ĐẠI HUYỆN LỆNH TIỂU NGỖ TÁC

Bàng Mục đại khái là bị Liêu Vô Hà buộc làm không ít văn bản công tác, liền bỏ đi như chạy trốn, cưỡi trêи lưng ngựa liền có vẻ đặc biệt cao lớn, ngay cả bóng dáng cũng lộ ra vẻ vui sướиɠ

T

uy là ngồi trong xe ngựa, Yến Kiêu như vẫn có thể cảm giác được tầm mắt nóng rát của Đồ Khánh, làm cho nàng đứng ngồi không yên, cho nên khi Quách ngỗ tác chăm chỉ hiếu học đến hỏi chuyện, nàng vẫn còn thất thần

“Đại nhân” Sau khi Quách ngỗ tác đi, Yến Kiêu mới từ cửa sổ liếc mắt nhìn trộm Đồ Khánh một cái, sau đó cẩn thận vẫy tay với Bàng Mục “Đại nhân”

Thấy nàng thò đầu ra, giống như thố bát thử trêи thảo nguyên, hai mắt nhạy bén, Bàng Mục không khỏi cười thành tiếng “Chuyện gì?”

“Lỗ tai của Đồ đại nhân có phải rất thính?” Yến Kiêu nhỏ giọng hỏi

“Chuyện này ngươi cũng biết?” Bàng Mục có chút ngoài ý muốn

“Thì ra là thật” Yến Kiêu trợn tròn mắt. Nàng vốn chỉ thuận miệng nói, nào biết lại đoán đúng

“Đương nhiên thật” Bàng Mục kiêu ngạo nói “Chúng ta đều nói tiểu tử kia có đôi thuận phong nhĩ, ban đêm có gió thổi cỏ lay gì, hắn luôn là người đầu tiên nghe được”

Thời trẻ đi đánh giặc, Đồ Khánh và Tề Viễn đều đi tiên phong. Hai người bọn họ, một người giỏi nhất là phân biệt âm thanh, quỳ rạp trêи đất là có thể nghe ra cách đó mấy chục dặm có bao nhiêu nhân mã, binh chủng gì; người còn lại giỏi tìm đường, sa mạc mênh ʍôиɠ bốn bề cát trắng, hắn cũng có thể vẽ ra vài con đường thông tới bốn phương, về sau lại biến đổi thành trận pháp, từng trực tiếp làm cho đại tướng quân địch tức giận đến té xỉu trước trận tiền. Cho dù lúc này lui về Bình An huyện nho nhỏ, Đồ Khánh làm tuần kiểm, Tền Viễn quản việc trong ngoài huyện nha, hai người nội ứng ngoại hợp, đem huyện thành thủ đến một lọt nước cũng không giọt

Thấy Yến Kiêu suy tư, Bàng Mục trêu chọc “Ngươi không phải nói xấu hắn chứ? Tiểu tử kia thù dai lắm”

“Ta không có” Yến Kiêu ra sức lắc đầu, khẩn trương liếc mắt nhìn Đồ Khánh “Đại nhân đừng bôi nhọ ta” Quan hệ giữa nàng và Đồ Khánh vất vả lắm mới hòa hoãn lại, sao có thể để người khác hắt nước bẩn, còn đang tính có nên bồi dưỡng tình nghĩa chiến hữu đồng liêu hay không đây.

“Ban ngày lại có cháy, còn thiêu chết hai người, hàng xóm trước đó một chút động tĩnh cũng không nghe thấy” Bàng Mục nhíu mày “Nghĩ thế nào cũng thấy sơ hở chồng chất”

“Loại sự tình này sợ nhất vào trước là chủ. Hơn nữa, gần đây thời tiết nóng, ngẫu nhiên cháy cũng đâu có gì lạ?” Yến Kiêu vẻ mặt hồ nghi đánh giá hắn “Hay là ngài bị Liêu chủ bộ dọa?”

Bàng Mục “Ha ha, nói mê sảng cái gì. Hắn chỉ là một thư sinh, chuyện trong nha môn đều do bản quan định đoạt”

Yến Kiêu, vậy ngươi chột dạ làm gì

Bàng Mục không chịu thừa nhận, Yến Kiêu cũng không tiện hỏi tiếp, quay sang hỏi tình trạng của người chết

Bình An huyện cách Thanh Sơn thôn không xa, đường đi cũng thuận lợi, cho nên đoàn người chỉ mất một canh giờ là đến nơi

Trong thôn đột nhiên chết hai người, xem như đại sự, thôn trưởng đã sớm chờ sẵn, bỗng nhiên thấy rất nhiều nhân mã tới, có chút sợ hãi, vội hãi “Đại nhân, đây là?” Luật pháp quy định, mỗi khi có người chết hoặc người mới sinh, đều phải báo cho nha môn, không phải là cháy sao, theo lệ, chỉ cần ngỗ tác tới đây nghiệm thân, viết công văn chứng minh là được, sao lại có quan binh, nha dịch cùng đến?

Bàng Mục không nói ra hoài nghi, chỉ xua tay, nói “Không cần nhiều lời, trước đến hiện trường xem thử”

Thôn này không tính là lớn, tổng cộng chỉ mấy chục hộ gia đình, chừng trăm người, lúc này trừ bỏ làm việc ở ruộng, chỉ còn lại chừng hai mươi người già, phụ nữ và trẻ em, tất cả đều đang vây quanh hiện trường xem náo nhiệt

Yến Kiêu xuống xe, vừa đi vừa quan sát địa hình địa thế cùng bố cục phòng ốc, càng xem, càng thấy khả nghi. Nơi này tuy chỉ là một thôn nhỏ nhưng quy hoạch không tồi, đường đi đều được đầm qua, phòng ốc đều dùng đá tảng và bùn dựng thành, vừa đẹp lại ngay ngắn, hơn nữa cũng ngăn mưa gió xối mòn. Theo lý, phòng ốc như vậy dù nhất thời nổi lên hỏa hoạn, cũng không có khả năng cháy tới đen nhánh một mảnh như hiện trường vụ án, chẳng lẽ...

Một đôi vợ chồng trung niên đứng bên ngoài ngôi nhà, còn có ba hài tử, đứa lớn nhất chừng mười bốn, mười lăm tuổi, ở nông thông đã có thể nghị hôn; còn lại là một nam một nữ, chỉ mới năm sáu tuổi, dáng vẻ ngây thơ

“Đây là Huyện thái gia” Thôn trưởng nói với cả nhà “Còn không mau hành lễ”

Năm người kia lắp bắp kinh hãi, ngay cả thôn dân ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng lập tức quỳ xuống, luôn miệng chào hỏi thỉnh an. Bàng Mục cho bọn họ đứng lên, sai người giải tán những người không liên quan, chỉ để lại láng giềng, bắt đầu hỏi chuyện

“Đây là Vương Đại Dũng cùng thê tử và ba hài tử của hắn” Thôn trưởng giới thiệu “Hai vợ chồng làm người rất cần cù bổn phận, gặp chuyện là hai vị lão nhân trong nhà đều đã bị liệt nhiều năm, nói vậy hẳn là không thể chạy”

Bàng Mục giơ tay cắt ngang lời hắn, hỏi phu thê Vương Đại Dũng “ Khi cháy, ngươi có ở hiện trượng không?”

Vương thị liếc nhìn trượng phu nhà mình một cái, mới khϊế͙p͙ đảm nói “Có, có, dân phụ có ở”

Yến Kiêu nghe một chút rồi cùng Quách ngỗ tác đi vào nghiệm thi

Các thôn dân dù nghèo hay giàu đều có sân của mình, nơi phát hỏa chính là chính phòng gần với phòng bếp, vô cùng rộng rãi, là dành riêng cho hai vị lão nhân ở, cả nhà Vương Đại Dũng đều ở đông tây sương phòng

Quách ngỗ tác thở dài “Cũng là một mảnh hiếu tâm”

Nghe nói hai vị lão nhân nằm liệt mười mấy năm, hai phu thê kia vẫn luôn tận tâm tận lực chiếu cố, phàm là có gì ăn ngon mặc đẹp đều hiếu kính hai lão nhân trước, ngay cả mấy hài tử cũng bị xếp sau, nổi danh là hiếu tử khắp làng trêи xóm dưới. Trong nhà cũng có mấy chục mẫu đất, ngày thường đều là một mình Vương Đại Dũng chăm sóc, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, vô cùng vất vả. Thê tử Vương thị ở nhà chiếu cố già trẻ, nuôi gà vịt, cũng mệt không ra hình người. Dù vậy hàng xóm chưa từng nghe bọn họ oán hận một câu

Theo Vương thị nói, hôm nay Vương Đại Dũng cũng như thường ngày, trời chưa sáng đã ra đồng là việc, nàng cũng trước lau người cho hai vị lão nhân, trưởng tử Đại Ngưu mang theo đệ đệ, muội muội ra ngoài cắt cỏ cho trâu, nhặt củi lửa, còn mình ở trong nhà giặt quần áo, nấu cơm. Chỉ là nàng thực sự quá mệ mỏi, khi nấu cơm không cẩn thận ngủ quên, ngọn lửa theo bếp lò bốc lên, lan ra ngoài…Là hàng xóm phát hiện đám cháy, nhưng muốn cứu người thì đã không kịp

Yến Kiêu từ phòng bếp đi ra, nhìn mộ vòng, thấy giữa nơi này và chính phòng có một góc chất rất nhiều than củi, sinh nghi hỏi “Sao lại chất nhiều củi lửa ở đây như vậy?”

Hơn nữa nồi và bếp cùng củi lửa cách một khoảng, như vậy nói cháy lan qua, thấy thế nào cũng khó khăn

Quách ngỗ tác lại không để bụng, chỉ giơ tay chỉ mái hiên không thể chạm tới “Nơi này là chỗ hai mái hiên giao nhau, dùng để che mưa, cách phòng bếp lại gần, sử dụng cũng tiện, rất nhiều nhà đều để như vậy” Tiếp xúc mấy ngày nay, hắn cũng biết vị Yến cô nương vừa là đồng liêu vừa là bạn này rất có năng lực nhưng thường thức đời sống lại cực kỳ thiếu thốn. Hắn lại chỉ vào tro tàn rơi trêи mặt đất, nói tiếp “Khi nhóm lửa trước phải dùng mạch cán nhi, cỏ khô nhỏ vụn dễ bắt lửa, sau đó mới cho các cành củi to hơn vào. Thời tiết cực nóng lại khó ráo, rất dễ châm, giống như vậy từ phòng bếp lan ra ngoài, tuy không dám nói thường thấy nhưng ở nông thôn không phải không có”

Yến Kiêu bừng tỉnh đại ngộ, âm thầm ghi tạc trong lòng, lúc này mới cùng Quách ngỗ tác đi vào. Trong phòng bị cháy gần như sạch sẽ, đen nhánh một mảnh, chỉ có hai thi thể ở trêи giường đất là rõ ràng

Quách ngỗ tác lắc đầu, nhíu mày “Hai vị lão nhân, ban ngày lại ngủ say sao? Nếu tỉnh, cũng nên kêu to vài tiếng. Có lẽ là thân mình suy yếu, thanh âm không đủ lớn, rất mau bị ngộp chết?”

Yến Kiêu không lên tiếng, chỉ cẩn thận xem xét dấu vết bị cháy, nhìn một lát liền nhíu mày lắc đầu. Thời đại này, dụng cụ đều bằng gỗ đặc, không giống xã hội hiện đại dùng gỗ miếng, dễ bắt cháy, cho nên bàn, ghế, giường tủ muốn cháy đến như trước mắt thì phải có thời gian rất lâu. Nếu thật là hàng xóm nhìn thấy khói bốc nghi ngút mới cùng nhau dập lửa, hoàn toàn không có khả năng cháy thành như vậy. Mặt khác, nếu tình huống đúng như Vương thị nói, như vậy phòng bếp hẳn phải bị cháy lợi hại nhất, nhưng hôm nay nhìn thấy nào cũng cảm thấy trong nhà mới lần đầu tiên nổi lửa

“Tứ chi cuộn tròn, thành tình trạng đầu quyền” Yến Kiêu trong lòng đại khái đã hiểu rõ, nhanh nhẹn đeo bao tay, nói với Quách ngỗ tác “Mỗi người một khối, cùng làm đi”

Quách ngỗ tác gật đầu, cẩn thận nhìn một hồi, sau đó lấy trong rương ra một cây tăm bông sạch sẽ, cẩn thận cho vào khoang mũi người chết. Hắn đột nhiên ah một tiếng, tăm bông thế nhưng vô cùng sạch sẽ

Hai người liếc nhau, trong lòng đều nhảy dựng. Nếu thật sự chết vì hỏa hoạn, xoang mũi và không miệng chắc chắn có một lượng lớn tro bụi, thậm chí là huyết mạt

Xem ra, bị Bàng Mục nói đúng rồi, đây vốn không phải là chuyện ngoài ý muốn

Yến Kiêu nhíu mày, xoay người lấy dao phẫu thuật “Quách tiên sinh, ngươi trước giúp ta bẻ, chúng ta mổ ra nhìn xem” Thi thế cháy thành như vậy, chứng cứ bên ngoài lại ít cực kỳ, muốn điều tra nguyên nhân tử vong thực sự, chỉ có thể giải phẫu

Quách ngỗ tác gật đầu, vừa duỗi tay, liền nghe bên ngoài hét lớn “Ngươi, ngươi muốn làm gì? "

Bình luận

Truyện đang đọc