DÀI LÂU

“Cỏ lau” là câu chuyện kể về một chàng trai người Mông Cổ trở thành Đức Phật, vị Phật sống Yanshou đời thứ sáu đứng giữa thảo nguyên Xilamuren, chân hắn đạp chuông vàng, tóc như lông đại bàng, lồng ngực thiếu niên nóng bỏng như có ngọn lửa thiêu đốt, hoa sen bất bại nở rộ dưới mũi chân thiếu niên.

Ánh mắt Lưu Tinh Chi tràn ngập đau đớn xót xa, từ bi thương cảm, lãng đãng như một vị thần ngồi tít trên cao, chuông lục lạc màu vàng trên mắt cá chân nhẹ nhàng lắc lư theo từng bước nhảy, nương theo tiếng đàn Morin Khuur du dương, “vị Phật sống trẻ tuổi” Yanshou giang rộng hai tay ôm lấy cả bầu trời, đường cong trên sống lưng của hắn đẹp như điêu khắc.

Yanshou tựa như ráng nắng chiều hoàng hôn, hắn lướt qua cỏ xanh, đi tới trước mặt thiếu niên chăn cừu Ô Ân.

Một chùm ánh sáng chiếu lên người Giang Thâm, cậu đưa lưng về phía khán đài, tấm lưng thẳng tắp, ngồi quỳ trên mặt đất, trên vai một bên thì vẽ totem sói, một bên thì vẽ totem nai.

Nhịp trống nhanh dần lên, thiếu niên Ô Ân đứng bật dậy.

Đàm Linh Linh ở dưới sân khấu gần như không thể tin nổi đây là con trai mình, cả người bà xúc động tới mức run rẩy, kìm chế tâm trạng quay đầu nhìn chồng.

Hốc mắt Giang Lạc Sơn đỏ bừng, lệ nóng rưng rưng bên khóe mắt, không hề nhúc nhích, chăm chú nhìn người đang nhảy múa trên kia.

Giang Thâm đá ra một bước Grand Jeté, chạy dài gần nửa sân khấu, các đường cong trên cơ thể cậu dù không góc cạnh như Lưu Tinh Chi, nhưng lại mềm dẻo mạnh mẽ, lúc kiễng mũi chân lên, vòng eo chắc nịch rắn rỏi đỡ lấy phần xương hồ điệp duyên dáng của nửa thân trên, totem trên đôi vai vô cùng sống động.

Trong tiếng trống liên hồi, vị Phật sống Yanshou nhảy múa cùng với cậu thiếu niên chăn cừu Ô Ân, thân thể hai người như đan cài vào nhau, ánh mắt giao trên một đường thẳng, một yên tĩnh im ắng, một nhiệt tình buông thả.

Lưu Tinh Chi nhảy ra một chân trời bao la bát ngát đầy tự do, còn Giang Thâm thì nhảy ra một vùng đất rộng lớn đầy sâu lắng.

Phật sống và thiếu niên chầm chậm lui vào giữa quần vũ trên sân khấu, mồ hôi toát ra như những ngôi sao trong suốt chực vỡ, Yanshou tháo chuông vàng của mình xuống đưa cho Ô Ân, cậu trai thành kính nghiêng mình rồi đứng thẳng người lên, đưa lưng về phía khán đài, ngọn lửa totem trên vai không bao giờ bị dập tắt.

Lúc màn che hạ xuống, dưới sân khấu lặng ngắt như tờ trọn hai giây, sau đó lão Lương và Chu Lạc Tường cùng đứng dậy vỗ tay, những người khác mới phản ứng ứng lại, cả rạp hát chớp mắt xôn xao hẳn lên.

Tống Hân và Thanh Linh Tử ôm lấy nhau, khóc tới mức không thể kìm lại, Đàm Linh Linh phải nhờ Bạch Cẩn Nhất đỡ mình mới đứng vững được, Giang Lạc Sơn lau khóe mắt, lặng lẽ rơi lệ.

Thật ra Bạch Cẩn Nhất còn rung động hơn những người khác nhiều, lâu rồi hắn không thấy Giang Thâm, lần này gặp nhau lại được xem một vở ba-lê tuyệt đẹp như thế của cậu, điều đó làm cho hắn thậm chí hào hứng kích động hơn cả khi có thể KO đối thủ trên sàn đấu.

Cánh gà chưa kéo lên, vũ công còn chưa ra chào cảm ơn mà trước sân khấu đã tụ tập một đống máy quay chuẩn bị phỏng vấn. Sau khi hạ màn, Giang Thâm vẫn không thể nào thoát vai được, ánh mắt nhìn Lưu Tinh Chi tràn đầy sự kính sợ và tôn sùng.

Lưu Tinh Chi thở dài, đưa tay cốc đầu cậu, “Tỉnh táo lại… thói quen này của cậu phải sửa đi, nếu không sớm muộn gì cũng có chuyện đấy.”

Giang Thâm xoa xoa đầu, ngây thơ “Hả?” một tiếng.

Kinh Lạc Vân đưa khăn mặt cho hai người, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lau mặt đi, phải lên sân khấu chào cảm ơn, để phóng viên hỏi vài vấn đề nữa, đêm nay biểu hiện của hai em đều rất tốt, ngày mai chắc là được tâng bốc ngập trời đấy.”

Lưu Tinh Chi đắc ý hừ một tiếng, hắn nhìn Giang Thâm đang ngó xem tình hình bên ngoài, bất đắc dĩ ôm chầm lấy vai cậu, chỉ vào dưới sân khấu: “Giang Thâm, thấy rõ đám người đó không?”

Giang Thâm: “?”

“Họ đã bị linh hồn của cậu thuyết phục, quỳ gối dưới mũi chân cậu.” Tiếng nói của Lưu Tinh Chi tràn ngập kiêu ngạo và tự phụ, “Cậu chính là hào quang tương lai của họ.”

Bởi vì người xem vô cùng nhiệt tình nên Lưu Tinh Chi và Giang Thâm phải cảm ơn đến bảy tám lần, trên tay không còn chỗ nhét hoa nữa rồi, Giang Thâm không có chút xíu kinh nghiệm phỏng vấn nào, phần lớn vấn đề hỏi cậu đều do Lưu Tinh Chi và Kinh Lạc Vân giải đáp, đương nhiên nhân vật chính đêm nay là Lưu đội, từ trước đến hắn luôn là con cưng của những tạp chí lớn, miễn bàn vũ đạo hay khuôn mặt.

Đoàn người Bạch Cẩn Nhất với thân phận bạn bè người thân đã sớm được mời qua chỗ tiệc chúc mừng, bấy giờ tâm tình mọi người mới tỉnh táo đôi chút, ông lão tiệm sách vẫn đang đi theo “tiên nữ đài ngọc” vừa xem vừa chụp ảnh, trong phòng tiếp ứng còn có rượu và vài món ngọt.

Cuộc phỏng vấn cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Quân Nghi và Ngải Lai dẫn những vũ công xuống, Giang Thâm chẳng thèm tẩy trang, vừa thấy Bạch Cẩn Nhất là từ đầu đến chân đã như bừng sáng.

Bạch Cẩn Nhất vô thức giang hai tay, đón lấy Giang Thâm nhào lên quấn lấy người mình.

Lưu Tinh Chi ở bên cạnh ê răng “chậc” một tiếng, Kinh Lạc Vân cười đầy thích thú, còn những người khác thì dường như không nghĩ ngợi nhiều lắm. Hai người đã lâu không gặp nhau, tình cảm nồng thắm, ôm trong chốc lát Giang Thâm mới nhảy xuống khỏi người Bạch Cẩn Nhất, sau đó chạy tới ôm Đàm Linh Linh và Giang Lạc Sơn, cứ ôm nhau liên tục như thế, Cẩu Mao và Thẩm Thụ Bảo cũng nhịn không được tới góp vui, Thanh Linh Tử và Tống Hân dẫu sao cũng là con gái nên có hơi rụt rè, cơ mà kết quả vẫn xúm lại ôm nhau, mãi không buông tay được.

So với đoàn đội bạn bè thân thích đầy mộc mạc của Giang Thâm, hậu viện của Lưu Tinh Chi quả thực là muôn màu muôn vẻ, lúc Bạch Cẩn Nhất tẩy trang giúp Giang Thâm, Kinh Lạc Vân ngồi kế bên buôn dưa với họ.

“Vị đó chính là ngài Bồ.” Kinh Lạc Vân nhỏ giọng chỉ vào mấy kim chủ lớn, vô cùng xem trọng nói, “Anh ta là người hâm mộ VIP 1 của Lưu Tinh Chi.”

Giang Thâm kinh ngạc: “Còn có cả hai và ba nữa ạ?”

Kinh Lạc Vân: “Đúng là có hai ba nữa, Lưu Tinh Chi sắp số cho họ để tiện bề quản lý hơn.” Dừng một lát, đàn chị đau lòng bổ sung thêm, “Tiêu chuẩn sắp số chính là trình độ đập tiền.”

“…” Giang Thâm nhịn không được cảm khái, “Trong mắt sư huynh quả thực chỉ có mỗi tiền thôi sao?”

Nói thì nói thế, chứ nom trông bề ngoài của ngài Bồ kia không giống mấy người tiền nhiều như nước, tuổi chắc tầm ngoài ba mươi, khí chất không quá cao cấp, chất vải quần áo khá tốt, chắc là hàng đặt làm, cơ mà thân hình anh ta lại gầy yếu như thể sắp ngã.

Giang Thâm đang dõi theo anh ta thì ngài Bồ đột nhiên nhìn qua đây.

Bạch Cẩn Nhất nhíu mày, chỉ thấy ngài Bồ bưng ly rượu bước tới chỗ họ.

“Cậu Bạch.” Bồ Liên biết rõ Bạch Cẩn Nhất, chẳng bằng nói anh ta biết rõ gia nghiệp nhà họ Bạch, hai bên đã từng làm ăn với nhau mấy lần.

Bạch Cẩn Nhẫn kiên nhẫn “ừm” một tiếng, “Ngài Bồ.”

Ngũ quan Bồ Liên nhạt nhẽo như một bức tranh thủy mặc, lúc cười lên đuôi mắt có vài nếp uốn, lộ ra vẻ ngoài có tuổi, “Hôm nay Giang phó nhảy rất đẹp, tôi ở dưới sân khấu xem mà cực kỳ cảm động.”

Giang Thâm vội vàng khiêm tốn nói: “Nào có… sư huynh nhảy tốt hơn nhiều.”

Bồ Liên sửng sốt, nhưng không phủ nhận, anh ta nhếch môi ngượng ngùng, “Tinh Chi đương nhiên tốt nhất.”

Giang Thâm nghe anh ta nói thế thì cũng không có suy nghĩ gì, nhưng Bạch Cẩn Nhất lại cảm thấy rất chói tai, hừ lạnh một tiếng, kỳ quái nói, “Mắt đánh giá của ngài Bồ đây có vẻ cũng hơi thái quá rồi đấy nhỉ?”

Giang Thâm: “…”

Kinh Lạc Vân: “…”

Vào lúc này sẽ không ai muốn nhìn thấy hai đại fan đứng đầu của mình kích war nhau, đang khi Giang Thâm đau đầu không biết nên giải quyết thế nào thì cuối cùng Lưu Tinh Chi cũng tới.

Lưu đội tựa như bông lan hồ điệp lướt qua đám người vây xem bên ngoài đi vào trong, nhẹ nhàng ghé lại gần bên tai ngài Bồ thổi một hơi, mắt thấy cổ đối phương đỏ bừng rồi vẫn không chịu buông tha, cà lơ cà phất nói: “Sao anh lại ở đây? Thích sư đệ tôi à?”

Mọi người: “…”

Yêu tinh trong trong muôn hoa này từ đâu chạy đến vậy! Trước mặt mọi người có còn biết xấu hổ hay không?!

Bình luận

Truyện đang đọc