ĐẠI LỘ HOÀNG HÔN

Chương Quyết bước vào phòng tắm, bật vòi hoa sen, hơi nước nhanh chóng bay lên, sưởi ấm buồng tắm nhỏ hẹp. Lúc này Chương Quyết mới thấy ấm hơn, từ từ cởi quần áo ướt sũng. Cả người y như đang tỏa ra khí lạnh, đứng dưới vòi hoa sen hồi lâu mới có chút hơi ấm.

Sáng nay, sau khi làm quen với con đường đến bến cảng Chương Quyết lại đến chỗ của Harrison, bởi hắn đã từng lên con tàu này nên y có thể hỏi hắn một vài thông tin, hơn nữa Bùi Thuật lại đang có mặt ở nhà, Chương Quyết cũng không muốn quay về quá sớm để làm phiền họ.

Ngay khi đến câu lạc bộ, show diễn người lớn cũng vừa kết thúc, mọi người đều rời đi, chỉ còn lại mùi pheromone nhục dục phiêu đãng trong không khí, cùng vài mẩu giấy kim tuyến trên sân khấu mà nhân viên vệ sinh đang quét dọn.

Harrison đứng đợi y ở cửa hậu trường, hắn mặc bộ vest đen, nói rằng tối nay sẽ dự một bữa tiệc, sau đó lại quen tay chia thuốc lá cho Chương Quyết, nhưng Chương Quyết thẳng thừng từ chối.

Sau khi biết Chương Quyết định bỏ thuốc lá, hắn còn trắng trợn cười nhạo y, rồi lại ngang nhiên rút một điếu ra hút, khiến mùi thuốc lá bay vào mũi Chương Quyết, nhưng y vẫn chỉ im lặng mà tránh xa một chút.

“Anh ta bắt cậu cai à?” Harrison vừa hút vừa lầm bầm hỏi Chương Quyết.

Chương Quyết liền phủ nhận, nói: “Anh ấy chỉ không thích thôi.”

Harrison cầm điếu thuốc, quay sang nhìn Chương Quyết, thương cảm nói: “Hóa ra là cậu tự nguyện.”

Chương Quyết rất khoan dung với bạn bè, hơn nữa Harrison chỉ đang nói sự thật nên y cũng không nóng nảy mà chỉ lịch sự hỏi: “Có vấn đề gì không?”

“Không, không.” Harrison cười cười xua tay, dẫn Chương Quyết lên lầu nói chính sự.

Chương Quyết ngồi một lúc, các vấn đề gần như đều được giải đáp mà Harrison cũng có việc khác, y bèn gọi Trần Bạc Kiều để xác nhận Bùi Thuật còn ở nhà không.

Điện thoại chưa kịp kết nối, show người lớn ở tầng dưới lần nữa bắt đầu, trong khi văn phòng của Harrison lại cách âm không tốt, sàn nhà gần như rung lên. Chương Quyết vốn không muốn gọi nữa, chờ đến khi yên tĩnh hơn thì Trần Bạc Kiều bên kia đã nhấc máy, cũng đoán ra y đang ở câu lạc bộ của Harrison.

Trần Bạc Kiều nói Bùi Thuật vẫn chưa rời đi, Chương Quyết bèn hỏi anh, hai tiếng sau mình quay về có được không, Trần Bạc Kiều nói là được.

“Quản rộng thật,” Harrison thấy y đặt di động xuống, mới nói, “Cậu tip cho diễn viên của tôi, mắc mớ gì đến anh ta?”

Chương Quyết không trả lời đã đứng dậy ra về.

Chương Quyết thực ra đã nói dối Trần Bạc Kiều, bởi vì tiệm hoa trên đường trở về từ câu lạc bộ vốn nằm trên một con đường rất lớn.

Từ câu lạc bộ đi ra, y không có nơi nào để đi. Khi lái xe ngang qua tiệm hoa, trông thấy người bước ra khỏi tiệm với một bó hoa trên tay, y đã nhất thời động tâm.

Mà từ lúc lòng còn lưỡng lự cho đến khi quyết định mua hoa, chiếc xe đã cách rất xa con đường đó.

Để kéo dài thời gian, người ta có thể làm ra rất nhiều điều kỳ lạ, ví dụ như Chương Quyết vậy mà lại đỗ xe rồi từ từ tản bộ đến tiệm hoa.

Từ nhà an toàn đến tiệm hoa đi lại khoảng bốn mươi phút. Chương Quyết chưa đi bao xa thì trời đã đổ cơn mưa, trong xe lại không có dù mà trên đường đi cũng không có nơi nào bán.

Chương Quyết đã dầm mưa rất lâu, nhưng chỉ bỏ ra năm phút để chọn hoa. Y không biết gì về hoa nên phải nhờ người chủ giới thiệu, nghĩ đến trong nhà an toàn chỉ có một cái lọ nhỏ để cắm hoa, y chọn tám cây bông mà y cho là đẹp.

Chủ tiệm nhanh nhảu giúp y tước gai hoa hồng rồi đơn giản gói lại.

Khi đi dưới mưa đã có thời điểm Chương Quyết không dám cầm hoa trên lầu, nhưng ngay giây sau y lại tự an ủi mình rằng: Chỉ là hoa thôi mà.

Lỡ như anh ấy thích thì sao.

Ngay cả khi Trần Bạc Kiều nói với y rằng anh không thích hoa hồng, y vẫn có thể mua một loại hoa khác cho anh, thậm chí có thể lập tức vì anh mà dầm mưa đi đổi.

Chỉ là Trần Bạc Kiều sẽ không làm như vậy, anh rất lịch sự và không bao giờ đòi hỏi Chương Quyết.

Sau khi tắm xong, Chương Quyết mới nhớ mình đã quên lấy quần áo, nên đành phải lau nước trên người, dùng khăn tắm quấn thắt lưng, định vào phòng ngủ để lấy đồ.

Ngay khi bước ra lại đụng phải Trần Bạc Kiều đang đọc sách trên sô pha.

Bó hoa được đặt trên bàn trà, Trần Bạc Kiều đã tháo dây buộc, song không giống như có ý định sẽ xử lý nó. Chương Quyết cũng thấy bình thường, không nói tiếng nào, dự định lát nữa sẽ tự tay nhặt lá và cắm chúng vào lọ.

Nhưng khi đi ngang qua sô pha, Trần Bạc Kiều đột nhiên gọi y, hỏi: “Lọ hoa để ở đâu?”

Chương Quyết thoáng ngơ ngác, chỉ tay về phía cửa, nói: “Ở trong tủ.”

Trần Bạc Kiều khép cuốn sách, đi đến mở cửa tủ.

Khi Chương Quyết mặc quần áo đi ra, Trần Bạc Kiều đã sửa sang xong tất cả và cắm chúng vào lọ. Anh ném một mớ lá cây và những cành hoa mà anh đã cắt vào thùng rác cạnh bàn, còn giấy gói thì được ủi thẳng và gấp lại để sang một bên.

Thấy Trần Bạc Kiều đi rửa tay, Chương Quyết cũng đi đến cửa bếp, muốn mở miệng khen anh một câu, nhưng do từ ngữ của y lại quá nghèo nàn nên chỉ biết đứng ngốc ở đó. Trần Bạc Kiều rửa tay và lau khô xong, kiên nhẫn đợi một lúc lâu vẫn không thấy Chương Quyết lên tiếng.

Rốt cuộc vẫn là Trần Bạc Kiều chủ động, nói với y: “Hoa đẹp lắm.”

Chương Quyết gần như ngay lập tức nói: “Cảm ơn.”

Trần Bạc Kiều mỉm cười, rồi đến gần Chương Quyết, nhỏ giọng trách y: “Nhưng mà sao lại không mang theo dù.”

“Không mua được.” Chương Quyết nói.

Y nhìn Trần Bạc Kiều trước mặt, chợt nhận ra mình đang chặn đường đi của anh nên ngay lập tức muốn tránh ra, Trần Bạc Kiều lại giữ vai Chương Quyết, cúi đầu cho y một nụ hôn.

Anh kéo Chương Quyết lại gần, nhẹ nhàng mà triền miên, lát sau lại rời đi, nói: “Ừ, ở câu lạc bộ không hút thuốc.”

Chương Quyết ngước nhìn anh. Biểu cảm trên gương mặt anh vẫn rất dịu dàng, chỉ hơi khác so với trước đây, mà khác ở đâu Chương Quyết cũng không biết nữa, đành phải thử thăm dò ôm anh.

Trần Bạc Kiều để cho y ôm, khẽ đặt tay lên lưng y. Chương Quyết áp mặt vào vai anh, còn chưa thể tin mình cũng có ngày được ôm anh trọn một phút như vậy, chỉ cảm thấy mỗi giây phút trôi qua đều quý giá như một giấc mơ.

“Chương Quyết.” Trần Bạc Kiều trầm giọng gọi y.

Chương Quyết “Ừm” một tiếng, anh lại nói: “Lần sau có thể tặng hoa, nhưng đừng để mắc mưa.”

Bình luận

Truyện đang đọc