ĐẠI LỘ HOÀNG HÔN

Vào ngày 5 tháng 2 của năm mới, Chương Quyết rốt cuộc được cởi bộ đồng phục màu xanh của bệnh viện và thay lại quần áo ngày thường.

Hôm đó trời rất đẹp, nhiệt độ vào buổi trưa không quá thấp. Chương Quyết cùng mẹ đi qua khuôn viên của bệnh viện. Trong không khí thoang thoảng mùi hương của cỏ cây, họ lên xe rời bệnh viện nơi họ đã sống hơn nửa tháng để về nhà.

Chương Quyết ngẩn người nhìn khung cảnh nhộn nhịp của quốc gia mới không ngừng lướt qua cửa sổ, lại buông tóc xuống để che đi miếng gạc sau gáy.

Mẹ Chương Quyết ngồi kế bên đang đọc một quyển tạp chí, đột nhiên ngồi thẳng dậy, vươn tay sờ tóc y.

“Tiểu Quyết, mẹ đi cắt tóc với con nhé?” Bà hưng chí chỉ cho Chương Quyết một kiểu tóc của người mẫu trên tạp chí, “Cắt kiểu này này.”

Người mẫu nam trong tạp chí rất đẹp trai với kiểu tóc dài ngang vai, trông cực kỳ sành điệu.

Không đợi Trần Bạc Kiều trả lời, bà lại nói: “Tuy vẫn là tóc dài nhưng kiểu cách rất mới mẻ.”

Còn nhớ vào ngày Chương Quyết trở về từ Bắc Mỹ, mẹ y cũng có ý kiến ​​về kiểu tóc của y, đây dĩ nhiên cũng không phải lần đầu bà muốn đưa y đi tìm nhà tạo mẫu.

Nhưng Chương Quyết nhìn người mẫu nam trên tạp chí, cảm thấy với độ dài này, cho dù đã tháo chỉ vẫn dễ bị nhìn thấy khi quay đầu, y bèn nói với mẹ: “Để lần sau đi ạ. Con muốn đợi xóa sẹo xong mới cắt.”

Lúc này, họ tình cờ đi qua Công viên Quảng trường Trung tâm, nơi mà Chương Quyết thường tản bộ với mẹ khi còn nhỏ, y liền bảo tài xế dừng xe lại, kéo mẹ xuống đi dạo một lát.

Khi đến chỗ bức tượng điêu khắc ở giữa quảng trường, mẹ Chương Quyết mơ hồ hỏi y về dự định trong tương lai.

Chương Quyết hiểu được nỗi lo của mẹ, theo bà thì sau khi làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, cuộc sống của Chương Quyết sẽ dần trở nên không còn như trước.

Những ánh mắt hiếu kỳ, những tin đồn thất thiệt sẽ bắt đầu sinh sôi, cho dù Chương Quyết có không thích xã giao đi nữa thì bản thân y vẫn là một phần trong xã hội này.

“Con…” Chương Quyết nhìn mẹ, lời thốt ra bỗng dưng im bặt.

Họ đứng dưới ánh mặt trời dìu dịu vào mùa đông, hứng cơn gió se lạnh của quốc gia mới, cũng thổi chiếc khăn lụa quấn quanh cổ mẹ như cánh bướm bay lên.

Vào một thời điểm không thích hợp thế này, Chương Quyết vậy mà lại nhớ đến Trần Bạc Kiều.

Y nghĩ, nếu mình có thể ở bên anh thì tốt quá rồi, chỉ là ham muốn này của y thực ra cũng không mãnh liệt lắm.

28 tuổi không phải quá lớn nhưng cũng không còn nhỏ, không còn là cái tuổi có thể tự do làm những việc ngu ngốc như khi còn trên ghế nhà trường, vì thế để thú nhận điều gì đó với cha mẹ vào lúc này thực sự rất khó khăn, nếu là trước đây Chương Quyết sẽ cố tránh chủ đề này.

Nhưng hôm nay, Chương Quyết lại quyết định thú nhận. Nhìn vào bức tượng điêu khắc bằng đồng, y thấp giọng nói với mẹ mình: “Con thích một người Alpha.”

Mẹ Chương Quyết sửng sốt một hồi, mới quay lại hỏi: “Các con có đến với nhau không?”

Chương Quyết cúi đầu, thấy dáng vẻ kinh ngạc của mẹ mình trông thật đáng yêu, y mỉm cười, trả lời mẹ: “Con cũng không biết nữa. Anh ấy chỉ nói muốn thử với con thôi.”

Mẹ Chương Quyết khẽ nhíu mày, có vẻ muốn nói lại thôi. Chương Quyết cảm thấy bà hẳn là đang lăn tăn với cái từ “thử” nọ, nhưng cuối cùng bà chỉ hỏi: “Mẹ có biết người đó không?”

“Hình như Harrison là Beta nhỉ?” Bà nói với vẻ bối rối, “Mẹ không nhớ nữa.”

Chương Quyết không khỏi bật cười: “Không phải Harrison, cũng xem như biết mặt.”

“…”

Mẹ Chương Quyết dường như có rất nhiều điều muốn hỏi, nhìn Chương Quyết một hồi, bà lại cụp mắt, bảo: “Con thấy vui là được rồi.”

“Trước mắt khoan hãy nói với cha con,” Bà nhắc nhở, “Ông ấy không chấp nhận việc thử đâu.”

“Dạ.” Gió ở quảng trường ngày càng lớn, Chương Quyết khoác vai mẹ trở về xe.

Đến tối, cha Chương Quyết về nhà.

Sau bữa ăn, Chương Phú yêu cầu đầu bếp và người giúp việc ra ngoài như thể gia đình họ có việc cần bàn.

Nhưng chủ đề lần này có vẻ không nghiêm trọng, ông đợi vợ mình ăn xong rồi mới nói với Chương Quyết: “Cuối tuần này ta sẽ đưa mẹ con đến Bắc Mỹ, dự buổi tiệc gây quỹ do Chúc phu nhân tổ chức.”

Chúc Hoành Nho là một doanh nhân giàu có ở quốc gia mới, cũng khá thân thiết với cha của Chương Quyết. Vợ ông là người Bắc Mỹ, lại có đam mê từ thiện. Sau khi từ chức chủ tịch ở công ty, Chúc Hoành Nho đã chuyển đến Bắc Mỹ sống cùng vợ từ nhiều năm trước.

“Chúng ta sẽ ở lại hai ngày một đêm. Việc này đã định trước khi con trở về,” Ông lại nói, “Nhưng đến chiều nay Chúc tổng mới cho ta biết, Trần Bạc Kiều cũng sẽ có mặt.”

Chương Quyết ngây ngẩn nhìn ông, không kịp phản ứng.

Cha Chương Quyết lại cho rằng y đang tự hỏi tại sao Trần Bạc Kiều lại có mặt, ông bèn nói: “Cha cũng mới biết mẹ kế của Trần Bạc Kiều và Chúc phu nhân là chị em họ hàng. Cuối tuần này Trần Bạc Kiều đến Bắc Mỹ, mẹ kế của cậu ta hỏi nên cậu ta đã nhận lời. Ta thì không ngại gì cả, chỉ sợ——”

Ông lại nhìn Chương Quyết, như không biết phải hỏi Chương Quyết thế nào, vài giây sau ông mới bảo: “Con với Trần Bạc Kiều không có mâu thuẫn nào đấy chứ? Cậu ta có biết con cứu cậu ta là vì muốn giải mã gen không?”

“Có biết,” Thời điểm nói về Trần Bạc Kiều với cha mình, Chương Quyết không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, “Không có mâu thuẫn.”

Cha Chương Quyết gật đầu trầm tư: “Lần trước nghe nói con và cậu ta ở hai phòng, ta đã nghĩ hai đứa hẳn là hòa hợp.”

“Vì nếu là ta, ta sẽ không yên tâm để cậu ta ở một mình như vậy,” Rồi ông lại hỏi, “Hai đứa cũng tin tưởng nhau chứ?”

Chương Quyết ngại ngần nhìn ông, khẽ gật đầu: “Vâng.”

“Thái độ của cậu ta với con thế nào?” Cha Chương Quyết dò hỏi.

Chương Quyết đảo mắt, nói: “Rất khách khí.”

Cha Chương Quyết khẽ gật đầu, cúi xuống nhấp ngụm trà, lát sau ông bất ngờ nói với Chương Quyết: “Trong thư mời có viết mời cả gia đình chúng ta, lịch trình cũng không có gì nhiều, nếu con sợ ở nhà chán thì cùng đi đi.”

“Mẹ sẽ báo trước với Chúc phu nhân, khi bữa tiệc diễn ra nếu con thấy mệt thì có thể về phòng trước.” Mẹ Chương Quyết cũng lên tiếng nói.

Chương Quyết không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.

Trở về phòng không bao lâu, Trần Bạc Kiều gọi đến.

Hôm nay anh rất bận, mỗi lần nói được vài lời lại bị ai đó xen ngang. Đến lần thứ năm Trần Bạc Kiều trở lại, Chương Quyết nhìn lên trần nhà, nói với anh rằng mình mệt và muốn ngủ.

Trần Bạc Kiều nghe xong lại bảo: “Mệt thì ngủ đi, ngủ ngon.”

Chương Quyết cũng ngoan ngoãn chúc anh ngủ ngon. Trần Bạc Kiều lại nói: “Khi nào dậy nhớ nhắn tin cho tôi.” Chương Quyết đồng ý rồi cúp máy.

Khi nãy còn nói chuyện, Chương Quyết vẫn chưa biết liệu có nên nói với Trần Bạc Kiều rằng mình sẽ đến Bắc Mỹ vào cuối tuần này hay không, nhưng xem ra không nói vẫn tốt hơn.

Mặc dù không nói thì có vẻ bất lịch sự, tự chủ trương, còn có khi không phải một kinh hỉ mà là kinh hãi. Song, nếu y nói với Trần Bạc Kiều rồi anh lại không cho y đi, thì lúc đó y có muốn đi cũng chẳng được.

Chương Quyết tắt đèn, làm như lảng tránh mà nhắm mắt lại.

Vào buổi trưa trước cuối tuần, Chương Quyết và cha mẹ đáp xuống sân bay Bắc Mỹ, sau đó ngồi xe đi thẳng đến khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc.

Chúc Hoành Nho và vợ đang đợi họ ở tầng trệt để cùng nhau lên trên. Chúc Hoành Nho thoạt nhìn lớn tuổi hơn cha của Chương Quyết, với tính tình cởi mở, khi gặp Chương Quyết, ông còn ngạc nhiên vỗ vai y và nói rằng đã lâu không gặp.

Vào phòng của cha mẹ Chương Quyết, Chúc Hoành Nho cùng Chương Phú ngồi trên ghế sô pha trò chuyện, trong khi Chúc phu nhân thì lôi kéo Chương Quyết và mẹ y, thăm hỏi về vấn đề hôn nhân như thường lệ.

“Dì tôi có một cháu trai Omega dễ thương lắm, mà bị cái kén chọn,” Cô nhiệt tình nói, “Dù Tiểu Quyết không phải loại hình ưa thích của nó, nhưng hôm nay nó cũng có ở đây, nếu Tiểu Quyết không phiền thì kết bạn cũng tốt.”

Khuôn mặt của mẹ Chương Quyết toát lên vẻ khó xử.

Chương Quyết vừa định nói không cần, Chúc Hoành Nho bên kia đột nhiên gọi y: “Tiểu Quyết này, lần trước chú nghe cha con nói, Trần Bạc Kiều là bạn học cũ của con à?”

Chương Quyết còn chưa kịp đáp, mẹ y đã nói: “Phải, nhưng không thân lắm.”

“Có thân hay không thì cũng là bạn học,” Chúc Hoành Nho cười nói, “Không biết bao nhiêu người còn tự nhận mình rất thân với Đại tá Trần nữa.”

Đến chiều, cha mẹ Chương Quyết sợ y mệt, bảo y về phòng ngủ.

Chương Quyết vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, ai ngờ vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ đã ập đến, mãi cho đến chiều tối bị tiếng điện thoại của mẹ y gọi dậy.

“Tiểu Quyết à, con tới chưa?” Mẹ Chương Quyết bên kia hỏi.

Chương Quyết nói mình sẽ đến ngay, rồi vội vàng thay âu phục xong xuống lầu.

Mẹ y mặc váy, đang đứng bên thang máy chờ y: “Cha con tới trước rồi.”

Bà khoác tay Chương Quyết, cả hai cùng tiến về nơi diễn ra bữa tiệc.

Tiệc tối ở đây được tổ chức trong một tòa nhà kính trên bãi cỏ sâu trong khách sạn, được bài trí cả bên trong lẫn bên ngoài, đưa thư mời cho vệ sĩ ở lối vào xong Chương Quyết cùng mẹ đến chỗ Chương Phú đang đứng nói chuyện với người quen.

Khi sắc trời dần tối, dàn đèn nhỏ trong nhà kính đồng thời sáng lên, dàn nhạc cách đó không xa cũng bắt đầu khởi xướng.

Chúc phu nhân lúc này lên sân khấu thông báo, buổi đấu giá gây quỹ một giờ sau sẽ chính thức bắt đầu.

Chương Quyết đứng cùng cha mẹ không khỏi dáo dác nhìn xung quanh, rốt cuộc vẫn không tìm thấy Trần Bạc Kiều, lát sau một trong số các người bạn của cha y mới tình cờ nói Trần Bạc Kiều chưa đến.

Không lâu sau, phía sau y truyền đến một hồi náo động nhỏ. Chương Quyết ngoảnh lại thì thấy đám đông đang vây quanh ai đó, lúc này Chúc Hoành Nho và Chúc phu nhân cũng nhanh chóng đi qua, mới biết rằng Trần Bạc Kiều đã đến.

Cũng như trước đây, luôn có rất nhiều người vây quanh Trần Bạc Kiều. Chương Quyết cùng cha mẹ y đứng nhìn từ xa, nhịp tim cũng không quá phập phồng như trong tưởng tượng.

Trần Bạc Kiều đã đến Bắc Mỹ từ hôm qua, trước khi đi ngủ anh còn giục Chương Quyết gửi cho anh bản kiểm tra sức khỏe trước khi ra viện. Nhưng giờ đây, khi anh đang đứng cách không xa Chương Quyết, lại khiến Chương Quyết cảm thấy người hằng đêm nói chuyện điện thoại cùng mình và Trần Bạc Kiều trong thực tế không phải là cùng một người.

Họ đứng trên bãi cỏ mềm, ngửi mùi rượu và thức ăn. Chương Quyết cúi xuống nhìn mũi giày của mình. Một người phục vụ mang đồ uống đi ngang qua, Chương Quyết chọn một ly nước trái cây.

Đợi người phục vụ mang nước đến, đám đông vây quanh Trần Bạc Kiều rốt cuộc tản ra. Chúc phu nhân lại nói gì đó với anh, rồi dẫn anh vào nhà kính.

Chương Quyết ngước lên, cuối cùng cũng được thấy Trần Bạc Kiều hôm nay trông như thế nào.

Anh mặc một bộ âu phục trang trọng, dáng người cao ngất, tóc đã dài hơn, giống như hồi còn học ở trường, bên cạnh anh lúc này còn có một nữ Omega rất xinh đẹp.

Chương Quyết cảm thấy cô trông hơi quen. Cô thấp hơn Trần Bạc Kiều, e ấp khoác tay anh, còn mỉm cười ngọt ngào trông rất chi là thân mật.

Trần Bạc Kiều dẫn theo cô, gật đầu cười với Chúc phu nhân rồi cùng nhau vào trong.

Chương Quyết ngây ngẩn, không thể hình dung tâm trạng của mình, vừa định quay đi thì không biết vì sao Trần Bạc Kiều lại ngước lên, nhìn về phía Chương Quyết. Ánh mắt hai người cùng lúc chạm nhau.

Trần Bạc Kiều dừng bước, lẳng lặng nhìn Chương Quyết.

Cô gái cũng nhìn theo tầm mắt của anh, rồi lại lắc tay anh, hỏi anh câu gì đó.

Anh lập tức cúi xuống nói gì đó với cô, rồi tự nhiên rút tay ra, chuyển sang khoác lên vai cô, cùng đi về phía Chương Quyết.

Chương Quyết cảm thấy cha đã quay lại nhìn mình, nhưng chưa kịp nói gì thì Trần Bạc Kiều đã đến trước mặt y.

Khi Trần Bạc Kiều dừng lại cách Chương Quyết quá gần, Chương Quyết còn cảm thấy họ đã vượt quá giới hạn hợp lý mà mơ hồ lùi ra sau một bước.

Trần Bạc Kiều có lẽ cũng nhận ra nhưng không nói gì, anh trước tiên chào hỏi Chương Phú và bạn của ông, bắt tay xong xuôi rồi lại quay sang Chương Quyết, khom người đưa tay về phía y.

“Lâu rồi không gặp.” Anh nói.

Chương Quyết không trả lời, cũng đưa tay ra, còn chưa đạt đủ độ cao, Trần Bạc Kiều đã nhích về phía trước, nhanh gọn mà mạnh mẽ bắt tay y.

Anh vẫn nhìn Chương Quyết nhưng dường như không có ý tứ nào khác. Sau khi buông tay ra, anh có vẻ hơi thừa thãi mà giới thiệu bạn nữ bên cạnh mình với những người trước mặt: “Đây là con gái của Chúc phu nhân, một người họ hàng hợp pháp của tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc