ĐẠI HUYỆN LỆNH TIỂU NGỖ TÁC

“Phản bội, phản quốc?” Vương Thuận ngạc nhiên niệm theo một lần, biểu tình dại ra, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp thu một lượng lớn tin tức như vậy.

Cho đến nay, hắn chỉ cảm thấy tỷ tỷ bị kẻ phụ lòng gϊếŧ chết, nhưng ai có thể nghĩ đến thù nhà bỗng nhiên trở thành nước hận, chuyện này đối với một thương nhân bình thường mà nói thật sự quá mức trầm trọng.

“Hắn sẽ?”

“Cả tộc Cao thị sẽ bị xử cực hình, bêu danh truyền lưu thiên cổ.”

Vương Thuận máy móc gật đầu, theo bản năng ngồi xuống ghế đá phía sau, hai tay chống đầu gối, đôi tay khẽ run, trong đầu kêu loạn.

Thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn Yến Kiêu trước mặt, “Tỷ của ta?”

Nàng sẽ không……

“Tỷ tỷ ngươi thật sự là nữ tử ta khiến bội phục nhất lúc bình sinh (từ lúc sinh ra cho đến nay).” Yến Kiêu nói, trong vẻ mặt bình tĩnh trung không có một tia qua loa.

Vương Mỹ không thẹn kỳ danh, sinh ra trong u ám, tâm hướng quang minh (tươi sáng), dù từ nhỏ đến lớn không nhận được nhiều thiện ý từ xung quanh, nhưng khi phát hiện nguy cơ, vẫn dứt khoát kiên quyết lựa chọn buông tay đánh cược một lần.

Thật ra, người thông tuệ giống như nàng, nếu có thể bất động thanh sắc (âm thầm, lặng lẽ) đuổi đệ đệ đi, trốn đi trước khi người Cao gia phát giác cũng không phải không có khả năng. Hơn nữa nàng ở Cao gia mấy năm, qua tay không ít sinh ý, không phải không biết chuyện lấy sức lực của chính bản thân mình để xoay chuyển thế cục khó như lên trời.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn ôm ấp một tia may mắn, dũng cảm đối mặt với Cao Cường.

Nàng làm như vậy, có lẽ hy vọng Cao Cường niệm tình phu thê giữa họ, nghe nàng khuyên bảo, dừng cương trước bờ vực, lạc đường biết quay lại.

Nhưng thật đáng tiếc, nàng đánh giá quá cao nhân tính cùng lương tri của Cao Cường ……

Yến Kiêu không nói những lời này với Vương Thuận, nhưng hắn cũng là người thông minh, trầm mặc một lát, đột nhiên giơ tay tát chính mình mấy cái.

Hắn ra tay rất nặng, đánh xong, má lập tức sưng đỏ, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

“Nàng từ nhỏ đã che chở ta, đến chết cũng che chở ta……”

“Ta luôn mồm nói chờ ngày sau có tiền đồ, phải hảo hảo hiếu kính nàng, mua xiêm y, đánh trang sức, xây một ngôi nhà lớn cho nàng, nhưng kết quả, ta chỉ là một kẻ nói suông.”

Nhiều như vậy, hứa hẹn nhiều như vậy, hắn chưa thực hiện được một chuyện nào.

Hắn gục đầu, bả vai run lên, từng vệt nước đọng lại trên quần áo.

Chờ sau này, chờ sau này…… Nhưng tỷ tỷ đã không có sau này.

Yến Kiêu không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Nhưng có một chuyện ngươi đã làm được.”

Tất cả mọi người đã quên mất nữ nhân đáng thương kia, nhưng ngươi không có, hiện tại, ngươi cuối cùng đã tìm được nàng.

Vào một ngày mưa thu kéo dài, Vương Thuận mang hài cốt của Vương Mỹ trở về nhà.

Trước khi đi, hắn còn lên núi bái tế một lần, lại thỉnh cao tăng đến làm pháp sự.

Mười mấy năm qua, hơn 4000 ngày, Vương Mỹ cả đời mạnh mẽ cứ như vậy bị vùi vào trong lòng đất tối tăm, chậm rãi chịu đựng kiến gặm côn trùng cắn xé, từ người đặc biệt ấm áp trở nên hoàn toàn thay đổi. Trong lúc ấy, có thể có vô số người đi ngang nàng, nhưng không có một ai dừng chân lại nghe oan khuất của nàng……

Khi một tiếng niệm phật cuối cùng tan biến trong trời đất mưa bụi, Vương Thuận một lần nữa dập đầu thật mạnh, cẩn thận bê lên một cái sứ đàn (bàn thờ bằng sứ), chậm rãi thở hắt ra:

“Tỷ, cùng đệ về nhà thôi.”

Yến Kiêu không tiễn bọn họ, nhưng lúc đang ngẩn người, dường như có thể nghe được tiếng Phạn truyền từ trên núi đến ngoài thành, làm cho người ta bất giác bình tĩnh lại.

Gió thu nổi lên, lá thu vàng, gió thu mưa thu khiến người sầu, đợi trận mưa thu này qua đi, thời tiết sẽ nhanh chóng lạnh hơn.

Yến Kiêu mở cửa sổ, lẳng lặng nhìn nước mưa rơi xuống lá cây, những chiếc lá không chịu nổi sức nặng mà rơi xuống, theo bản năng ôm ôm cánh tay.

Ai, mùa hè đã chính thức trôi qua.

Ở cửa viện, một bóng người lóe lên, A Miêu một thân xiêm y màu xanh bạc hà cầm ô giấy chạy vào, sau khi vào cửa, trước tiên đưa ô cho tiểu Kim, dùng khăn khô lau hơi ẩm trên người, lúc này mới hưng phấn lấy bao giấy dầu được cất trong lòng ngực mở ra cho Yến Kiêu xem.

“Vừa đúng lúc ta đến phòng may vá để đưa xiêm y cần may, thấy xiêm y thu của sư phụ đã làm xong, cũng không nhọc các nàng mất thêm một chuyến, ta liền mang đến.”

Tiểu Ngân bưng một chén trà nóng vào, nghe xong lời này liền nói: “Vốn định sau giờ ngọ đi, không ngờ lại làm phiền A Miêu cô nương.”

A Miêu là đệ tử ký danh của Yến Kiêu, tuy rằng ngày thường cũng thích ầm ĩ cùng các nàng, nhưng thân phận địa vị bất đồng, tiểu Kim tiểu Ngân đối với nàng cũng rất kính trọng.

“Thuận tay ấy mà, có gì là làm phiền.” A Miêu cười nói, lại nói với Yến Kiêu, “Sư phụ nhìn xem có được không? Nếu cảm thấy có chỗ nào không tốt, có thể nói để các nàng sửa.”

Yến Kiêu vốn không phải người đa sầu đa cảm, nhưng vừa trải qua án của Vương Mỹ, cùng với mưa thu triền miên, nàng khó tránh khỏi bị cảm nhiễm, chẳng qua ngâm không ra thơ……

Giờ phút này thấy A Miêu cố ý làm nàng vui vẻ, cũng thuận thế đứng dậy, “Cũng tôt, mang đến cho ta xem.”

A Miêu vội vui mừng lấy ra cho nàng nhìn, lại ríu rít nói: “Màu đỏ cam, phía dưới là hoa văn tường vân trên nền tối, phía trên thêu lá phong trong sương, cùng với váy hợp thành một bộ. Tuy ý cảnh tịch liêu (cô đơn, chống vắng) chút, nhưng khó có lúc hợp với tình cảnh hiện tại, lại có màu đỏ, cũng coi như phụ trợ cho nhau.”

Tiểu Kim cũng nói: “Đúng vậy, mùa thu vốn không có cảnh gì đáng xem, cho nên màu sắc xiêm y phải tươi sáng một chút?”

“Chất liệu này thật ra vừa dày lại vừa tinh tế.”

Mấy năm gần đây, Yến Kiêu cũng không biết mình lấy được bao nhiêu vải từ bao nhiêu người, cũng không nhớ rõ là lấy từ chỗ nào, khi sờ vào chỉ cảm thấy tinh tế, mềm nhẵn, lại dày dặn tinh mịn, vật liệu may mặc bình thường không thế so, cũng có vài phần vui mừng.

Tiểu Ngân quản xiêm y, trang sức, vật liệu và những thứ khác của nàng, nghe vậy tiến lên nhìn một chút, cười nói: “Đây không phải là vải lần trước thánh nhân thưởng sao? Các quý nhân trong cung thường dùng, chính là không tầm thường. Ta nhớ rõ còn có mấy thớt vải tương tự nhưng khác màu sắc và hoa văn, nên cùng một lúc làm mấy bộ.”

Yến Kiêu cười tủm tỉm nhìn ba tiểu nha đầu mồm năm miệng mười nói, chỉ cảm thấy không khí dần dần trở nên sôi nổi, ấm áp, tâm trạng buồn bực ban nãy đã biến mất không còn bóng dáng?

Thấy nàng chỉ mỉm cười nghe, cũng không ngăn cản, ba nha đầu kia được một tấc lại muốn tiến một thước, nhanh chóng thượng thủ: Lôi kéo nàng thay xiêm y mới, lại đeo trang sức mới.

Đang lúc nháo loạn, bà tử bên ngoài truyền lời: “Đại nhân đến, còn mang theo hai con thỏ.”

Mọi người vội vàng thu trận, tiểu Kim tiểu Ngân lại đi lấy dụng cụ châm trà, A Miêu ngoan ngoãn chạy đến cửa đón người, thanh thúy nói: “Sư công hảo.”

Bàng Mục không phải là người kiêu ngạo, cũng lười nghe xưng hô danh quan, cho nên một tiếng sư công này của A Miêu thật sự động vào lòng hắn.

“Ngoan,” Bàng Mục cười ha ha, tùy tay lấy một nén bạc ném cho nàng, “Cầm đi mua kẹo ăn đi.”

“Cảm ơn sư công!” A Miêu cười hì hì nhận lấy, nhanh như chớp chạy đi.

“Ngươi chiều hư nàng,” Yến Kiêu oán trách, “Nén bạc ta nhìn cũng biết, ít nhất cũng một lượng rưỡi, bao nhiêu bá tánh một tháng đều kiếm không được.”

“Ngẫu nhiên thôi, không tính là gì,” Bàng Mục cười nói, “Xem ta mang đến cho nàng cái gì?”

Nói xong, liền nhấc lồng sắt trên tay, bên trong quả nhiên một đôi thỏ lông xù xù trắng muốt, đôi mắt như hai viên hồng ngọc nhấp nháy trên cái miệng ba múi, đáng yêu nói không nên lời.

Tiểu Kim liền nói: “Cái này thật tốt, ngày mùa thu ngắn, vừa lúc”

Vừa lúc để cô nương nuôi giải buồn.

Nàng còn chưa nói xong, đã nghe thấy Bàng Mục đĩnh đạc nói: “Sáng Nhã Âm dậy sớm, đi trên đường nhìn thấy, béo như vậy, vừa lúc để nàng hầm ăn.”

Tiểu Kim: “…… Được.”

Yến Kiêu duỗi tay đi vào nhéo nhéo con thỏ, mặt vui sướng gật đầu, “Sao chàng biết ta đang muốn làm thịt thỏ cay để ăn? Trời mưa suốt đêm, cả nhà ẩm thấp, người cũng khó chịu, vừa lúc làm chút đồ ăn cay giúp đổ mồ hôi.”

Hai con thỏ đột nhiên run run.

Bàng Mục đắc ý hất cằm lên, trên mặt viết “Ta là ai? Quả nhiên vẫn là ta hiểu nàng nhất!”

Yến Kiêu giao hai con thỏ cho đầu bếp nữ mới đến, cố ý bảo họ để lại da, đúng lúc gọi người làm cổ áo da.

Tiểu Kim cùng tiểu Ngân ánh mắt trông mong nhìn theo hướng con thỏ rời đi.

Bàng Mục cùng Yến Kiêu ngồi ở trên giường đất, đối diện bàn cùng nhau dùng trà, thấy nàng đã thay xiêm y mới thì gật đầu khen ngợi, “Trông rất đẹp, màu sắc ấm áp, trông khí sắc nàng cũng tốt hơn. Còn nguyên liệu không? Không đủ thì cứ tìm nương, làm mười tám bộ thay đổi thường xuyên.”

Yến Kiêu bật cười, “Ta ở đây chỉ huy, chuyện này không cần chàng quan tâm. Đúng rồi, trời mưa, chàng đến đây có chuyện gì?”

“Nàng không hỏi, ta suýt nữa đã quên, mấy ngày nữa ta cùng Nhã Âm chuẩn bị dẫn bính lính trong quân doanh cùng người trong nha môn ra ngoài luyện tập, nàng cũng đừng ở trong phòng nghẹn đến mốc meo, cũng đi theo, coi như giải sầu.” Bàng Mục cầm bánh đậu xanh trên bàn ăn, vừa ăn vừa gật đầu, có chút kinh hỉ nói, “Bánh này ngọt lại không ngấy, so với bánh hoa quế gì đó còn ngon hơn, còn không? Chốc nữa ta mang đến thư phòng ăn.”

Lượng cơm hắn ăn nhiều, lao động trí óc, thể lực cũng nhiều, thường xuyên đến buổi chiều đã bắt đầu đói, lại không thể đứng đắn ăn cơm, cho nên thường bổ sung bằng chút điểm tâm bánh ngọt.

“Đậu xanh kia được ta chọn lọc, đương nhiên không tồi. Chàng cũng nếm thử cái này xem,” Yến Kiêu đẩy một cái đĩa khác qua, “Bánh này nhân thịt nạc mỡ đan xem, béo mà không ngán, lại có chút mặn, càng chống đói tốt hơn.”

Bàng Mục cắn một miếng, quả nhiên ngon, “Ha ha ha, ta càng thích ăn thịt hơn.”

Hai người ở bên trong vui đùa ăn uống, hai nha đầu tiểu Kim cùng tiểu Ngân ở gian ngoài ngồi trên giường đất nghịch kim chỉ, chờ đợi sai phái, thấy không khí bên trong hòa hợp, trong lòng cũng vui mừng theo.

“Trước kia ta cảm thấy thư sinh mới có thể ôn nhu săn sóc, nhưng hôm nay xem ra, người tập võ giống như đại nhân chưa chắc đã không tốt,” tiểu Kim thấp giọng nói.

“Còn không phải sao,” tiểu Ngân ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên trong, cọ cọ cái kim lên da đầu, cũng nói, “Lần trước ta nghe nói, phụ lòng nhất là người đọc sách, những người đó chỉ là miệng đầy nói năng ngọt xớt, vai không thể gánh tay không thể đỡ, người cả đời thi không đậu cũng nhiều lắm, sau khi thành thân ngược lại còn phải hầu hạ hắn……”

“Đúng vậy,” tiểu Kim gật đầu phụ họa nói, nói xong lại vội vàng bổ sung, “Nhưng ta cảm thấy Liêu tiên sinh, Nhậm tiên sinh bọn họ đều khá tốt.”

“Còn có Vệ Trạng Nguyên trước đó, hì hì.” Tiểu Ngân cũng nói, mặt bất giác cũng đỏ bừng lên.

Hai người liếc nhau, trong ngượng ngùng lộ ra phấn khích cùng khao khát, "Cả hai trông thật xứng đôi ..."

Thiếu nữ hoài xuân luôn là tình, hai tiểu nha đầu cũng đến tuổi này rồi, khó tránh khỏi để ý.

“U, không phải để ta bắt được sao?” Đang nói, Bàng Mục đột nhiên từ phòng trong đi ra, hào sảng cười to nói, “Đây là muốn gả, khi nào ta tự mình tìm người cho các ngươi.”

Tiểu Kim cùng tiểu Ngân sợ tới mức hét lên, vừa nghe xong, khuôn mặt nhỏ bị dọa đến trắng bệch rồi lại đỏ bừng, vội vàng ôm mặt chạy ra ngoài.

Còn lại Yến Kiêu cùng Bàng Mục ở phía sau không ngừng cười to.

Ba ngày sau, mưa thu tạnh, gió thu nghỉ, trời xanh mây trắng, thời điểm cuối thu mát mẻ, Bàng Mục cùng Đồ Khánh dẫn theo chúng quân sĩ, nha dịch, chia thành mấy đội tiến hành huấn luyện dã ngoại.

Hoạt động này thứ nhất giúp phòng ngừa quân sĩ lười biếng, thứ hai tăng cường sự thích ứng với các địa hình khác nhau, thứ ba có thể răn đe đám trộm cướp, thật sự là trăm lợi không hại.

Do mùa thu khô cạn, mà xung quanh Tuấn Ninh phủ không có nhiều sông, một khi trong thành có cháy, cứu viện chính là một nan đề. Cho nên Bàng Mục còn cố ý thêm vào như là chữa cháy, làm cho khí thế càng trở nên hừng hực, sô nổi.

Đến ngày thứ hai, dẫn đầu hạng mục chính là Tề Viễn, chủ quản bảo hộ an toàn của nha môn, chủ yếu khảo nghiệm tính cảnh giác cùng năng lực ứng biến của mọi người trong ngoài nha môn, vì thế hắn cố ý chọn mấy cấp dưới nhạy bén giả làm đủ các loại lưu manh kẻ bắt cóc cùng thích khách nửa đường xâm nhập.

Hai bên đều chuyên nghiệp, từ đầu đến cuối đều dùng đao thật kiếm thật, ngươi đến ta đi, mười phần khẩn trương kíƈɦ ŧɦíƈɦ, khiến người xem cũng không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng đến chiến cuộc.

Yến Kiêu lần đầu tiên được quan sát diễn tập ở khoảng cách gần như vậy, giống các bá tánh như si như say, bàn tay vỗ đến đỏ bừng.

Đến khi hạ màn kết thúc, Tề Viễn uy phong lẫm lẫm đến đây bẩm báo, “…… Không có ai lọt lưới!”

Không ngờ đến lúc kiểm kê nhân số, người bên dưới có chút ngốc: Xác thật không có người nào lọt lưới, nhưng, chỗ này sao thêm một người?

Tề Viễn vừa nghe thấy cũng sửng sốt, “Danh sách đâu? Cho ta xem.”

Cấp dưới nhanh nhẹn đưa quyển sổ.

Đều là người đi theo mình, Tề Viễn đều biết, thẩm tra đối chiếu qua một lần, cũng trừng mắt nhìn, “Con mẹ nó, thật đúng là nhiều thêm một người, các ngươi có ai biết hắn?”

Thấy hắn chỉ vào nam nhân trung niên ăn mặc giống một phú thương, mọi người cũng đều ngửa cổ nhìn, sau đó sôi nổi lắc đầu.

“Ngươi biết sao?”

“Ta chưa thấy qua, còn ngươi?”

“Đừng nhìn ta, ta sao biết được!”

Tề Viễn vỗ đầu một cái, “Con mẹ nó, hay là đánh bậy đánh bạ bắt được một kẻ gian tế thật?”

Hắn mới vừa nói xong, nam nhân trung niên kia liền trợn tròn đôi mắt, liều mạng lắc đầu, trong miệng ngao ngao ô ô nói cái gì đó, mặt cũng nghẹn thành màu gan heo.

“Để hắn nói.” Tề Viễn sai thủ hạ kéo miếng vải bịt mồm ra.

Miệng người nọ mới vừa được tự do, trên gương mặt mập mạp, nước mắt nước mũi đều rơi xuống, khóc không thành tiếng: “Đại nhân, đại nhân oan uổng, thảo dân là đến báo án, thật sự không phải gian tế!”

Hắn cũng xui xẻo, khẩn trương sốt ruột đến báo án, ai ngờ còn chưa động đến cái dùi trống ở cửa nha môn, đã bị mấy người không biết đến từ chỗ nào đẩy ngã. Những người đó như lang tựa hổ, hắn còn chưa kịp giải thích, miệng đã bị nhét vải ném sang một bên, đến lúc này mới có cơ hội nói chuyện.

Mọi người động tác nhất trí đứng thẳng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng nhìn về phía Tề Viễn.

Tề Viễn sửng sốt, mắng: “Nhìn cái rắm, có liên quan gì đến lão tử!”

Có một tên thuộc hạ lá gan lớn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Ngài nói mặc kệ là ai đều bắt lại.”

Tề Viễn bị nghẹn, giơ tay đập một cái lên đầu hắn, “Chuyện này không thể nói bậy bạ! Bố cáo trước đó đều được dán ra ngoài, trong thời gian diễn tập, kẻ nào không có mắt dám lỗ mãng hấp tấp đến?”

Hiện tại chiến tranh đã kết thúc, lại ở trong nội địa Trung Nguyên, bằng không lùi lại mấy năm trước, ở biên quan Tây Bắc, sao có thể cho ngươi biện giải? Chỉ cần có một chút hiềm nghi, trước đánh 30 quân côn, rồi ném đến đại lao chịu “hầu hạ”.

Nói xong lại trừng mắt nhìn nam nhân trung niên kia, “Ngươi tốt nhất lấy ra chứng cứ chắc chắn, nếu không đừng trách nắm đấm của gia không nhận người!”

Tề Viễn đang ở bên này làm ầm ĩ, lại có một phụ nhân khóc sướt mướt cũng đến trước mặt Bàng Mục khẩn cầu, vừa thấy hắn liền quỳ xuống, khóc lóc kể lể:

“Đại nhân, trượng phu của ta sáng sớm ra cửa báo án, nhưng đã nửa ngày trôi qua, đến cái tin cũng không nhận được. Dân phụ sợ hãi lo lắng, ra ngoài dò hỏi, ngoài ý muốn biết được hôm nay không có ai đến báo án, cũng không biết trượng phu của ta đã chạy đi đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc