ĐẠI LỘ HOÀNG HÔN

Tối hôm đó, Chương Quyết đã nấu một bữa cho Trần Bạc Kiều.

Nói là nấu, thực tế y chỉ nấu cơm và gói gia vị rồi trộn chúng lại với nhau, vậy mà Trần Bạc Kiều vẫn nói với y là rất ngon.

Trước đây, khi Ngải Gia Hi mù quáng ca ngợi Chương Quyết, y cũng rất thích nghe vì Ngải Gia Hi dù sao vẫn là kiểu đến mì ăn liền còn không thể nấu, mà lần này đổi thành được Trần Bạc Kiều khen ngợi, Chương Quyết chỉ cảm thấy xấu hổ thôi.

Cơm nước xong, Chương Quyết điểm lại thông tin của con tàu sẽ đi vào ngày mai, cùng những điều cần lưu ý sau khi lên tàu với Trần Bạc Kiều.

Chiếc du thuyền mà họ sẽ đi có quy mô khá lớn, chở gần ba ngàn hành khách và hơn một ngàn nhân viên. Sau khi đi vào hải phận quốc tế, sòng bạc sẽ bắt đầu hoạt động, mà ở khu vực gần sòng bạc lại dày đặc camera, cho nên họ phải tận lực tránh càng xa càng tốt. Tiếp theo, Chương Quyết dùng máy tính xách tay mở sơ đồ bao quát của con tàu, giới thiệu vị trí các phương tiện công cộng ở mỗi tầng, cùng phòng khách và nhà hàng. Trí nhớ của Trần Bạc Kiều vẫn tốt như mọi khi, chỉ nhìn một lần là nhớ, thậm chí còn sửa sai cho Chương Quyết hai ba lần.

Xem xong sơ đồ của con tàu, Trần Bạc Kiều đi tắm.

Chương Quyết ngồi trên sô pha một lúc, quyết định sắp xếp lại những thứ hôm sau sẽ mang lên tàu.

Y tháo khẩu súng, đặt nó vào một chiếc hộp bảo vệ, rồi lại bỏ hộp vào trong một khe bí mật của chiếc vali đặc biệt, sau đó quay về phòng ngủ, đem cái túi mang theo từ thị trấn biên giới tới Bangkok ra phòng khách, bỏ quần áo cần thiết vào trong.

Lát sau y mới nhận ra dưới đáy túi còn có chú mèo bông trông giống Angel, được đưa đến đây từ một nhà an toàn khác ở Bangkok.

Khi đó, Trần Bạc Kiều đã tự tay bỏ nó vào túi.

Lông tơ của chú mèo bông rất mềm, mặc dù vẫn làm từ sợi lông nhân tạo nhưng được gia công rất khá, sờ vào rất dễ chịu.

Chương Quyết ngồi trên thảm, cầm chú mèo bông trong tay, nhìn vào đôi mắt trong như pha lê của nó.

Y không hề oán giận mà chỉ cảm thấy tâm của Trần Bạc Kiều thực sự rất khó đoán, cho dù anh rõ ràng nói “Cảm ơn”, biểu hiện cũng rất chân thành, nhưng thực ra anh lại chẳng thích gì cả. Chương Quyết siết chặt tay, bóp lấy cái bụng mềm của chú mèo bông, sau đó khẽ cau mày một lúc, lại lặng lẽ bỏ nó vào túi chống bụi, đặt trong túi xách mang vào phòng ngủ cất vào tủ.

Theo lẽ thường thì điều này không đúng chút nào, bởi vì không có lý do gì để lấy lại đồ vật đã trao đi, nhưng mà Chương Quyết lại nghĩ, Trần Bạc Kiều có thể sẽ quên, hoặc vô tình ném nó vào một góc nào đó, mà Chương Quyết có thể bảo quản nó cho anh, trông giữ nó thật tốt, để bất cứ khi nào lấy ra nó cũng sẽ mới tinh.

Giống như một cái két rất an toàn cho chú mèo bông.

Vừa đóng cửa tủ quần áo, Trần Bạc Kiều sau khi tắm xong đã bước ra.

Chương Quyết nghe tiếng bước chân, ra ngoài thì thấy anh đang đứng bên cạnh chiếc vali đặc biệt và nhìn xuống xem xét.

Trần Bạc Kiều khom người, ấn vào vị trí ngăn đựng bí mật, rồi không khỏi cười nói: “Vali xịn thật.”

Chương Quyết đến gần, nói với anh: “Ở bến tàu, chúng ta phải thông qua kiểm tra an ninh nên không thể mang túi theo được.”

Thấy Trần Bạc Kiều gật đầu, y lại nói: “Nhưng hộp bảo vệ chỉ có thể chứa ba khẩu súng với hơn mười viên đạn, cùng hai con dao chuyên dụng.”

Trần Bạc Kiều thoải mái ngồi xuống sô pha, uống ngụm nước rồi nói với Chương Quyết: “Vậy là đủ rồi.”

Vì Chương Quyết không trang bị nhiều đồ ngụy trang dự phòng cho Trần Bạc Kiều nên sau khi lên tàu họ phải cố gắng tránh ra ngoài, mà cả việc quẹt thẻ lấy thức ăn cũng rất dễ gây sự chú ý, vì vậy Chương Quyết dự định mang theo thức ăn còn thừa trong phòng bếp, đến lúc đó sẽ hâm nóng ở khu sinh hoạt tập thể.

Để chăm sóc khẩu vị cho Trần Bạc Kiều, Chương Quyết cũng gọi anh vào bếp để chọn.

Không gian trong phòng bếp rất nhỏ, hai người trưởng thành đứng có hơi chật, Trần Bạc Kiều lại cao, đứng rất gần Chương Quyết, pheromone ảnh hưởng đến Chương Quyết, khiến Chương Quyết hơi bồn chồn và không thể làm gì hơn.

Trần Bạc Kiều ngược lại rất nghiêm túc đứng một bên, thấy Chương Quyết bất động, anh lại âm thầm mở một ngăn kéo, như đang tìm loại thức ăn yêu thích của mình, nhưng không may, đó lại là ngăn Chương Quyết nhét áo mưa.

Chương Quyết nhìn thấy thì ngây ra một lúc, cứ cảm thấy có gì đó không ổn, giây sau mới sực nhớ là chiếc hộp đã ở sai vị trí.

Nó vốn dĩ được đặt trên hộp khăn giấy, nhưng giờ đây lại bị nhét trong kẽ hở giữa hộp khăn giấy và vách tủ.

“Cái này…” Chương Quyết thốt lên, lại cố gắng tìm từ hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh đã đụng vào nó sao?”

“Không,” Trần Bạc Kiều lấy cái hộp ra để nó lên bàn, “Bùi Thuật vào đây tìm nước, nhìn thấy.”

Chương Quyết vốn không thấy có gì hệ trọng, nhưng khi nghe đến tên Bùi Thuật, y tức thì tỏ ra khó chịu, cau mày hỏi: “Nhưng sao lại di chuyển nó?”

Trần Bạc Kiều không hiểu sao lại bật cười, chạm tay lên hộp áo mưa, nhìn Chương Quyết một lúc mới nói: “Là lỗi của tôi, đã để nó vào đây lấy nước” Rồi đẩy hộp về phía Chương Quyết, nói với y: “Tôi có thay cậu giải thích rồi, là tình nguyện viên ở siêu thị đã nhét nó cho cậu.”

“Ừ.” Chương Quyết cúi đầu, lại không kìm được hỏi một câu rất thực tế, “Anh ta có tin không?”

Sự im lặng của Trần Bạc Kiều đã trả lời câu hỏi của y.

Chương Quyết hơi cáu kỉnh, cụp mắt nói với anh: “Tôi không có gạt anh.”

“Thực sự có người đã nhét nó cho tôi.” Chương Quyết lần nữa nhấn mạnh.

Y kỳ thật còn muốn nói bản thân mình đã uống thuốc rồi, không cần phải lén lấy áo mưa kích cỡ không tương thích như thế để đi ám chỉ Trần Bạc Kiều. Chương Quyết thích Trần Bạc Kiều là thật, nhưng không có khao khát như vậy.

Chỉ là Chương Quyết nhát gan, rốt cuộc vẫn không nói ra.

Trần Bạc Kiều cũng im lặng vài giây, mới “Ừm” một tiếng, nói: “Tôi biết.” Anh giơ tay lên giữ lấy eo Chương Quyết, để y ngả người về phía mình. “Chỉ là…” Trần Bạc Kiều dừng một chút, kề sát vào tai Chương Quyết, thì thầm vài chữ.

Phòng ngủ sáng đèn.

Chương Quyết xé bao cao su, nặn ra chất bôi trơn, tay y khẽ run rẩy, ngón tay tránh không được chạm vào phần đỉnh cương cứng của Trần Bạc Kiều.

Y đặt vòng tròn nhỏ lên trên đỉnh, cố gắng cuộn nó xuống, nhưng vì kích cỡ không phù hợp, y lại không dám dùng lực nên cứ trầy trật mãi không xong.

Trần Bạc Kiều kiên nhẫn đợi một lúc, xoa lên má Chương Quyết, dịu dàng hỏi y: “Không mang à?”

Chương Quyết ngước nhìn anh. Trần Bạc Kiều ấn xuống cổ tay y, nói: “Mang vào đi.”

Chương Quyết cố gắng thêm vài lần, nhưng thực sự không muốn mang nữa, vì thế y lại gỡ xuống, ngẩng đầu lên nói với anh: “… Khỏi mang đi.”

Tay y đặt bên hông Trần Bạc Kiều, chậm chạp bò về phía trước, vật thô to của anh theo động tác cọ lên bụng dưới của y. Chương Quyết chân run khóa ngồi lên đùi Trần Bạc Kiều, khom người xuống hôn anh.

“Trực tiếp làm được không?” Chương Quyết hỏi anh.

Trần Bạc Kiều không nói tiếng nào, thẳng tắp chen vào cơ thể y, vừa nhẹ nhàng thúc hông, anh vừa hỏi Chương Quyết: “Không mang bao, nếu cậu có thì sao?”

Anh nắm vai Chương Quyết, xoay chuyển đè y dưới thân, ngang nhiên ra vào, lại làm như vô tình đè tay dưới bụng Chương Quyết, hỏi: “Chương Quyết, phải làm sao đây?”

Chương Quyết bị anh ấn cả người đều tê rần, lại buồn bực khẽ hừ một tiếng. Trần Bạc Kiều mới dừng một chút, lại muốn ấn nữa, nhưng Chương Quyết đã kịp thời ngăn cản.

“Đừng ấn nữa.” Chương Quyết nói với vẻ khó chịu.

Trần Bạc Kiều âm thầm bóp chặt eo Chương Quyết, càng mạnh mẽ thúc hông, đùi trong của Chương Quyết bị anh va vào đến ửng đỏ. Anh thúc vào càng sâu, rút ra rồi lại đâm vào tận gốc, toàn bộ khoang bụng của Chương Quyết bị anh đâm cho mềm nhũn, mà đèn trần trước mắt cũng gần như nhấp nhô hư ảo.

Trần Bạc Kiều đè xuống đầu gối Chương Quyết, gần như chạm vào xương vai, rồi đột nhiên dừng lại, nhìn xuống nơi họ gắn kết, nhìn vài giây lại nói với Chương Quyết rằng: “Cậu làm ướt ga giường rồi.”

Anh nắm tay Chương Quyết, kéo y lên ôm vào lòng, kề sát miệng vào cổ y, hơi thở ấm áp của anh cũng phả vào da y. Anh ấn nhẹ vào lưng Chương Quyết, môi chạm vào tuyến thể, nhưng cũng không giống như có ý định cắn xuống. Chỉ là tuyến thể của Chương Quyết quá nhạy cảm, nên ngay khi anh đến gần, toàn thân y không khỏi trở nên căng thẳng. Trần Bạc Kiều dường như cũng nhận ra điều này nên nhanh chóng rời đi.

Cuối cùng, Trần Bạc Kiều vẫn rút ra bắn lên bụng dưới của Chương Quyết, tinh dịch của cả hai chan hòa cùng nhau, tỏa ra mùi hương kỳ lạ.

Mùi này dường như có tác dụng kích tình mạnh mẽ, khiến cho Chương Quyết bao giờ cũng muốn được Trần Bạc Kiều xâm nhập, y thậm chí cảm thấy bản thân lại lần nữa phát tình, muốn tinh dịch và ký hiệu của anh, còn muốn ân ái mãnh liệt hơn đến mức đánh mất lý trí, lòng tham không đáy, trở thành một nô lệ của pheromone.

Trong cơn mê, y ôm lấy cổ Trần Bạc Kiều, tìm đến môi anh. Lần này, Trần Bạc Kiều rất dễ dàng cho y, cúi xuống cùng y môi lưỡi quấn quýt.

Bình luận

Truyện đang đọc