ĐẠI SƯ HUYNH NHÀ NGƯỜI TA ĐỀU NHƯ VẬY À?

Minh Chúc mất máu quá nhiều, còn chút nữa nôn đến suy nhược, cả người đờ đẫn, mơ mơ màng màng ngất cả nửa ngày, khi hắn tỉnh lại lần nữa thấy mình đang nằm trên lưng Lục Thanh Không, bước trên ba nghìn bậc thang - bọn họ đã đi qua rừng Khô Mộc, quay lại núi Nhật Chiếu.

Minh Chúc ậm ừ phát ra tiếng hừ nhẹ.

Lục Thanh Không: "Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì ngồi dậy ngay cho ta, cõng huynh cả đường rồi."

Minh Chúc không tỉnh lắm, mê man nghi hoặc: "Không… Không về…"

Lục Thanh Không không kiên nhẫn nói: "Không về, vậy đệ ném huynh xuống!"

Hắn bày ra tư tế như muốn hất Minh Chúc khỏi lưng mình thật, Chu Phụ Tuyết kế bên vội đưa tay đỡ, sợ Minh Chúc bị run lọt xuống.

Minh Phù Hoa nắm tay Du Nữ đi tít phía trước, nghe động tĩnh bèn quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Trước đó Quy Ninh chân nhân có dặn, nếu huynh có hành động thoát khỏi Nhật Chiếu, bất kể là dùng thủ đoạn nào cũng phải đưa người về. Minh Chúc, đừng ép ta động thủ."

Không biết Minh Chúc có nghe vô lời này không, ngón tay không chút máu bám chặt vai áo Lục Thanh Không, đầu đau như búa bổ: "Ta muốn xuống núi… buông, ta ra…"

Hắn vừa nói thầm vừa giãy giụa muốn nhảy xuống.

Minh Phù Hoa không nói lời nào, đi tới không chút nể nang đánh một chưởng vào gáy Minh Chúc, Minh Chúc vốn đã không tỉnh bao nhiêu, thế mà đang sờ sờ ra đó thì bị đánh ngất luôn.

Chu Phụ Tuyết với Du Nữ trợn mắt há miệng nhìn nàng, ngay cả Lục Thanh Không mới nãy tuyên bố muốn ném Minh Chúc xuống cũng giật mình ngay tại chỗ.

Minh Phù Hoa thu lại tay áo tung bay, chẳng buồn nhìn đến, quay người đi: "Đừng làm lỡ thời gian nữa, đi mau."

Mọi người nhìn sư tỷ không chút nào là nể tình đại sư huynh, lập tức sợ rúm lại, kẹp chặt đuôi ngoan ngoãn theo lên.

Du Nữ trong Bách Kiếm Sơn tìm được kiếm Hồng Tuyết đã gây một trận ảnh hưởng rung chuyển khắp núi Tây Nhật Chiếu, làm người ta đỏ mắt không thôi, ngay cả Quy Ninh chân cũng hiếm có được một lần đi núi Tây bái phỏng, tiện tay thưởng cho Du Nữ một món pháp khí hàng thượng phẩm và một đống bảo vật hiếm lạ. 

Du Nữ "nhận thụ sủng mà nhược kinh(2)".

Kiếm Hồng Tuyết trong mắt người ngoài là thần binh lợi khí ngàn năm khó gặp, binh khí còn chưa nhận chủ đã tự thành khí linh, chưa có ai từng nghe qua, nhất thời chỗ Du Nữ ở khách khứa chật nhà, ai cũng muốn chiêm ngưỡng phong thái của Hồng Tuyết, dọa cho Du Nữ vốn nhát như chuột không hiểu gì.

Lúc này có cơn mưa nhỏ mênh mang khắp trời, nơi chân trời sương mù xanh lượn lờ, che khuất lầu cao trong núi.

Quy Ninh chân nhân vận áo xanh, dáng điệu nhẹ nhàng đạp qua cầu dây giữa trời quay về núi Bắc, sắc mặt nhiễm tầng lãnh đạm khác thường, hắn chẳng bung dù cũng không dùng linh lực tránh mưa, cứ thế một lát sau cả người trên dưới đều là hạt mưa thấm đẫm, trượt xuống theo vạt áo.

Quy Hà chờ ngoài đại điện, thấy người từ xa bèn đi tới đón ngay: "Sư huynh?"

Quy Ninh chân nhân chẳng nhìn tới hắn, lạnh giọng nói thẳng: "Minh Chúc đâu?"

Quy Hà đi theo sau hắn, nói: "Lần này A Chúc thân thể bị thương nặng, hiện đang ở chỗ Đệ An."

Quy Ninh chân nhân đẩy cửa điện, ngón tay trút ra luồng linh khí, vết ướt trên người biến mất cả, hắn đi tới chính giữa đại điện, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như hạt châu chạm vào đĩa ngọc(3): "Bảo nó đến gặp ta ngay." 

Quy Hà tựa như còn muốn nói gì thêm, nhìn thấy sắc mặt Quy Ninh chân nhân âm u nặng nề, đành chẳng nhiều lời: "Vâng."

Khi Minh Chúc nhận được lệnh gọi của Quy Ninh chân nhân, Thẩm Đệ An còn đang nhăn mày thoa thuốc lên tấm lưng máu thịt lẫn lộn của hắn, trên mặt còn lộ ra tia quở trách: "Làm quái gì đi Bách Kiếm Sơn mà bị thương thành cái dạng này? Người khác ngoài sáng trong tối mắng ngươi không học vấn không nghề nghiệp thì ngươi sẽ thành thật ngồi yên trên cái danh củi mục chày cây à?"

Minh Chúc hít hà "shh... shh…" không để ý Thẩm Đệ An cằn nhằn, nói với tiểu đạo đồng trước mặt: "Sư phụ kêu ta đi ngay bây giờ à?"

Tiểu đạo đồng cúi người đáp: "Vâng."

Minh Chúc còn chưa nói gì, Thẩm Đệ An đã tức giận: "Đi đi đi, đi cái gì mà đi? Ngươi bị thương đến thế này rồi còn nhảy nhót lung tung, chê mình da dày thịt béo đầy máu hay sao?"

Tiểu đạo đồng lộ vẻ khó xử.

Minh Chúc vươn tay tới tủ quần áo, móc đai lưng, đẩy cánh tay đang thoa thuốc cho hắn của Thẩm Đệ An ra, lung tung bận quần áo vào người, mặt tái nhợt nhưng vẫn cười: "Không sao, không sao, có khi sư phụ có việc quan trọng, vết thương cũng không cần bôi thuốc gấp, huynh đi xong rồi về."

Thẩm Đệ An nói: "Không gấp? Thế ban nãy thằng cháu nào đau phát run?"

Da mặt Minh Chúc dày, chả sợ ai mắng, tiện thể cầm dù của Thẩm Đệ An, quen tay ôm đạo đồng nghênh ngang bỏ đi: "Sư đệ, chờ huynh trở về sẽ sủng hạnh đệ tiếp nha."

Thẩm Đệ An tức muốn ch3t, đuổi theo ra ngoài mấy bước, đập lọ thuốc vào cái gáy thiều đòn của Minh Chúc, tức tối nói: "Đi rồi đừng quay lại!"

Thẩm Đệ An mắng xong đột nhiên thấy lời này của mình khác nào oán phụ khuê phòng hận chồng mình ra ngoài uống rượu hoa đâu, lập tức rùng mình, mắc ói gần ch3t.

Trên người Minh Chúc có mấy miệng vết thương có thể nhìn thấy đến máu xương, nếu không kịp thời lo liệu sẽ nguy đến tính mạng, Thẩm Đệ An vốn nghĩ dù Quy Ninh chân nhân có chuyện to bằng trời thì một lát sau cũng thả hắn về, không ngờ chờ từ trưa đến chạng vạng, sắc trời tối dần, mưa mỗi lúc một lớn hơn vẫn như cũ không thấy bóng dáng Minh Chúc tới lấy thuốc.

Thẩm Đệ An đi vội một chuyến đến Bất Tri Nhã, phát hiện trong phòng chẳng có lấy một người, chậu hoa nhỏ Minh Chúc để trong sân sớm đã ngập đầy nước, bùn sủi lên thành một đống, đóa hoa rực như lửa thoạt nhìn như sắp ch3t đuối tới nơi.

Thẩm Đệ An không kiên nhẫn đổ nước ra, dọn chậu hoa ủ rũ lên hành lang rồi xông ra ngoài như gió.

Hắn mới ra khỏi cửa Bất Tri Nhã, cửa viện Văn Huyền cư đối diện đột nhiên mở, Chu Phụ Tuyết cầm ô bước nhanh ra, thần sắc vốn dĩ còn đang mừng rỡ, thấy Thẩm Đệ An thì chùng xuống ngay: "Sao lại là huynh? Đại sư huynh đâu?" 

Thẩm Đệ An nói: "Huynh ấy vẫn chưa quay lại sao?"

Chu Phụ Tuyết cũng sửng sốt: "Đệ tưởng là huynh ấy trị thương ở chỗ huynh."

Hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng chạy về phía đại điện Nhật Chiếu.

Bọn họ đoán không sai, buổi trưa, Minh Chúc sau khi tới đại điện Nhật Chiếu thì Quy Ninh chân nhân bùng lên cơn giận, chửi cả nửa ngày, lấy tội dẫn đệ tử tự tiện xông vào Phế Kiếm Trủng bắt hắn quỳ ngoài đại điện tự mình phản tỉnh(4), không có lệnh của chưởng giáo không được phép đứng dậy.

Đối với chuyện phạt quỳ, Minh Chúc đã sớm quen cửa quen nẻo(5), "uầy" một tiếng, nhảy ra ngoài đại điện vén vạt mà quỳ, thuận tiện lấy dù của Thẩm Đệ An chống trên đất che mưa chắn gió, xem dáng vẻ hắn chả giống chịu phạt phải quỳ mà ngược lại giống đáng ngắm mưa." 

Quy Ninh trong đại điện thấy hắn không biết xấu hổ mà bung ô, ngay tức khắc tay chộp lấy đồ vật định ném ra, bị Quy Hà ngăn lại.

"Sư huynh, huynh phạt nó một tí làm nó nhớ lâu là được, không cần nghiêm khắc như vậy." Quy Hà than một tiếng: "Huynh cũng biết lưng nó có vết thương, đụng nước chỉ sợ càng thêm nặng."

Quy Ninh chân nhân lạnh giọng nói: "Lúc nó tự tiện xông vào Phế Kiếm Trủng sao không nghĩ tới tới vết thương càng thêm nặng? Đệ không cần cầu xin cho nó, nếu không dạy dỗ nghiêm, qua mấy năm nữa khéo nó lật cả trời."

Tuy là nói vậy nhưng hắn vẫn thả đồ trong tay xuống, không nói chuyện bung ô kia.

Khi Thẩm Đệ An và Chu Phụ Tuyết tới, Minh Chúc vẫn giữ tư thế quỳ như cũ, tay cầm cán ô, sắc mặt nhợt nhạt, thân thể run nhè nhẹ, tựa như nháy mắt sẽ đổ xuống.

Đồng tử Chu Phụ Tuyết co rút lại, ném ô xuống, lao đến: "Sư huynh!"

Vốn Minh Chúc mơ màng sắp ngủ bị cú nhào này của nó đâm cho suýt ngã, cả người tỉnh lại một chút, một tay ôm Chu Phụ Tuyết vào lòng, một tay sờ đầu nó, nói: "Mưa to thế còn không ở trong phòng nghỉ ngơi đàng hoàng, chạy ra đây làm gì?"

Chu Phụ Tuyết ửng hồng mắt, không nói lời nào.

Sắc mặt Thẩm Đệ An khó coi nhìn chằm chằm, dưới người Minh Chúc(6) là máu tươi bị nước mưa xối ra nhiễm đỏ một vùng, không biết là vì giận hay do lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi lại tản ra cái nết gì đắc tội sư phụ? Lần này quỳ bao lâu, vết thương trên người ngươi phải nhanh chóng trị, bằng không ngươi chờ kêu người nhặt xác mình đi."

Minh Chúc tùy ý xua tay, nói: "Còn không phải chuyện xông vào Phế Kiếm Trủng chút việc rách này sao, bây giờ sư phụ còn tức lắm, không chừng phải quỳ tới sáng mai, đệ trước đừng lo cho ta."

Thẩm Đệ An: "Ngươi!"

Chu Phụ Tuyết vẫn luôn nhào đến trong nguc Minh Chúc đột nhiên đứng dậy, lẳng lặng chạy về phía ngoài đại điện, quỳ thẳng xuống, run giọng nói: "Cầu xin sư phụ giơ cao đánh khẽ(7), tha cho đại sư huynh một lần này!"

Minh Chúc: "Hầy, đứa trẻ này… Lão Thập, mau xách nó về, đừng tới đây quậy nữa."

Tính tình Quy Ninh chân nhân Minh Chúc rõ hơn ai hết, tuy là ngày thường nhìn thì thấy lười nhác, thanh khiết lạnh lùng nhưng trong xương cốt lại là kẻ cố chấp, bướng bỉnh. Đừng nói một Chu Phụ Tuyết, dù cho toàn bộ đệ tử Nhật Chiếu tới quỳ xuống xin, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Minh Chúc.

Quả nhiên trong đại điện truyền ra tiếng quát lạnh: "Để ta nghe được kẻ nào xin cho nó dù một chữ thì nó cứ chờ quỳ ch3t ngoài đó đi."

Chu Phụ Tuyết muốn mở miệng nói lập tức bị nghẹn lại, nó quay đầu, Minh Chúc đưa tay sang chỗ nó, trên mặt đều là sự bất đắc dĩ và dung túng.

"Đừng xin nữa, không thể nào sư phụ thu hồi lệnh đã ban đâu." 

Vành mắt Chu Phụ Tuyết đỏ ửng, chậm rãi đứng lên, thất thểu chạy về, lần nữa bổ nhào vào nguc hắn.

Thấy không giúp được gì, Thẩm Đệ An đành nhét mấy viên đan dược vào miệng Minh Chúc: "Ngậm đi, giữ mạng - Minh Chúc, huynh nói thật cho đệ, có phải huynh đắc tội sư phụ không? Người đối xử với đệ tử xung quanh chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy, chuyện vào Phế Kiếm Trủng lần này đệ cũng có nghe nói, tất cả cũng do Lục Thanh Không huynh mới vào nhầm bên trong, còn suýt bỏ mạng, tại sao về rồi hắn chẳng việc gì, ngược lại huynh phải chịu quỳ ở chỗ này."

Minh Chúc như không có gì, nói: "Đệ coi đệ nói kìa, sư phụ nếu không vừa mắt huynh đã sớm trục xuất huynh khỏi Nhật Chiếu rồi, sao còn để huynh ở lại nhiều năm như vậy? Đừng đoán bậy, mau về đi, dẫn Tiểu Thập Tam về luôn."

Thẩm Đệ An vẫn không cam lòng: "Nhưng mà Lục Thanh Không hắn…"

Minh Chúc nói: "Hằn chỉ là đứa trẻ chưa lớn, huynh là sư huynh chịu thay một lần có sao đâu? Ầy, lão Thập, đệ có thể đừng tính rõ thế không, huynh còn không nói gì đệ lại lên tiếng bất bình thay huynh." 

Thẩm Đệ An cả giận: "Ta tính toán rõ ràng? Ta tính toán rõ thế vì ai? Ngươi tự xem xem mình nói lời này có phải tiếng người không?"

Minh Chúc ù tai hoa mắt, không muốn cãi nhau chán chê với hắn đành bất đắc dĩ nói: "Được, được, được, huynh không phải người, được chưa? Thập ca, năn nỉ đệ đó, đừng ở đây làm ầm lên với huynh được không?"

Thẩm Đệ An trừng mắt nhìn hằn, nghĩ thầm: "Lòng tốt bị chó g4m (8), ta không bao giờ quan tâm tên phế vật này nữa."

Hắn nói xong, bứt Chu Phụ Tuyết không muốn rời đi ra, khinh thường bỏ đi.

- --

(1) Gốc là Điện chiếu phong hành: như ánh điện chiếu sáng, như gió lưu động, ví dụ cho ảnh hưởng cực lớn

(2) Gốc là Thụ sủng nhược kinh: kinh ngạc, băn khoăn khi nhận được ân huệ

(3) Gốc là Châu lạc ngọc bàn: Hạt châu rơi vào chậu ngọc

(4) Phản tỉnh: Tự kiểm điểm lại việc mình đã làm

(5) Gốc là Giá khinh tựu thục: Việc quen làm, có kinh nghiệm, dễ dàng làm lại

(6) Nguyên văn là Hồng Chúc, mình đoán là so sánh…

(7) Gốc là Võng khai: Mở một mắc lưới

(8) Gốc là Lư can phế - 驴肝肺: Ý nghĩa như Lang tâm cẩu phế: Tâm địa độc ác

Bình luận

Truyện đang đọc