Trần Bạc Kiều mang theo hành lý đi phía sau Chương Quyết.
Gió biển rất mạnh, Chương Quyết gầy đến mức gần như sắp bị gió thổi đi. Chiếc áo phông màu xanh đậm mềm mại bị gió thổi vào dán lên người y, hiện ra vòng eo nhỏ nhắn.
Sau khi mở cửa kính đại sảnh, Chương Quyết ngoảnh lại giữ cửa cho Trần Bạc Kiều, đợi anh đi về phía mình.
Trần Bạc Kiều đến gần Chương Quyết, nghe thấy mùi pheromone thoang thoảng từ y.
Hương vị mơ đắng rất hợp với Chương Quyết, trong mâu thuẫn còn mang theo cả sự nhàm chán, dường như cho dù y có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì tâm hồn vẫn nằm ngoài thế giới trần tục, từ chối hòa nhập với xã hội thực.
Trần Bạc Kiều thường rất thiếu nhạy cảm với vị pheromone của người khác, nhưng lần này có thể là do đứng quá gần Chương Quyết, hoặc mùi hương của Chương Quyết rất dễ chịu, cho nên anh chỉ nhớ hương vị mơ đắng này thôi.
“Người giám sát ở bên kia,” Chương Quyết quay qua chỉ vào một góc hẻo lánh trong đại sảnh, bước chân chậm lại, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Cho tôi xem lại hộ chiếu của anh đi. Tôi sợ hóa trang hôm nay không giống.” Chương Quyết luôn lạnh nhạt khi nói chuyện cùng người khác, nhưng với Trần Bạc Kiều thì không, ngược lại còn thận trọng đến mức thiếu tự tin và hơi e sợ.
Cảm giác được sự lo lắng của Chương Quyết, Trần Bạc Kiều hơi cúi xuống nhìn y, khẽ nhếch khóe miệng nói với y: “Không cần xem nữa. Rất giống.” Sau đó ôm vai y tiến về phía trước.
Đại sảnh lên tàu không rộng lắm, giữa trưa người cũng không nhiều. Họ đi đến chỗ giám sát, trình giấy tờ chứng nhận, lấy thông tin, nhận thẻ phòng, rồi để lại hành lý đi kiểm tra.
Ở nơi kiểm tra an ninh có năm trạm rà soát, ngoài các trạm kiểm soát ưu tiên có một số khách xếp hàng thì bên khoang giá rẻ lại không có đặc quyền này. Trần Bạc Kiều và Chương Quyết bị phân ra kiểm tra ở hai nơi.
Trần Bạc Kiều đứng lại vài giây, làm như vô tình nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng nhận ra người mà anh đang tìm. Hai người trao đổi ánh mắt, đối phương bước về phía anh, ngay khi lướt qua nhau họ đã âm thầm trao đổi thẻ phòng.
Lúc này đến lượt Trần Bạc Kiều, nhân viên an ninh kiểm tra thông tin nhận dạng của anh xong, sau đó trả lại hộ chiếu, anh cũng không đợi Chương Quyết mà đi thẳng đến lối vào lên tàu.
Thái độ của nhân viên phục vụ vẫn tốt hơn nhiều so với nhân viên kiểm tra an ninh. Họ lịch sự chụp ảnh anh rồi trả lại thẻ phòng, nói với anh: “Chúc tiên sinh, mời ngài lên tàu.”
Trần Bạc Kiều mỉm cười gật đầu, bước ra khỏi lối vào, đến cạnh thang máy chờ Chương Quyết.
Sau hai ba phút, Chương Quyết cũng vội vã đi tới, có lẽ vì đã chạy một quãng ngắn lên đây nên mặt y hơi ửng hồng, nói chuyện cũng có chút thở gấp: “Người đứng trạm kiểm soát của tôi làm hơi chậm.” Y lại hỏi: “Anh đã đợi lâu chưa?”
“Không lâu,” Trần Bạc Kiều lắc đầu nói, “Đi thôi.”
Hai người họ trú ở tầng mười, ra khỏi thang máy với những hành khách khác, lại đi dọc theo tấm thảm sáng màu, ngang qua một cánh cửa gỗ rồi dừng trước cửa phòng.
Người phục vụ đã đặt vali trước cửa phòng cho họ. Chương Quyết quẹt thẻ phòng mở cửa, Trần Bạc Kiều cũng mang theo hành lý vào trong.
Bên trong cabin rất nhỏ được trải thảm đỏ đen, hai chiếc giường chiếm phần lớn không gian trong phòng, cuối giường cách vách khoảng một mét chỉ vừa đủ để đặt tủ hành lý.
Trần Bạc Kiều bỏ vali xuống, bước đến mở cửa tủ. Có lẽ vì chuyến đi dài nên chiếc tủ cũng không nhỏ, còn có một khung sắt gấp lại dùng để đỡ vali. Thấy vậy, Trần Bạc Kiều kéo cái kệ ra đè thẳng, cảm giác chắc chắn rồi anh mới quay lại nói với Chương Quyết: “Mở vali ra sắp xếp trước đi.”
Chương Quyết chỉ lặng người mà dựa lưng vào cửa, cách nhau vài mét nhìn Trần Bạc Kiều. Dáng vẻ của y cũng hơi khác so với vừa rồi, hai cánh tay trắng nõn rủ xuống, đôi môi hơi hé mở.
Thấy y dường như không có ý định tới đây, Trần Bạc Kiều mới thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chương Quyết dừng một lúc, lại thấp giọng hỏi ngược lại: “Người đã đổi thẻ phòng với anh là ai?”
Trần Bạc Kiều không ngờ sẽ bị Chương Quyết phát hiện: “Cậu đã thấy rồi sao?”
“Ừ,” Chương Quyết khẽ gật đầu, lại hỏi, “Anh ta cũng đi cùng thang máy, ở tầng mười phải không?”
Trần Bạc Kiều chăm chú nhìn y, sau cùng vẫn gật đầu thừa nhận: “Phải.”
Chương Quyết bị anh nhìn vài giây, lại miễn cưỡng dời mắt đi, nói: “Tôi biết rồi.”
“Cậu biết cái gì?” Trần Bạc Kiều cảm thấy hơi buồn cười, nhưng ngoài buồn cười anh còn có một loại cảm giác khó chịu không thể giải thích.
Giống như có một sợi chỉ mảnh quấn quanh dạ dày, mảnh đến hầu như không thể nhận ra, nhưng lại rất chắc mà siết chặt lấy anh.
Bởi lẽ, Chương Quyết cứ do dự như vậy mà đứng trước cửa, một vẻ ủ rũ, không chịu lại gần anh.
“Lại đây.” Anh lên tiếng gọi Chương Quyết.
Những ngón tay rủ xuống của Chương Quyết khẽ động đậy, rốt cuộc vẫn nghe lời mà bước về phía anh, chỉ là cách nhau nửa cánh tay, và vẫn không nhìn anh.
Trần Bạc Kiều đưa thẻ phòng cho Chương Quyết, y chậm rãi nhận lấy. Số phòng trên thẻ và số phòng của họ cách nhau mười lăm số.
“Là người Bùi Thuật dàn xếp lên tàu,” Trần Bạc Kiều nói, “Dùng hộ chiếu của Thẩm Vũ Phi.”
Chương Quyết cầm tấm thẻ, nghĩ một lúc, ngước mặt lên hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh không đi Bắc Mỹ với tôi sao?”
Y hỏi một câu rất đơn giản, nhưng việc nói “Ừ” với Trần Bạc Kiều lại khó hơn bao giờ hết.
Chương Quyết mím môi nói: “Tôi hiểu rồi.”
Y không có vẻ gì là khó chịu hay miễn cưỡng, thậm chí còn không nghi ngờ hay vờ như không có gì xảy ra. Làn da Chương Quyết tái nhợt, lông mi dưới rất dài, gò má y gầy mà trắng nõn, mặc dù màu môi rất nhạt, nhưng dáng môi lại trông đẹp vô cùng.
Điều này vô tình làm cho Trần Bạc Kiều sinh ra những ý nghĩ không đúng lúc, may là vẫn kịp thời lấy lại bình tĩnh.
“Tôi không nói với cậu, là vì tôi sợ sẽ có biến cố xảy ra.” Trần Bạc Kiều nghiêm túc nói, “Tôi trao đổi danh tính với anh ta thì khi các vệ binh của Tổng thống bắt tôi ở một căn phòng khác, cậu cũng sẽ không bị ảnh hưởng, sau đó thì người của tôi sẽ đưa cậu đến Bắc Mỹ.”
Người vệ sĩ lên tàu với hộ chiếu của Thẩm Vũ Phi chính là người thứ tư mà anh yêu cầu Bùi Thuật sắp xếp, còn anh sẽ lên tàu dưới cái tên “Chúc Hà”, cũng để lại một bức ảnh ở văn phòng chụp hình. Không có camera nào trong đây, mà Trần Bạc Kiều nên ở phòng 1037 cũng không có gì liên quan đến Chương Quyết và Thẩm Vũ Phi ở phòng 1022.
Nói một cách khách quan, việc này tốt cho cả Trần Bạc Kiều và Chương Quyết, vì cho dù Chương Quyết cũng sử dụng hộ chiếu giả, nhưng chung quy vẫn không thể nào vượt qua điều tra chi tiết.
Chương Quyết không tốn nhiều thời gian để hiểu, cũng không hề tỏ ra phản đối, nghĩ một lúc, y chỉ hỏi Trần Bạc Kiều rằng: “Khi nào thì anh đi?”
“Bây giờ anh sẽ ở căn phòng đó à?” Y lại hỏi.
“Chưa,” Trần Bạc Kiều nói, “Khoảng sáu ngày nữa.”
“Vậy…” Chương Quyết lại thoáng do dự hỏi, “Anh đi rồi, tôi sẽ ở với anh ta ư?” Không đợi anh trả lời, y đã nói: “Tôi không thích ở với người lạ đâu.”
“Ngải Gia Hi đến nhà tôi, cũng ở phòng cho khách.” Chương Quyết lần nữa nhấn mạnh, giống như so với việc Trần Bạc Kiều rời đi, y còn quan tâm đến chuyện phải ở chung với người khác hơn.
Quan điểm của y khiến Trần Bạc Kiều cảm thấy nhẹ nhõm, anh hơi cúi đầu nhìn Chương Quyết, nói: “Không cần ở với anh ta, tôi sẽ giúp cậu thăng hạng.”
“Ừ,” Chương Quyết khẽ chớp mắt, từ chối, “Không cần, tôi tự mình thăng được.”
Sau khi nói nhiều như vậy rồi mà Chương Quyết vẫn không có ý định lại gần Trần Bạc Kiều, giống như khoảng cách nửa cánh tay này đã là giới hạn cuối cùng, cho dù trong tầm tay nhưng lại không thể ôm lấy.
Y và Trần Bạc Kiều tựa như những người thuê nhà đã đến hạn với chủ nhà, chỉ đơn thuần là đứng cùng nhau, kiểm kê gian phòng một cách hòa nhã, đây là của cậu, đó là của tôi.
Trong những tình cảnh thế này, Trần Bạc Kiều thường không có xu hướng chủ động, mà quen với việc chờ đợi hơn, chỉ cần đợi một lúc là Chương Quyết sẽ chủ động mở lời.
Hôm nay cũng như vậy, đứng một hồi, y lại không kìm được hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh sẽ an toàn trở về chứ?”
Đây quả là câu hỏi mà Trần Bạc Kiều không thể trả lời. Anh nghĩ một lát, mới thành thật thú nhận: “Tôi cũng chưa biết nữa.”
Chương Quyết chăm chú nhìn anh, đôi môi y khép hờ. Trần Bạc Kiều nhìn thấy khóe mắt y ửng đỏ, nhưng trong vầng mắt không có ánh nước, điều này vô tình khiến anh nhớ lại lần đầu khi hai người họ làm tình, Chương Quyết đã vùi nửa bên mặt vào gối mà khóc.
Cùng Chương Quyết ở trong xe nắm chặt tay nhau, đã cúi đầu đặt một nụ hôn lên tay anh.
Có thể Bùi Thuật hay tất cả mọi người đều nhận định Chương Quyết là cố chấp, là ngu ngốc, không ưa nhìn, quá tầm thường và không biết ăn nói, nhưng nếu Trần Bạc Kiều phải chọn một trong số tất cả những người theo đuổi anh, anh sẽ chỉ chọn Chương Quyết.
Nếu chỉ có một cây dù, một bó hoa hoặc một chiếc chìa khóa, anh vẫn sẽ cho Chương Quyết.
Có thể khó nói là yêu, nhưng lựa chọn thì rất đơn giản. Trần Bạc Kiều gọi tên y.
Chương Quyết nghiêm túc nhìn anh, như rất sợ bỏ lỡ bất kỳ lời nói nào của Trần Bạc Kiều, thậm chí còn không giấu được vẻ lo lắng.
“Nếu như tôi an toàn rồi,” Trần Bạc Kiều nhấn mạnh từng chữ, “Hãy đợi tôi, tôi sẽ tìm cậu.”