia đến từ quan ngoại, vẫn còn giữ lại phong tục thờ cúng, nhập quan xưa, được truyền lưu đến bây giờ, từ tiền triều bắt đầu dễ dàng tiếp nhận gia huy của họ.

“Tốt!” Bàng Mục nhịn không được vỗ án đứng dựng lên, vui mừng lộ rõ trên mặt nói, “Cuối cùng cũng có vật chứng!”

Chúc Khê không tự giác bị cảm xúc của hắn ảnh hưởng, giọng run rẩy hỏi: “Đại nhân có nắm chắc không? Thật sự có thể đem mấy kẻ giết người ra ánh sáng?”

Bàng Mục khó nén hưng phấn, ở trong phòng xoay mấy vòng, giơ tay đập nát án thư, “Ta không xử lý được bọn họ, bản quan chặt đầu mình cho ngươi làm cầu đá!”

Khoảng chừng hết một nén nhang, Bàng Mục mới tính bình tĩnh lại, lại hỏi: “Nhưng thân phận này của ngươi, chuyện là như thế nào?”

Chuyện tới hiện giờ, Chúc Khê cũng không giấu giếm, cười khổ nói: “Cũng là tạo hóa trêu người. Sau khi Lê Tuệ qua đời một tháng, có một khách nhân dị thường, cả người bẩn thỉu đến trong lâu, nhìn điên điên khùng khùng. Lan Di căn bản không muốn tiếp, nhưng người nọ chịu chi bạc, cũng không thể làm hỏng quy củ. Ai ngờ nửa đêm hắn, thế nhưng hắn mã thượng phong*…… Chúng ta đều sợ hãi, sợ bị liên lụy đến quan phủ.”

*: chết khi đang quan hệ tình dục.

“Sau đó có người nhận ra hắn là tiểu quan tài ở ngoài thành, ta biết là ông trời cảm thấy ta đáng thương, sớm đi ngày hôm sau, ta giả trang hắn lén quay về miếu hoang, lấy công văn thân phận của hắn……”

Người cư trú ở Thiên Hương Lâu đều là người đáng thương, nâng đỡ lẫn nhau ngần ấy năm. Vốn nghĩ rằng phải chết ở trong vũng bùn lầy này, ai ngờ có thể thấy một người thoát ly khốn cảnh, chỉ cảm thấy trong cuộc sống ảm đạm này có một chút ánh sáng, cho nên tất cả đều tự nhiên bảo mật thay hắn.

Lúc ấy Lan Di nói như vậy, “Ngươi cứ ra ngoài làm chuyện mình muốn, đừng lo cho chúng ta, hãy sống thống khoái, vui vẻ như người khác đi!”

Bàng Mục lại hỏi, “Vậy Nhậm Trạch ở Thiên Hương Lâu kia thì sao?”

Chúc Khê cười tự giễu, hỏi ngược lại: “Đại nhân chỉ quan sát chuyện bên ngoài, không biết bên trong có bao nhiêu chuyện đáng xấu hổ? Trên đời này người không tên không họ rất nhiều, có thể có một thân phận, quang minh chính đại đứng ở dưới ánh mặt trời, đã là mục tiêu suốt đời của bọn họ.”

Trong phòng trầm mặc hồi lâu.

Qua một lát, Bàng Mục mới nói: “Trước mắt, ngươi có hai con đường. Thứ nhất, ngươi chính là Chúc Khê, đến chết cũng không thể nhận thân nhân, người ngươi yêu Phương Lê Tuệ , coi như từ trước đến nay chưa từng tồn tại. Nhưng cũng bởi vậy, vụ án tử sẽ có trở ngại, nhưng ngươi được an toàn, cũng sẽ có tiền đồ tốt đẹp.”

“Thứ hai, thú nhận tất cả mọi thứ không sót chút gì, vụ án sẽ được phá, nhưng cuộc đời này của ngươi coi như hoàn toàn kết thúc.”

“Hiện tại ngươi đích thân nói cho ta, ngươi là ai, là Chúc Khê, hay vẫn là Nhậm Trạch?”

Bình luận

Truyện đang đọc