DÀI LÂU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đôi bàn tay của “vị thần mặt đất” vẫy ra xuân thu, hai chân giẫm ra đất đai, trong mắt của y có sông ngòi, dựng lên núi cao và rừng rậm.

Totem trước ngực và sau lưng thiếu niên lãng đãng như một ngọn lửa, thiêu đốt da thịt và linh hồn cậu.

Theo nhịp trống nhanh lên dần dần, “vị thần mặt đất” như muốn đạp phá trời đất non sông, hai tay thiếu niên giơ cao qua đỉnh đầu, lúc nhảy bật lên như vẽ ra một vòm trời đỏ.

Thanh Linh Tử che miệng lại mới có thể khiến mình không kêu thành tiếng, nhỏ đỏ mắt nhìn anh trai mình, Trần Mao Tú khịt khịt cái mũi, mặc cho nước mắt chảy tòm tem xuống dưới cằm.

Cô Lâm đang nói chuyện với một thầy giáo khá lớn tuổi, người đó khẽ gật đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm sân khấu.

Sau khi kết thúc một cú xoay lăng không (grand jeté) thì Giang Thâm mới tính là hoàn thành chương đầu tiên của vở kịch, cậu nhanh chóng xuống phía dưới đài nhường chỗ cho vũ công sắm vai quần chúng diễn chương hai, thợ trang điểm đi tới giúp cậu vẽ lại những totem bị mồ hôi làm nhòe.

grand jeté

Tống Hân vui đến mức nghẹn ngào, “Em nhảy… đẹp quá trời.”

Thợ trang điểm cười nói, “Đừng khóc chứ bà cô nhỏ của chị, rơi lớp make up thì chương ba lên diễn kiểu gì đây.”

Tống Hân nín khóc mỉm cười, cô cúi đầu kiểm tra giày múa cho Giang Thâm, “Giãn cơ một chút, thả lỏng nào, bọn mình…”

“Ôi trời!” Thợ trang điểm hét lên một tiếng, “Sao quần em rách thế kia?!”

Giang Thâm vô thức quay đầu, quả nhiên, đường chỉ quần bên đùi không biết vì sao mà có một vết rách dài, Tống Hân vội vàng ngồi xổm xuống, giữ chặt mép quần, lo lắng nói: “Có kim chỉ không, may lại là được!”

Thợ trang điểm bất đắc dĩ: “Đường chỉ sụt to như vậy, lỡ đang may mà phải lên diễn thì biết làm sao, mấy đứa không có đồ dự phòng ư?”

Tống Hân cắn môi, “Nhóm bọn em là trang phục tự chế, chỉ có mỗi Giang Thâm là con trai nên không có đồ dự phòng…”

Giang Thâm cau mày, nghĩ ngợi hồi lâu mới cắn răng nói: “Để em mặc quần tập múa bình thường là được.”

Tống Hân lắc đầu: “Phía dưới có bao nhiêu là giáo sư đang xem, không thể tùy tiện vậy được.”

Trên sân khấu, chương hai vở kịch đã xong được một nửa, lòng Giang Thâm nóng như lửa đốt, quay đầu muốn lấy quần tập múa bình thường để mặc thì bị Tống Hân níu lại.

Giang Thâm: “?!”

“Chị hỏi em.” Bàn tay Tống Hân nắm lấy tay Giang Thâm có chút run rẩy, “Em có thuộc phần nhảy của nữ không?”

Tuy rằng không biết vì sao Tống Hân lại hỏi câu đó, nhưng Giiang Thâm vẫn thuận theo gật đầu nhẹ, cậu an ủi: “Em mặc quần tập múa là được mà, chỉ cần nhảy đẹp thì cô Lâm sẽ hài lòng thôi.”

Tống Hân lắc đầu, cô trầm mặc một hồi, nói khẽ: “Không phải nhảy cho cô Lâm xem đâu.”

Giang Thâm cau mày, cậu hiển nhiên không hiểu ý của Tống Hân là gì.

“Giang Thâm.” Tống Hân hít một hơi sâu, cô kiên định nói, “Em nhất định sẽ được danh sư chọn trúng!”

Giang Thâm càng hoảng sợ hơn, cậu lắc đầu, “Sao có thể được chứ, em mới học múa có ba năm.”

Tống Hân: “Chuyện đó và múa bao nhiêu năm không liên quan gì cả, em có thiên phú hơn so với chị, em có thiên phú hơn tất cả những người đang ở đây.”

Cô nói xong, mặc kệ Giang Thâm có phản ứng gì, đột nhiên đưa tay cởi chiếc váy lông vũ bên hông, quấn lên người Giang Thâm, Tống Hân cúi đầu, vừa buộc dây cho cậu, vừa thấp giọng dặn dò: “Em lên sân khẩu, đầu tiên hãy nhảy phần của em, đến nhịp 1/4, nghe thấy tiếng trống thì nhảy qua phần nữ của chị, váy phải đá thật cao, lúc luyện tập em không mặc váy, nên giờ lên sân khấu rồi phải nhớ cho kỹ, như vậy người ta mới nhìn được bước nhảy.”

Giang Thâm hiển nhiên là sợ choáng rồi, cho đến khi bị cạp váy siết đau cậu mới phản ứng lại, cậu dốc sức giãy giụa, cố cởi dây buộc bên hông, không ngờ Tống Hân buộc nút chết, cả buổi làm sao cũng không cởi ra được, mồ hôi cũng ướt nhẹp hết người, “Vậy chị thì sao?! Chị cũng phải lên sân khấu, danh sư nhất định sẽ chọn trúng chị!”

Tống Hân nắm chặt hai tay Giang Thâm, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu trai, nở một nụ cười thật tươi, “Chị biết mình không thể tiếp tục nữa, nhưng chị thích nhảy múa, nó vẫn sẽ luôn là giấc mộng của chị.”

Giang Thâm thở hồng hộc, cậu nhìn Tống Hân, hốc mắt chầm chậm đỏ lên.

Tống Hân lau mặt mình, xóa hết lớp trang điểm, nhưng nụ cười vẫn đẹp biết bao: “Có người chắc lẽ cả đời này cũng không có cách nào thực hiện được ước mơ, nhưng mà không sao hết.”

“Nó sẽ ở bên chị rất lâu, dẫu một ngày chị không nhảy múa nữa, nó cũng sẽ không rời bỏ chị.”

Tống Hân vươn tay, chỉ lên trái tim mình: “Nó vẫn luôn ở đây.”

Lông chim diên năm màu rực rỡ, Giang Thâm thẳng đứng mũi chân, đá văng xoay tròn làn váy, bờ eo của cậu mềm dẻo, cánh tay đẹp đẽ và đầy sức mạnh.

Lại Tùng ngồi dưới đài nhìn đến ngây người, lúng ta lúng túng hỏi: “Thiên nga nhỏ… là con gái sao?”

Bạch Cẩn Nhất nhìn người đứng trên sân khẩu, hồi lâu sau mới đáp lại: “Cậu ấy nhảy phần của Tống Hân.”

“Đúng nhỉ!” Lại Tùng kịp phản ứng, cau mày lại, “Em gái Nhật Cân đâu rồi?”

Bạch Cẩn Nhất không trả lời, thiếu niên ở trên bục đã sắp nhảy đến bước cuối cùng, cô Lâm kích động đứng lên vỗ tay đầu tiên, ba người bạn của Giang Thâm thì càng không cần phải nói, Thanh Linh Tử bật khóc nghẹn ngào, đôi tay vỗ tới sưng đỏ.

Giang Thâm đứng thẳng người, những vũ công khác nối đuôi nhau đi ra đứng trên đài chào cảm ơn, những vị giáo sư ngồi hàng đầu cũng đứng lên cùng nhau.

Bởi vì tiếng vỗ tay không ngừng, Giang Thâm bất đắc dĩ phải cúi đầu ba lần mới quay về hậu trường.

Tống Hân đợi cậu xuống thì kích động cả buổi không nói thành lời.

“Em vẫn nhớ lời chị nói.” Giang Thâm chân thành nói với cô, “Phải đá làn váy lên thật cao, như thế mới đẹp được.”

Tống Hân lệ tràn khóe mi, cô khịt mũi một cái, cười bảo: “Em nhảy đẹp thật luôn.”

Giang Thâm còn muốn nói gì đó nữa thì bỗng nhiên cô Lâm gọi tên cậu ở đằng xa, đang do dự thì Tống Hân đẩy cậu: “Đi đi!”

Giang Thâm liếm môi, cẩn thận đi từng bước một.

Cô Lâm hòa ái nhìn cậu, “Hôm nay em nhảy vô cùng tốt, đặc biệt là bước nhảy cuối cùng của nữ vũ, phô bày hết ưu thế luôn.”

Dù rằng Giang Thâm rất hay nghe người ta khen cũng nhịn không được mà xấu hổ, cậu ngập ngừng nói: “Là Tống Hân dạy em nhảy như vậy đấy, hôm nay chị ấy…”

“Tống Hân nói với cô rồi.” Cô Lâm xen ngang lời cậu, cô lui ra một bên, giới thiệu một chàng trai trẻ tuổi sau lưng, “Vị này là đại biểu của múa hiện đại phương Bắc, ngài Chu.”

Giang Thâm ngây thơ nhìn qua, tuổi của ngài Chu cũng không lớn lắm, hắn rất trắng, đôi mắt hoa đào sáng rực động lòng người, ngài Chu mỉm cười, ngồi xổm xuống, khiến Giang Thâm cúi đầu nhìn hắn.

“Thầy là Chu Lạc Tường, em có thể gọi thầy là thầy Chu.” Thầy Chu có giọng rất êm tai, cách nói chuyện cũng dịu dàng cực kỳ, “Giang Thâm phải không?”

Giang Thâm nhẹ gật đầu.

Chu Lạc Tường: “Nếu như em muốn học múa tiếp thì có muốn học cùng thầy không?”

Giang Thâm há to miệng, hiển nhiên cậu có chút mờ mịt, vô thức nhìn cô Lâm, cô khích lệ nói: “Em cứ tự mình quyết định, quyết định xong thì cô sẽ nói với cha mẹ em.”

“Không vội.” Chu Lạc Tường cười, hắn lấy một hộp danh thiếp từ trong túi áo ra, rút một tấm đưa cho Giang Thâm, “Em cứ về nhà từ từ cân nhắc, suy nghĩ kĩ thì đến tìm thầy Chu nhé.”

Giang Thâm do dự chốc lát mới nhận tấm danh thiếp, Chu Lạc Tường thấy cậu cầm rồi mới thả lòng trong lòng, đứng dậy xoa xoa đỉnh đầu của bé trai, “Thầy Chu chờ điện thoại của em, đừng quên nha.”

Có rất nhiều danh hiệu trên danh thiếp của Chu Lạc Tường, Giang Thâm nhìn một dãy thì phát hiện có mấy cái mình không biết, chỉ cảm thấy tấm danh thiếp đó vô cùng sặc mùi nước hoa, cậu tách ra đi tìm Tống Hân, đối phương hiểu biết nhiều hơn cậu.

“Bắc Chu Nam Thẩm!” Tống Hân ôm mặt vô cùng hâm mộ, “Là Chu Lạc Tường đấy!”

Giang Thâm không hiểu lắm, “Thầy ấy nổi tiếng lắm hả?”

Tống Hân mở to hai mắt: “Đương nhiên rồi, một là thầy ấy một là Thẩm Quân Nghi, hai người đó một mình ẵm hết các giải thưởng múa hiện đại lớn cấp thế giới suốt gần mười năm qua đấy, Chu Lạc Tường là sư đệ của Thẩm Quân Nghi, hai người kém nhau tám tuổi, dựa theo độ tuổi đỉnh cao của vũ công mà tính thì Thẩm Quân Nghi bắt đầu xuống dốc rồi, Chu Lạc Tường có thể xem là gần cái danh “vũ công giỏi nhất” trong gang tấc thôi.”

Giang Thâm thầm suy nghĩ, “Thầy ấy gầy thật.”

“Phong cách không giống nhau.” Tống Hân thuộc như lòng bàn tay, “Thầy ấy múa hiện đại là để theo đuổi vẻ đẹp âm nhu cực hạn, em muốn học với thầy ấy không?”

Vẻ đẹp âm nhu

Giang Thâm nhìn cô: “Em chưa nghĩ xong.”

“Cái đó từ từ mà nghĩ.” Tống Hân đẩy cậu ngồi xuống cạnh bàn trag điểm, cầm chai nước tẩy trang nhẹ nhàng quơ quơ, “Chị giúp em lau cái totem.”

Sự mát lạnh của những giọt nước tẩy trang ở sau lưng có chút kỳ lạ, Giang Thâm ôm chân, đặt cằm trên đầu gối.

Cậu nhịn không được hỏi: “Tống Hân, chị thật sự không bao giờ nhảy múa nữa ư?”

Tống Hân cầm miếng bông tẩy trang chà chà xát xát, “Học thì không học nữa, chứ lúc hứng thú thì vẫn nhảy thôi.” Cô nhìn vào Giang Thâm ở trong gương, “Nãy chị nói rồi còn gì, ước mơ gì đó, nó vẫn luôn nằm ở đây.”

Giang Thâm không nói gì, Tống Hân lau xong một nửa lưng cho cậu thì “khán giả” bên ngoài cũng chờ không nổi nữa mà lao vào.

Thanh Linh Tử vừa nhìn thấy Giang Thâm đã òa khóc.

Giang Thâm ngơ người: “Sao, làm sao vậy?!”

Thanh Linh Tử vừa khóc vừa bảo: “Cậu, cậu nhảy… đẹp, đẹp quá trời.”

Cậu nhìn Cẩu Mao và Thụ Bảo, mắt hai người cũng đỏ hồng…

Tống Hân nhìn Giang Thâm: “Phần còn lại em tự lau được không?”

Giang Thâm vừa định gật đầu thì nghe thấy tiếng Bạch Cẩn Nhất nói ở một bên: “Để em làm cho.”

Hắn nhận lấy bông và nước tẩy trang trong tay Tống Hân, nhíu mày với Giang Thâm: “Dù sao cũng đâu phải lần đầu tẩy trang giúp cậu chứ.”

Totem phía sau lưng nhanh chóng được lau sạch sẽ, Giang Thâm ý thức được chỗ trước ngực không ổn lắm: “Để tớ tự làm.”

Bạch Cẩn Nhất nổi lên tính trẻ con: “Sao đây, không tin kỹ thuật của tôi à?”

Giang Thâm lúng túng nói: “Không phải á… Tớ thấy được mà, chỉ là tớ có thể tự làm.”

Bach Cẩn Nhất: “Tôi cũng thấy được lắm.”

Giang Thâm: “…” Không biết Bạch Cẩn Nhất học ở đâu cách nói chuyện vô lại này nữa.

“Được rồi.” Giang Thâm tốt tính thỏa hiệp, cậu ưỡn ngực, chân thành nói, “Cậu lau đi.”

Bạch Cẩn Nhất lại gần, tỉ mỉ lau chùi hoa văn trên xương quai xanh của cậu, Giang Thâm cúi xuống là có thể thấy được xoáy đầu của đối phương, nhìn trong chốc lát thì nhịn không được hỏi: “Hôm nay tớ nhảy được không?”

Bạch Cẩn Nhất nhấc mí mắt lên, “Nhiều người khen thế rồi mà chưa đủ à?”

Giang Thâm lẩm bẩm: “Cậu đã khen tớ đâu…”

Bạch Cẩn Nhất mỉm cười, “Tôi không có văn hóa, tìm không ra từ gì tốt hơn để khen cậu nữa.”

Giang Thâm sửng sốt, vui vẻ trở lại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Vậy giờ cậu mau khen đi.”

Bạch Cẩn Nhất không kiên nhẫn dùng trán mình đụng lên cằm cậu: “Cậu phiền quá đấy!”

Giang Thâm cuối cùng cũng đàng hoàng lại, nhưng trong lòng cậu vui lắm.

Bạch Cẩn Nhất lau vô cùng chậm, lúc đến gần ngực thì đổ thêm ít nước tẩy trang nữa, rồi mới tiếp tục hỏi: “Có điều hôm nay sao cậu lại nhảy phần của Tống Hân?”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Giang Thâm lại ảm đạm, cậu nhẹ thở dài.

“Bạch Cẩn Nhất, cậu nói xem.” Giang Thâm nhìn hắn, “Ước mơ rốt cuộc là cái gì?”

Bạch Cẩn Nhất nghiêng đầu liếc Giang Thâm, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, “Vì sao đột nhiên hỏi cái này?”

Giang Thâm: “Tống Hân nói, chị ấy không có cách nào kiên trì với ước mơ nhảy múa nên quyết định không học nữa, nhưng chị ấy lại nói, cho dù không học nữa thì ước mơ đó vẫn sẽ luôn ở bên chị ấy, là sao vậy?”

Bạch Cẩn Nhất suy nghĩ hồi lâu mới thành thật đáp: “Thật ra tôi cũng không hiểu.”

Hắn kéo ghế lại ngồi đối diện với Giang Thâm, duỗi tay cởi váy lông vũ dưới thân cậu ra, “Khát vọng của tôi là đánh quyền Anh, tôi sẽ tiếp tục đánh, rồi đứng trên trận đấu chuyên nghiệp, cầm trong tay chức quán quân hạng nhẹ và hạng trung trong nước, sau đó vươn ra thế giới, cầm đai vàng nhà vô địch đấm bốc.”

Tuy rằng Giang Thâm mơ mơ màng màng nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy điều Bạch Cẩn Nhất nói ắt hẳn là một chuyện vô cùng lợi hại.

Bạch Cẩn Nhất cởi váy cậu ra, lại cầm bông tẩy trang lau totem trên hông cậu: “Nhưng tôi biết, thời kỳ đỉnh cao của một tay quyền Anh không hề dài, tôi chỉ có thể đánh đến ba mươi tuổi sẽ không được đánh nữa.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Dẫu vậy tôi cũng không hề có cảm giác là mình không kiên trì với ước mơ.”

Bạch Cẩn Nhất ngẩng đầu, hắn nói: “Lau xong rồi.”

Giang Thâm “hở” một tiếng, cúi đầu nhìn làn da sạch bong của mình.

Bạch Cẩn Nhất cầm quần áo của cậu, ra lệnh: “Giơ tay lên.”

Giang Thâm ngoan ngoãn giơ cánh tay lên.

Mặc áo xong, Bạch Cẩn Nhất ngồi xổm xuống cởi giày múa của Giang Thâm ra, bởi vì luyện múa ba-lê nhiều năm trời nên mu bàn chân của Giang Thâm cao hơn người bình thường rất nhiều, dù để nằm ngang cũng có thể nhìn ra đường uốn lượn của mu bàn chân. (phần lõm lên giữa lòng bàn chân sâu hơn)

“Đau không?” Bạch Cẩn Nhất đột nhiên nắm lấy chân cậu hỏi.

“Quen rồi sẽ không đau nữa.” Giang Thâm lắc đầu, song vẫn chịu không nổi, “Cơ mà trông xấu lắm.”

Bạch Cẩn Nhất không nói gì, thay giày cho cậu.

“Tay của tôi cũng xấu.” Bạch Cẩn Nhất giơ mặt sau của tay cho Giang Thâm nhìn, “Cậu xem này, toàn sẹo là sẹo, mãi không mất được.”

“Vì vậy, không sao đâu thiên nga nhỏ.” Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu, nở một nụ cười thật tươi, “Có xấu thì bọn mình cũng xấu cùng nhau.”

Bất kể có bao nhiêu năm trôi qua, Giang Thâm vẫn luôn nhớ kỹ, cái cậu gọi là ước mơ vào ngày hôm ấy cuối cùng đã biến thành những đồ vật cụ thể.

Chúng hóa thân vào cánh đồng dưới cơn mưa, ngày xuân chây lười trong phòng vũ đạo, cô bé mặc quần hoa, tiệm sách cho thuê với ánh đèn mờ nhạt, hai quả trứng luộc trong cặp lồng.

Cùng với Bạch Cẩn Nhất chồng chất vết thương trên tay.

Chúng như những ngôi sao, băng qua dòng thời gian buồn chán, khắc lên những tương lai sáng chói trong ngân hà.

Chương sau
Diuisca: Đọc chương này mình xúc động quá, nên để lại vài lời bình. Bỏ qua việc tác giả còn non tay trong việc xử lý nhân vật hội thoại (phần đầu không thấy cha mẹ Giang Thâm, phần sau ba bạn kia biến mất kì cục), thì chương này thật sự đả động đến sâu trong mình. Những con người cống hiến cho nghệ thuật, thể thao quả thực đáng khâm phục, nhất là khi Tống Hân nói về ước mơ, nước mắt mình rơm rớm luôn. Với những người múa ballet, họ gần như phải phá hủy form xương của mình để có thể đứng vững trên một ngón chân, hồi trước đọc mấy bài báo của vũ công ballet sau khi về hưu, mình thấy phục họ thật luôn ấy. Cảm ơn Tĩnh Thủy Biên về câu chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc