ĐẠI SƯ HUYNH NHÀ NGƯỜI TA ĐỀU NHƯ VẬY À?

Minh Chúc ngồi trên đất, tốn một ít thời gian mới chỉnh lý lại mớ suy nghĩ hỗn loạn.

Thẩm Hồng Xuyên nhìn chằm chằm vết sen đỏ nở rộ rực rỡ trên mu bàn tay hắn, thấp giọng nói: "Đau không?"

Minh Chúc rụt tay vào trong ống tay áo to rộng, lắc đầu: "Huynh không biết đau là gì."

Thẩm Hồng Xuyên nghẹn lời.

Minh Chúc vịn tay hắn, lảo đảo đứng dậy, ngọc lệnh trong tay bị hắn siết chặt: "Đi thôi, ba ngày sau đến Lược(1) Nguyệt Lâu."

Thẩm Hồng Xuyên sửng sốt: "Cái gì?"

Minh Chúc quơ quơ ngọc lệnh trong tay, ngọc lệnh trống rỗng xuất hiện dòng chữ như phượng múa rồng bay: "Ba ngày sau, Lược Nguyệt Lâu thành Duyệt Ngọc, Minh Chiêu mưu toan, Hề Sở."

"Mấy năm nay Minh Chiêu vẫn luôn tìm kiếm phương pháp hồi sinh người ch3t, trước đó mấy ngày, một phương bí cảnh mở ra, nhiều kẻ tranh đoạt, ông ta cướp đèn Trấn Linh không thành, rời khỏi bí cảnh." Minh Chúc cười nhạo, "Đèn Trấn Linh, thứ tiểu nhân như ông ta xứng có được à?"

Thẩm Hồng Xuyên nói: "Chuyện này liên quan gì đến Hề Sở?" 

Minh Chúc lắc đầu: "Huynh cũng không rõ, có điều ông ta chưa bao giờ làm chuyện gì không có mục đích hết, có lẽ trên người Hề Sở có thứ gì đó đáng để ông ta đi suốt đêm liền từ Hàng Lâu đến thành Duyệt Ngọc, nếu là vậy thật, thân phận Hề Sở này chắc chắn không bình thường. Huynh định ba ngày sau đến Lược Nguyệt Lâu một chuyến."

Đối với Minh Chúc, Thẩm Hồng Xuyên sẽ luôn là "hữu cầu tất ứng(2)", nhưng lúc này vẻ mặt hắn hiện lên tia ngượng ngùng, nói: "Sư huynh, huynh biết Lược Nguyệt Lâu là chỗ nào không vậy?"

Minh Chúc nghi hoặc nói: "Chỗ… ăn uống?"

Thẩm Hồng Xuyên ho khan một tiếng: "Cứ… Cứ cho là thế đi…"

Ở chỗ người khác, Thẩm Hồng Xuyên cũng không tiện giải thích thêm bèn dẫn Minh Chúc ra khỏi phòng bên.

Văn Phong vẫn duy trì tư thái mặt đầy tiên khí như trước mà đọc sách, nghe tiếng bước chân của bọn họ, không ngẩng đầu lên, nói: "Rèm Toái Ngọc Tử Tinh, hai ngàn tinh ngọc."

Thẩm Hồng Xuyên: "..."

Chờ tới khi Thẩm Hồng Xuyên nén giận đền tiền, đưa theo Minh Chúc còn đang chẳng hiểu gì cả xuống lầu, đại sảnh to như vậy đang rất ồn ào, thêm một đám người như vây quanh nơi phát ra tiếng ồn xem trò vui, chỉ trỏ tíu tít.

Thẩm Hồng Xuyên không thích ồn ào, Minh Chúc thì tại ngọc lệnh trong tay nên có chút mất tập trung, hai kẻ không hẹn cùng đi vòng qua đám người, đang định ra cửa, bỗng trong đám người vang lên giọng nói quen thuộc làm Thẩm Hồng Xuyên chấn động bên tai.

"Nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta không có chạm vào ngươi! Là ngươi tự làm vỡ ngọc lệnh, nghe không thủng tiếng người à? Như chó dại cắn người khắp nơi, đồ bệnh."

Thẩm Hồng Xuyên: "..."

Thẩm Hồng Xuyên mặt không cảm xúc, đẩy Minh Chúc đi ra ngoài tiếp, Minh Chúc cạnh bên đang mơ màng bỗng hồi phục tinh thần, "ể" một tiếng, nói: "Mới nãy có phải huynh nghe thấy tiếng lão Cửu không?"

Thẩm Hồng Xuyên ra vẻ trấn tĩnh: "Không có, huynh nghe nhầm rồi."

Trong đám người lại vang lên âm thanh: "Chó nhà nào không xích lại, để ở đây cắn người lung tung? Có giáo dưỡng không hả?!"

Minh Chúc: "Là lão Cửu."

Thẩm Hồng Xuyên: "..."

Thất sách.

Minh Chúc vội chạy vào đám người, Thẩm Hồng Xuyên đành phải chạy theo sau.

Hai người chen vào đám đông, chen cả buổi mới chen đến giữa, chưa đứng vững đã thấy Lục Thanh Không và Chu Phụ Tuyết lạnh mặt đứng ở chính giữa, đối diện là mấy người mặc quần áo xanh đậm vây quanh vị công tử quần áo đẹp đẽ quý giá, bên còn lại là người của Văn Phong Lâu, mồ hôi đầy đầu đứng cạnh giảng hòa.

Vị thiếu gia kia mặt như thoa phấn, cực kỳ tuấn tú, mới nhìn có vẻ kiêu ngạo ương bướng nhưng cũng là người được nuôi dạy tử tế, đến mắng người ta cũng không biết mắng sao, ngược lại còn bị Lục Thanh Không mỉa mai chua ngoa, nhìn như sắp khóc.

Quả miệng cay nghiệt của Lục Thanh Không không biết moi tự tin ở đâu ra mà chửi người ta không giáo dưỡng, hắn thấy tiểu công tử bị chọc giận muốn khóc thì cứ như cá gặp nước, dông dài: "Tự ngươi không cầm chắc ngọc lệnh còn khi không đi ăn vạ người ta, vậy ngươi đi đường tự nhiên vấp ngã không lẽ tóm bừa người qua đường nào đó ý kiến ý cò? Người thành Duyệt Ngọc mấy người đều hung hăng ngang ngược thế à? Ta thật được mở mang kiến thức." 

Người vây xem: "..."

Kẻ hung hãn hình như là ngươi mới đúng?

Tiểu công tử: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!"

Lục Thanh Không ghé mắt: "Ta ta ta… Ta làm gì mà ta? Nói chuyện cho đàng hoàng, nói tiếng người."

Tiểu công tử: "..."

Thẩm Hồng Xuyên: "..."

Thứ đồ chơi xui xẻo mất mặt gì đây!

Minh Chúc không rõ gì cả, vội bước lên nói: "Lão Cửu, ài, Cửu ca Cửu ca, đừng nóng, xảy ra chuyện gì? Sao lại cãi nhau thế này?"

Tính Lục Thanh Không vốn đã quái dị, quả miệng đặc biệt độc, chỉ là ngày thường ở núi Nhật Chiếu không cách nào phát huy hết công lực với các sư huynh đệ kia, lần này ra ngoài xem như tìm được chỗ xả miệng, luôn mồm liến thoắng, mắng nửa canh giờ mà không câu nào bị trùng.

Chu Phụ Tuyết đứng cạnh xem là được rồi.

Lục Thanh Không khoanh tay, cười lạnh nói: "Bọn ta vốn đang mua ngọc lệnh cho tiểu sư thúc, tự nhiên tên này kéo ta, nói ta làm vỡ ngọc lệnh của hắn, còn đòi ta đền tiền."

Chu Phụ Tuyết đi tới nói nhỏ vào tai Minh Chúc: "Vì cái này, Cửu sư huynh cãi với người ta nửa canh giờ rồi đó."

Minh Chúc nể liền tại chỗ.

Lục Thanh Không xưa nay cãi không thua ai, đang yên đang lành đi trên đường bị người ta vu oan càng không chịu thua, tiểu công tử vốn kiêu căng đòi bọn hắn đền tiền, không đưa sẽ cho đám hộ vệ kia làm bọn họ đẹp mặt. 

Lục Thanh Không vừa đến Trúc Cơ, vậy mà không biến sắc, mắng to bốn phương, Chu Phụ Tuyết bất đắc dĩ đành ra tay xử lý đám hộ vệ kia. 

Có tay đấm, Lục Thanh Không được một tấc đòi lấn một thước cãi nhau với tiểu công tử kia… Ờm, là có mình hắn chửi người ta nửa canh giờ.

Tiểu công tử kia cũng không biết phản ứng chậm hay gì, đánh thì không đánh lại, cãi cũng không biết cãi sao, chắc muốn tranh giọng, miễn cưỡng đứng giằng co với Lục Thanh Không hết nửa canh giờ, mắt đỏ bừng, tự cắn nát môi mình.

Tiểu công tử: "Ngươi ngươi ngươi ngươi…"

Lục Thanh Không quay người, lạnh lùng nói: "Ngươi cái con khỉ, đã bảo nói tiếng người rồi mà? Không lẽ ngươi nghe tiếng người cũng không thủng?"

Tiểu công tử: "Ta ta ta ta…"

Lục Thanh Không: "Ngươi cà lăm à?"

Tiểu công tử: "..."  Tức phát khóc.

Minh Chúc: "..."

Minh Chúc ho khan, hơi gật đầu với vị tiểu công tử kia, cười nói: "Thật có lỗi, tính tình sư đệ nhà ta không tốt lắm, khiến các hạ chịu phiền toái, ngọc lệnh của các hạ bao nhiêu tinh ngọc, ta đền cho."

Lục Thanh Không nhăn mi: "Sư huynh, cái này huynh đừng rộn, ta có thể xử lý ổn thỏa."

Minh Chúc đạp chân hắn một phát.

Tiểu công tử kia bị mắng nửa canh giờ, bị Lục Thanh Không hùng hổ bức ép, hắn không muốn nhận thua trước mặt người này, nước mắt chực trào cả rồi, lúc này thái độ Minh Chúc nhẹ nhàng, đột nhiên hắn nhịn không được, khóc "òa" thành tiếng.

Minh Chúc: "..."

Tiểu công tử này nhìn cũng lớn cỡ Chu Phụ Tuyết, vẫn là đứa trẻ choai choai, chợt khóc thành tiếng, nước mắt rơi lộp độp, thoạt trông đáng thương không chịu được.

Minh Chúc lập tức có cảm giác tạo nghiệt, mắt đầy dữ tợn mà trừng tên đầu sỏ gây tội ác, thử lên trước vỗ nhẹ đầu thiếu niên kia, mềm giọng nói: "Xin lỗi nha, ngươi đừng khóc, ca ca mua kẹo cho ngươi ăn được không?"

Tiểu công tử: "Hu hu hu huuu!"

Minh Chúc: "Không khóc ha, không khóc ha…"

Lục Thanh Không nhìn Minh Chúc dỗ kẻ muốn lừa tiền hắn, lập tức hơi khó chịu, Thẩm Hồng Xuyên cạnh bên trồi qua, thấp giọng nói: "Rốt cuộc hắn muốn đệ đền bao nhiêu mà đệ có thể mắng hắn đến mức này?"

Chỗ này đông người, không biết Thẩm Hồng Xuyên muốn tránh bại lộ thân phận hay cảm thấy mất mặt, đeo mặt nạ ban nãy Minh Chúc tháo ra lên mặt.

Lục Thanh Không vẫn tức giận như cũ: "Đòi đệ một trăm tinh ngọc, lần này bọn ta ra cửa tiểu sư thúc cho có hai trăm tinh ngọc, đền cho hắn xong bọn ta còn về được không?"

Thẩm Hồng Xuyên: "..."

Thẩm Hồng Xuyên không cách nào tưởng tượng nổi: "Vì một trăm tinh ngọc mà ngươi ở đây cãi hết nửa canh giờ?"

Lục Thanh Không dùng sức giẫm chân hắn: "Câm miệng!"

Thẩm Hồng Xuyên, kẻ ban nãy vung tiền như rác mua một tấm ngọc lệnh hết mười vạn tinh ngọc, nhìn Lục Thanh Không, giận đến mặt trắng bệch, yên lặng hồi lâu không nói gì, không biết bị sự chấp nhất của Lục Thanh Không hay sự bần cùng của hắn làm cho kinh hoảng.

Không biết có phải Minh Chúc dựa vào gương mặt kia hay không, dỗ một hồi lâu cũng làm tiểu công tử kia ngừng khóc, bây giờ đang lôi lôi kéo kéo tay áo Minh Chúc, nức nở nói: "Ta… Ta không nói dối… Thật sự là… là hắn chạm vào ta…"

Lục Thanh Không nghe vậy, cả giận, nói: "Ngươi còn dám nói? Đụng người ta lẽ nào ta không có cảm giác gì? Ngươi bớt nói năng bậy bạ, ngậm máu phun người."

Tiểu công tử trốn sau Minh Chúc, khóc nức nở, chỉ vào dây thiết xâu linh tinh lang tang đủ thứ đồ trên eo hắn, nói: "Là… Là lúc ngươi quay người, quả… quả cầu sắt bay ra, đụng, đụng vào ngọc thạch của ta."

Minh Chúc thuận thế nhìn lại.

Lục Thanh Không: "..."

Thẩm Hồng Xuyên nhìn hết nổi, đi lên trước ném túi tinh ngọc vào nguc hộ vệ phía sau tiểu công tử, nhàn nhạt nói: "Lần này là sư đệ chúng ta không đúng, khẩn cầu chư vị nể tình hắn là tên ngốc, không chấp nhặt với hắn, đây là một ngàn tinh ngọc, xem như nhận lỗi."

Lục Thanh Không: "... Thẩm… Ối ối!

Chu Phụ Tuyết bước lên bịt kín miệng hắn.

Tiểu công tử nọ còn đang khóc hờ, hắn chả nhìn mặt ai, đỏ mặt liếc nhìn khuôn mặt gây nghiệt của Minh Chúc, nhỏ giọng: "Vậy… Vậy nể mặt ca ca, ta không… không so đo."

Minh Chúc  cười lên ngay tức khắc.

Tiểu công tử kéo nhẹ tay áo hắn, hình như có chút thẹn thùng, vo ve như muỗi: "Ta… Ta tên Thanh Hà… Ca ca gọi là gì thế?"

"Ta tên Minh Chúc."

Thanh Hà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Minh Chúc, lại cúi đầu ngay, vẫn vo ve như cũ: "Minh ca ca…"

Minh Chúc ở núi Nhật Chiếu nhiều năm, mấy sư đệ đều to gan lớn mật hệt nhau, gọi thẳng tên hắn, không thì quy quy củ củ cứng nhắc gọi hắn là sư huynh, đến Minh Phù Hoa em gái ruột cũng gượng gạo kêu "ca", hắn lớn bằng này còn chưa có ai kêu "ca ca" mềm mại đến thế, con tim xao xuyến suýt nhảy ra.

Minh Chúc hớn hở, nói: "Kêu thêm tiếng nữa nào."

Thanh Hà đỏ mặt, vẫn ngoan ngoãn nói: "Minh ca ca."

Minh Chúc thấy ưng bụng lắm.

Lúc này hộ vệ phía sau mới nhắc: "Thiếu gia, trưa rồi, nếu còn không về, e là đại nhân sẽ giận đó."

Thanh Hà sửng sốt, lập tức luống cuống tay chân, hàm hồ nói: "Đúng, đúng, ta phải mua ngọc lệnh cho Hề Sở, mua ngọc lệnh."

Minh Chúc sửng sốt: "Hề Sở?"

Thanh Hà lập tức che miệng lại, ra sức lắc đầu.

Thẩm Hồng Xuyên cạnh bên tựa như nghĩ tới cái gì đó, nói: "Ngươi là con trai của Nam Việt Lược Nguyệt Lâu, Nam Thanh Hà?"

Minh Chúc ngạc nhiên ngẩng đầu.

- --

(1) Lược: lướt qua, phất qua

(2) Hữu cầu tất ứng: Có yêu cầu tất sẽ đáp ứng

Bình luận

Truyện đang đọc