DÀI LÂU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm nay lúc thức dậy, Dương Thiệu Hủy vẫn còn nhớ mãi chiếc gạt tàn thuốc hình “lá sen” tối qua, hình như cô chưa từng thấy ở đâu bán nó cả, xem ra rất khác biệt, không biết có thể mua một cái mang về hay không…

Cô đi xuống lầu, Trần Mao Tú đã đến rồi, trên bàn được bày biện cháo gạo, bánh quẩy và sữa đậu nành.

Dương Thiệu Hủy: “…”

Trần Mao Tú cười mời cô đến, “Tiến sĩ Dương mau ăn sáng đi.”

Dương Thiệu Hủy lúng túng nói, “Đã bảo đừng gọi tôi là tiến sĩ rồi mà…” Cô quấn tóc lên ngồi xuống ăn cháo, phát hiện vị rất ngon, cảm thấy hơi kinh ngạc.

Trần Mao Tú nhìn ra được, “Tôi tự mình nấu đấy, cô ăn nhiều một chút.”

Cuối cùng Dương Thiệu Hủy ăn hai bát lận, nên không thể nhét thêm được bánh quẩy và bánh trứng nữa, thế là Trần Mao Tú đánh phải bỏ vào túi mang theo lên đường.

Bánh trứng

Bởi vì muốn tới hồ nước nên Trần Mao Tú cố ý sửa chữa lại chiếc xe Jeep trong nhà, Dương Thiệu Hủy đến gần xe mới phát hiện ghế lái phụ có một người đang ngồi.

Thẩm Thụ Bảo đang mặc đồ lao động, xuống xe gật đầu với cô, “Xin chào, tôi là bạn của Cẩu Mao.”

Vẻ mặt Dương Thiệu Hủy đầy khó hiểu: “Cẩu Mao là ai?”

Trần Mao Tú rất mắc cỡ: “Là tôi… Đây là bạn tôi, hôm qua tôi từng nhắc đến với cô đấy, là người học hành siêu giỏi, thi đậu đại học được cả thôn đốt pháo ăn mừng á.”

Dương Thiệu Hủy có ấn tượng rất sâu, liếc nhìn qua Thẩm Thụ Bảo, nhưng hoàn toàn không nhìn ra thuộc tính “học hành siêu giỏi” của đối phương gắn ở chỗ nào, cô ngồi ra ghế sau hỏi, “Anh ta cũng đi cùng à?”

Trần Mao Tú cười giải thích: “Thụ Bảo muốn thử lắp ráp động cơ ở bên hồ.”

Dương Thiệu Hủy: “…” Đây là đâu và tôi là ai? Dân quê bây giờ có nhiều thú vui thời thượng thế rồi sao?

Câu hỏi này cô đương nhiên không thể không biết xấu hổ nói ra miệng được, bởi vì hai người Thụ Bảo và Trần Mao Tú trông rất nghiêm túc, trên đường đi bệnh nghề nghiệp của Thẩm Thụ Bảo lại phát tác, ngồi đánh gia hộp số và động cơ trong lẫn ngoài nước, lúc nhận ra mới phát hiện mình hơi nhiều lời, cố ý quay đầu xin lỗi Dương Thiệu Hủy, còn hỏi thêm: “Tiến sĩ Dương bây giờ đang nghiên cứu cái gì?”

Dương Thiệu Hủy mặc dù không biết nửa tí gì về xe hơi nhưng nghe thử cũng khá thú vị, đối phương khách sáo như vậy khiến cho cô cũng nghiêm túc theo, “Tôi đang là nghiên cứu sinh môi trường.”

Trần Mao Tú tiếp lời: “Nghe là biết lợi hại rồi.”

Dương Thiệu Hủy khoát tay, khiêm tốn nói, “Không có gì đáng nói đâu… Nghiên cứu này cũng không tốt lắm, ngân sách hạng mục khá eo hẹp, tiền kiếm được lại ít, ngày nào cũng làm việc quần quật không có thời gian nghỉ ngơi.”

Dứt lời, Dương Thiệu Hủy hơi dừng lại, vỗ gáy tự giễu: “Các anh xem kìa, tôi lại nhịn không được mà oán trách rồi.”

Trần Mao Tú ngồi lái xe bên cạnh quay đầu nhìn cô cười nói, “Vậy lần này ra ngoài chơi, thả lỏng tinh thần đi.”

Bởi vì dừng chân ở bên hồ, nên nhiệt độ buổi sáng không cao lắm, gió hồ mát mẻ lướt qua khuôn mặt mỗi người, trên bãi ghềnh có vài người trẻ tuổi đang chơi đua xe karting, Thẩm Thụ Bảo thì lấy dụng cụ trên xe Trần Mao Tú xuống chuẩn bị trang bị lại động cơ, Dương Thiệu Hủy lấy mấy cái cốc và ống nghiệm mà Trần Mao Tú nhìn không hiểu đi tới bên hồ nước.

Đua xe karting

“Múc nước về làm thí nghiệm hả?” Trần Mao Tú đứng bên cạnh Dương Thiệu Hủy che gió cho cô.

Dương Thiệu Hủy nghĩ có giải thích đối phương cũng không hiểu nên lời ít ý nhiều “Ừ” một tiếng, cô cũng không phải kiểu người khó gần, cười nói: “Ông chủ, có ai nói với anh là anh rất tốt chưa?”

Trần Mao Tú: “Bọn tôi làm ngành dịch vụ mà, khách hàng là Thượng Đế.”

Dương Thiệu Hủy nhịn không được khẽ bật cười, ngay cả khi Trần Mao Tú không hề nói câu gì hài hước cả.

Thẩm Thụ Bảo tìm được người cho mình thử động cơ, nhưng hiệu quả vẫn không được tốt lắm. Lúc anh quay lại, Dương Thiệu Hủy vẫn chưa thu xếp xong, Cẩu Mao đứng một bên ném thia lia*.

* Ném thia lia là một trò tiêu khiển được thực hiện bằng cách ném một viên đá dẹt lướt nhiều lần trên mặt nước. Mục đích của trò chơi là để xem viên đá có thể nảy bao nhiêu lần trước khi chìm xuống nước.

“Mày nảy được bao nhiêu lần?” Thẩm Thụ Bảo hỏi.

Trần Mao Tú: “Tối đa tám cái.”

Thẩm Thụ Bảo bỏ đống động cơ thất bại của mình xuống bên cạnh, xắn tay áo lên to mồm bảo: “Nhìn anh mày nảy mười lăm lần mà học hỏi này.”

Trần Mao Tú: “…”

Dương Thiệu Hủy ngồi một bên nhìn hai gã đàn ông chơi, cảm thấy họ thật ngây ngơ, nhưng nhìn lâu lại có chút hâm mộ.

“Tiến sĩ Dương muốn chơi thử không?” Trần Mao Tú cầm một viên sỏi lên rồi làm mẫu động tác, “Ném như vậy này.”

Dương Thiệu Hủy muốn từ chối, nhưng đối phương đã nhanh bước nhét sỏi vào tay cô, vì vậy cô đành phải đứng lên, bắt chước động tác của hai người, thử ném một cái.

Kết quả không biết có phải là may mắn hay không, viên đá đầu tiên nhảy tận bốn lần.

Trần Mao Tú “òa” một tiếng, vỗ tay nói: “Không hổ là tiến sĩ mà, thật sự là thiên tài, quá thông minh.”

Dương Thiệu Hủy được khen như vậy thì rất lúng túng, cơ mà cô thật sự đã cảm nhận được chút ít niềm vui, tự mình tìm mấy viên đá ném thử. Mấy lần tiếp theo đều nhảy được trên sáu lần, tối đa là mười ba lần, Thẩm Thụ Bảo thấy thế cũng chạy qua xem cô ném.

“Đây đúng là thiên phú của người có IQ cao.” Thẩm Thụ Bảo đưa ra tổng kết cuối cùng, khinh bỉ nhìn Trần Mao Tú, “Quả nhiên mày ngu thật.”

Trần Mao Tú đá chân anh: “Còn đỡ hơn cái người nhanh hói đầu như mày.”

Thẩm Thụ Bảo cúi đầu xuống: “Bây giờ tóc tao còn dày lắm, chưa hói được đâu.”

Dương Thiệu Hủy hé miệng cười hỏi, “Ngày nghỉ mà anh Thẩm còn làm nghiên cứu, tính tăng ca sao?”

“Tính cái đếch.” Thẩm Thụ Bảo chửi thề một câu, “Tôi đang làm việc ở thủ đô, vì miếng ăn nên mới mệt nhoài như vậy thôi.”

Trần Mao Tú: “Cho dù có việc làm ổn định rồi, nhưng trong cái thời buổi công nghiệp hóa này mà không cố gắng là bị đào thải ngay.”

Thẩm Thụ Bảo nở một nụ cười dưới tia nắng, “Cũng không phải vì yêu thích hay ước ao gì đó của mình đâu, chỉ là vì miếng cơm manh áo thôi, đâu phải ai cũng giỏi như vậy.”

Dương Thiệu Hủy trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói, “Có mấy ai không phải như anh chứ?”

Trần Mao Tú không nói gì, anh lại đi ném thia lia, lần này nó không nảy như ban nãy, mà ngay lập tức chìm sâu mất hút vào dòng nước, Thẩm Thụ Bảo nhìn Dương Thiệu Hủy, thốt nhiên bảo: “Tuy rằng đi làm rất mệt, việc nghiên cứu cũng rất vất vả, nhưng có lẽ cuộc sống chính là như vậy.”

Dương Thiệu Hủy ngẩng đầu nhìn anh.

Thẩm Thụ Bảo đẩy gọng kính, bình tĩnh nói: “Có hi vọng, có mục tiêu, muốn làm một cái gì đó, cho dù không phải điều mình thích nhất, nhưng miễn người làm nó là mình thì mình vẫn cảm thấy rất có ý nghĩa, bất kể kết quả ra sao, thì đó cũng là cuộc đời của mình.”

Dương Thiệu Hủy nghe anh nói xong, không hiểu sao mũi hơi chua xót, chật vật quay mặt qua chỗ khác, cô cắn môi không nói gì, yên lặng thu dọn lại mẫu vật.

Cẩu Mao ngồi xổm xuống: “Để tôi giúp cô.”

Dương Thiệu Hủy cúi đầu, phát hiện người đàn ông này dường như rất giỏi thu dọn đồ đạc, mấy dụng cụ thủy tinh dễ vỡ đều được sắp xếp gọn gàng, không có chút mẫu vật nào bị đổ ra.

“Tiến sĩ Dương.” Trần Mao Tú dọn xong giúp cô, suy nghĩ một chút rồi nói, “Tôi là người không có văn hóa gì, cũng không thông minh như Thụ Bảo, cô đừng nhìn cậu ấy như vậy chứ Thụ Bảo thật ra là khiêm tốn thôi, cô chưa thấy tiền lương của cậu ấy đâu, ngay cả tiền thuế phải nộp cũng cao nhất xóm này, giải thưởng cuối năm cực nhiều, hói mà hói được ra tiền thì tôi cũng muốn hói.”

Dương Thiệu Hủy “phụt” một cái cười ra tiếng.

Trần Mao Tú thấy cô cười thì cũng cười hùa theo, tiếp tục nói: “Có lẽ cô không cảm thấy được, nhưng trong mắt tôi, người vừa học hành giỏi giang lại vừa có khả năng nghiên cứu giống như cô, là một người xứng đáng để kiêu hãnh về trí tuệ của mình.”

Anh nhìn Dương Thiệu Hủy, ánh mắt sáng ngời: “Cho dù là trong quá trình thực hiện sẽ gặp chút ít khó khăn, nhưng cô cũng không thể chối bỏ sự nỗ lực của mình, đúng không?”

Chạng vạng tối, ba người mới xuất phát trở về Bác Nghệ đường, trạng thái của cả ba lúc về không hề giống lúc đi, Dương Thiệu Hủy xõa tung tóc, lười biếng nằm trên cửa sổ ngắm phong cảnh, ánh tà dương nhẹ nhàng lả lướt trên khuôn mặt cô, Dương Thiệu Hủy nheo mắt lại đầy hưởng thụ.

Trần Mao Tú nhìn cô từ kính chiếu hậu, nhịn không được nở một nụ cười.

Đã lâu rồi Thẩm Thụ Bảo không ăn cơm ở Bác Nghệ đường, đương nhiên cũng theo xuống xe chuẩn bị quang minh chính đại đến ăn chùa, Dương Thiệu hủy cầm thuốc lá và rượu đến đặt lên bàn, hào phóng hỏi: “Ai hút không?”

Trần Mao Tú không hút thuốc, Thẩm Thụ Bảo thì rất tự nhiên nhận lấy, Dương Thiệu Hủy cụng chén với anh, trong lòng có một loại tâm ý tương thông giữa hai người cùng làm nghiên cứu.

Ngón tay trắng nõn của Dương Thiệu Hủy kẹp điếu thuốc, mắt nhìn gạt tàn hình lá sen hỏi, “Anh có bán cái này không?”

Trần Mao Tú: “Chỗ tôi làm nhiều lắm, nếu cô thích thì tôi sẽ tặng cô một cái.”

Dương Thiệu Hủy nhả ra một vòng khói, khàn giọng nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Rượu qua ba tuần, hút hết hai điếu thuốc, Dương Thiệu Hủy nhìn Trần Mao Tú, thốt nhiên hỏi anh, “Ông chủ nhỏ này, thời gian qua anh cảm thấy cuộc sống của mình thế nào?”

Thẩm Thụ Bảo bật cười: “Với cái đầu óc đó thì không có chuyện cậu ấy suy nghĩ nhiều đâu, sống ở đây vô ưu vô lo như thần tiên ấy chứ.”

“Ai nói tao không nghĩ?” Trần Mao Tú bày bát đũa ra theo thói quen như bệnh nghề nghiệp, các món ăn được đặt cho kín bàn, “Tao cũng lo lắng nhiều chuyện lắm chứ, bận lòng cho buổi triển lãm tranh của Thanh Linh Tử, buổi biểu diễn của Giang Thâm, trận đấu trực tiếp của Bạch nhị đại, còn suy nghĩ xem nên nấu gì cho mày ăn mỗi tuần mày về.” Anh có phần phiền muộn lắc đầu với Dương Thiệu Hủy, “Tôi quả đúng là một người lao lực hết mình mà.”

Dương Thiệu Hủy cười vui vẻ, “Anh không suy nghĩ gì cho bản thân sao?” Dừng một lát, như phát hiện ra điều gì đó, “Thanh Linh Tử là ai?”

Trần Mao Tú đắc ý bày ra dáng vẻ “Cuối cùng cô cũng hỏi đúng chỗ quan trọng rồi”, anh chỉ chỉ bức tranh Mạc Giáo Thụ khen đẹp hôm qua, khoe khoang nói, “Trần Thanh Linh, là em gái ruột của tôi.”

Dương Thiệu Hủy: “…”

Trần Mao Tú rót rượu cho cô và Thẩm Thụ Bảo, bắt chéo chân hớn hở nói: “Ước mơ của tôi vô cùng đơn giản, đó là khi mọi người buồn bã hãy đến tìm tôi giải sầu, mà khi mọi người vui vẻ cũng hãy cứ đến tìm tôi ăn mừng, những cái khác, tôi sao cũng được.”

“Tiến sĩ Dương.” Trần Mao Tú giơ chén rượu lên, bày ra tư thế mời uống, tròn mắt bảo, “Chờ nghiên cứu của cô thành công, đừng quên đến chỗ tôi.”

Anh cười nói, “Tôi sẽ hái dâu tây cho cô ăn.”

Bình luận

Truyện đang đọc