ĐẠI SƯ HUYNH NHÀ NGƯỜI TA ĐỀU NHƯ VẬY À?

Đêm vào đã khuya, thắp lên ánh đèn, đình cháy hơi sáng, bừng như mặt trời.

"Lục Thanh Không? Du Nữ?"

Dạ Vị Ương đưa chồng quyển tông trong tay cho Chu Phụ Tuyết, y chau mày nói: "Người Nhật Chiếu tới Thực Thẩm đều phải ghi lại trên quyển này, ngày mai ta sẽ cho người tìm đến cho ngươi… Cái này là danh sách bỏ mạng của tất cả người ở Thực Thẩm."

Chu Phụ Tuyết nhận lấy, hắn tùy ý quét mắt một lượt rồi nói: "Cửu sư huynh của ta là người không yên tĩnh nỗi, nếu thật sự tới Thực Thẩm sẽ không thể không tiếng không vang, làm phiền Dạ trang chủ phái người đến nơi náo nhiệt hơn tìm thử."

Dạ Vị Ương nói: "Đương nhiên."

Thương nghị chuyện Lục Thanh Không xong rồi, Chu Phụ Tuyết với Dạ Vị Ương cũng chẳng còn gì cần nói, y trả quyển tông lại, đứng lên định cáo từ.

Dạ Vị Ương đột nhiên gọi hắn lại, vẻ mặt có chút ngại ngùng, thấp giọng nói: "Ngươi thật sự tin kẻ đó là Minh Chúc ư?"

Sắc mặt Chu Phụ Tuyết lạnh xuống, trên người có sát ý gần như không thể khống chế: "Đừng nói bậy bạ, huynh ấy chính là sư huynh, ta sẽ không nhận nhầm đâu."

Dạ Vị Ương nói: "Nhưng Nhị sư huynh ngươi cũng nói rồi, Minh Chúc rơi xuống vách Tế Nhật ngay trước mặt hắn, tình huống đó vốn không còn mạng mà sống tiếp, càng huống hồ trước khi rơi xuống, đan điền cũng đã bị phá hủy rồi, mười phần chết chắc, ngươi thật sự tin kẻ đó…"

Dạ Vị Ương còn chưa nói hết, một tia hàn quang bắn về phía hắn bay sượt qua một bên mặt, vạch một đường khắc sâu lên vách tường sau lưng hắn. 

Chu Phụ Tuyết gằn từng chữ lạnh lùng nghiêm nghị: "Người đó chính là sư huynh."

Dạ Vị Ương nhìn Chu Phụ Tuyết một bộ tàn nhẫn muốn chém người đành lắc đầu, nói: "Được rồi, ngươi nói phải vậy thì phải."

Chu Phụ Tuyết quay người rời đi.

Minh Chúc được Dạ Vị Ương sắp xếp cho ở trong biệt viện của Trường Dạ sơn trang, men theo hành lang mái hiên tay(1) đi qua, lại qua một chiếc cầu đá là đến.

Chu Phụ Tuyết mượn quãng thời gian này thu lại hết sạch sát ý và sự hung ác mãnh liệt trên người mình lại, đợi đến lúc đẩy mở cửa phòng, hắn lại biến về vẻ lạnh lùng vui buồn chẳng lộ.

Chu Phụ Tuyết với Dạ Vị Ương trao đổi hơn nửa canh giờ, vốn nghĩ Minh Chúc sớm đã ngủ rồi, nhưng vừa đẩy cửa đã thấy Minh Chúc bận đồ trắng, để chân trần đứng bên cửa sổ, rủ mắt nhìn gì đó.

Chu Phụ Tuyết thong thả bước qua, khi nhìn thấy thứ trong tay Minh Chúc, đồng tử co mạnh.

Trong tay Minh Chúc là một con rắn xanh cỡ cánh tay đang cuộn tròn, hẳn là kẹt vào song cửa sổ, bị kẹp lại nên bị thương, ngay cả bò cũng trở nên khó khăn, hắn đang dùng bụng đầu ngón tay chầm chầm vỗ về vết thương, đôi mắt rủ xuống dửng dưng.

Chu Phụ Tuyết nhìn thần sắc đó của Minh Chúc bỗng cảm thấy một trận kinh sợ không lý do. 

"Sư huynh?"

Giọng nói của hắn gần như thay đổi.

Chắc Minh Chúc mới phát hiện hắn đi qua, bừng tỉnh lại, mỉm cười: "Đệ trở lại rồi, chuyện thương thảo ổn chưa?"

Chu Phụ Tuyết mấp máy môi, không nói gì.

Minh Chúc nói, nhẹ nhàng thả con rắn trong tay lên bệ cửa sổ, chọt chọt đầu con rắn bằng bụng đầu ngón tay, dịu dàng nói: "Đi đi."

Con rắn xanh chầm chậm dạo một vòng trên bệ cửa sổ, vậy mà có tính người quay sang gật đầu với Minh Chúc, chẳng mấy chốc đi mất.

Mãi đến khi con rắn dạo vào nơi u ám Minh Chúc mới hồi phục tinh thần lại, nghi hoặc nhìn Chu Phụ Tuyết, nói: "Sao không nói gì vậy?"

Chu Phụ Tuyết hé miệng nhưng một chữ cũng không nói ra được, một loại cảm giác kinh sợ và tuyệt vọng vô cớ bao phủ lên đầu quả tim của hắn, những chi tiết bị hắn xem nhẹ mấy ngày gặp lại Minh Chúc lại hiện lên từng chút một. 

Tại sao người không còn sợ độ cao, không còn sợ rắn?

Tại sao lại có thể mang theo ý cười đong đầy mà ném một người bị thương nặng khỏi Hành Diên?

Tại sao...

Lời nói đó của Dạ Vị Ương mãnh liệt vang lên bên tai hắn: "Ngươi thật sự tin kẻ đó là Minh Chúc ư?"

Minh Chúc thấy hắn mãi cũng không nói gì, ánh mắt có chút thất thần,m bèn ngờ vực đưa tay sang, huơ huơ trước mặt hắn, y hàm hồ hỏi: "Phụ Tuyết, làm sao vậy?"

Chu Phụ Tuyết run rẩy dữ dội, tức tốc tập trung về, hắn nhìn Minh Chúc, trái tim nện điên cuồng từ từ bình ổn lại.

Chu Phụ Tuyết nghĩ thầm: "Người ấy là sư huynh."

Minh Chúc đưa tay vỗ vỗ mặt Chu Phụ Tuyết, lo lắng hỏi: "Uầy, rốt cuộc sao thế, không phải Tiểu Cửu với Du Nữ xảy ra chuyện gì đó chứ?"

Chu Phụ Tuyết kéo tay hắn lại, nhè nhẹ lắc đầu: "Không có gì, ngày mai chúng ta tìm trong Thực Thẩm Quốc thử xem."

"Ôi ôi." Minh Chúc gật đầu, trên khuôn mặt nở ra nụ cười rộ, "Tìm tìm tìm, tiện thể mua chút đồ ăn, a, huynh còn nhớ hồi bé trên đường cái có một sạp hàng, đào hoa tô(2) chỗ đó đặc biệt ngon, ồ, cũng không biết giờ còn không nữa."

Chu Phụ Tuyết nói: "Ngày mai đi tìm."

Minh Chúc cong mắt mỉm cười: "Được."

Biệt viện được sắp xếp hai căn phòng, nhưng Chu Phụ Tuyết không chịu để Minh Chúc rời tầm mắt mình quá lâu, mặc kệ sự kháng nghị của Minh Chúc vẫn cưỡng chế ngủ chung với hắn.

Minh Chúc thở phì phò quay lưng về phía hắn, cơ thể co rúc lại thành một cục, giường to là thế mà hắn cứ như muốn dán vào tường. 

Chu Phụ Tuyết nhìn bóng lưng hắn, nói: "Sư huynh, huynh lạnh không?"

Minh Chúc đáp: "Huynh không lạnh!"

Chu Phụ Tuyết "ôi" một tiếng, kế đó chẳng có âm thanh gì nữa.

Minh Chúc đợi rất lâu, sau khi xác định Chu Phụ Tuyết đã ngủ say rồi mới thở dài một hơi, hắn nhẹ nhàng trở mình, ngay chớp mắt sau đó bị một đôi tay ôm lấy, hông bị người ta ấn, chẳng kịp phòng ngừa đã bị kéo vào lòng của Chu Phụ Tuyết. 

Minh Chúc cả kinh, hắn vẫn không quen tiếp xúc gần thế với người khác nên lập tức muốn lùi về sau: "Chu Phụ Tuyết! Đệ đừng có được một tấc đòi lấn một thước nữa!"

Chu Phụ Tuyết nắm chặt Minh Chúc, y cọ mặt lên đỉnh tóc của hắn, than một hơi, nói: "Sư huynh không lạnh rồi nhưng Phụ Tuyết có chút lạnh." 

Minh Chúc nắm chăn ném lên đầu hắn, giận dữ nói: "Lạnh thì đắp chăn, ôm huynh là tật xấu gì đây?"

Chăn gấm phủ kín đầu hai người, chiếc lồng tối tăm bao trùm chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt người kia từ ánh nến lọt vào qua khe. 

Bấy giờ Minh Chúc mới muộn màng phát hiện ra tư thế hiện giờ có bao nhiêu ái muội, hắn giãy đạp lung tung, khí thế tức giận ban đầu tức thời thay đổi, hắn nhỏ giọng nói: "Buông, buông huynh ra."

Trong không gian nhỏ hẹp, ngay cả hít thở cũng có thể nghe rõ mồn một.

Chu Phụ Tuyết đè thấp thanh âm, trầm giọng nói: "Sư huynh, giờ đệ đã biết cái gì là nhất thời si mê, cái gì là thật lòng thương mến."

Minh Chúc cả kinh, sợ hãi nhìn hắn.

"Đệ thương mến sư huynh, không liên quan thân phận, không liên quan dung mạo," mặt Chu Phụ Tuyết chẳng có biểu cảm nào mà nói ra những lời như sét đánh đó, "dù huynh là người hay quỷ, dung mạo là xấu hay đẹp đệ đều không để ý."

Năm mươi năm bôn ba này, Chu Phụ Tuyết vẫn luôn nghĩ về nụ hôn đêm đó nơi núi Nhật Chiếu năm ấy, nếu hắn chẳng thảm hại chạy trốn mà nghe theo trái tim, nói cho Minh Chúc nghe lời trong lòng mình, vậy có phải hết thảy sẽ hoàn toàn chẳng giống như thế nữa. 

Ít nhất hắn không phải dùng năm mươi năm một thân mình trải qua nỗi thống khổ, hối hận. 

Đối với người như Minh Chúc, cái cách không tranh cũng chẳng đoạt chỉ càng đẩy hắn ra xa, nếu không nói cho hắn nghe tiếng lòng thật sự của mình, bằng vào sự trì độn của hắn, sợ là chết hắn cũng chẳng nhận ra.

Chu Phụ Tuyết ôm lấy thân thể hơi lạnh của Minh Chúc, dường như cam chịu mà nghĩ, có khi lúc mới bắt đầu Minh Chúc không tiếp nhân được, nhưng bản thân đã nói với hắn hết tất cả tâm ý của mình, cho dù cuối cùng thật sự chẳng có được người cũng sẽ chẳng để lại cho mình sự hối hận tiếc nuối. 

Minh Chúc bị mấy lời nhẹ tênh của Chu Phụ Tuyết đánh cho chẳng kịp trở tay, sững sờ đối diện với ánh nhìn của Chu Phụ Tuyết, môi run run nhưng chẳng nói ra được gì.

Chu Phụ Tuyết chầm chậm buông tay ra, chẳng dám ép hắn quá: "Sư huynh đừng giận đệ, đệ sẽ không làm gì đâu." 

Minh Chúc ngây ra một chút, lập tức quấn chăn lăn vào giường, cuộn mình với chăn thành một cục tròn, chẳng thốt lên tiếng nào.

Chu Phụ Tuyết biết hắn nhất thời chẳng tiếp thu nổi, chẳng áp gần hắn nữa, chỉ dịu dàng nói: "Sư huynh, ngủ đi."

Minh Chúc không nói gì. Chu Phụ Tuyết không nhiều lời nữa, nửa nằm trên giường chẳng chớp mắt nhìn bóng lưng hắn, chẳng chút nào muốn ngủ, hẳn là định nhìn cả tối.

Hơn nửa canh giờ sau, lúc Chu Phụ Tuyết cho là Minh Chúc đã ngủ rồi, bỗng dưng hắn ở trong chăn phát ra âm thanh rầu rĩ.

"Chu Phụ Tuyết."

Chỉ có lúc Minh Chúc tức giận mới gọi cả tên họ hắn, đây là lần đầu Chu Phụ Tuyết nghe hắn dùng giọng nói dịu dàng như vậy gọi cả tên mình.

"Cái gì?"

"Đừng…" Minh Chúc nói khẽ, "Đừng thích huynh."

Chu Phụ Tuyết ngây ra, lát sau mới nhẹ đáp: "Huynh quản đệ không nổi đâu."

Minh Chúc khẽ khàng nói: "Huynh là quái vật, cho nên…"

Hắn càng cuộn rục người lại, âm thanh mang theo chút run rẩy: "Cầu xin đệ, đừng thích huynh."

Chu Phụ Tuyết mấp môi, chẳng hỏi nhiều, chỉ nói: "Ngủ đi."

Nếu Chu Phụ Tuyết có thể thấy vẻ mặt của Minh Chúc bây giờ có lẽ sẽ chẳng nói ra lời qua quýt đó.

Minh Chúc ôm hai tay trước ngực, cắn chặt góc chăn, hốc mắt hắn đỏ cả lên, cõi lòng chua chát như nổ tung ra nhưng nước mắt lại chẳng chảy lấy một giọt.

Hắn mơ màng chẳng hiểu nghĩ: "Sẽ có ai thích quái vật chứ? Cứ cho là Chu Phụ Tuyết lòng dạ rộng rãi cũng tuyệt đối không thể chấp nhận thứ quái vật đã chết được hồi sinh lại, hắn chẳng chấp nhận nổi, hắn…"

Sẽ chẳng ai thích quái vật đâu.

Minh Chúc ngủ cực an tĩnh, chẳng chút nào giống năm ấy, ngủ một canh giờ đổi cả mười tư thế chẳng yên.

Trời sáng hẳn, Chu Phụ Tuyết nhắm mắt nghỉ ngơi từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy Minh Chúc vẫn giữ y cái tư thế cuộn tròn tối qua, chẳng chút động đậy. 

Hắn sợ Minh Chúc xảy ra mệnh hệ gì, vội đẩy hắn: "Sư huynh?"

Minh Chúc nhẹ nhàng xốc chăn, lộ ra đầu tóc lộn xộn, hắn là hắn không ngủ cả đêm, hốc mắt ửng đỏ.

Chu Phụ Tuyết rét lạnh, hỏi: "Huynh vẫn luôn không ngủ sao?"

Minh Chúc cầm chăn, vẻ mặt uể oải lắc đầu: "Không sao, huynh không muốn ngủ."

Sắc mặt Chu Phụ Tuyết xấu vô cùng rồi.

Vì mấy lời nói bất ngờ hôm qua của Chu Phụ Tuyết mà Minh Chúc nghĩ lung tung suốt một đêm, nhất thời hắn không muốn nói chuyện với Chu Phụ Tuyết nữa, kéo chăn ra, tự lo rời giường.

Rất nhanh Dạ Vị Ngải cũng đã chạy sang, ở trong viện liến thoắng kêu Chúc ca ca, nhảy nhót tung tăng.

Minh Chúc miễn cưỡng nở nụ cười, vò đầu nó: "Hôm nay muốn ra ngoài chơi chung à?"

Dạ Vị Ngải ra sức gật đầu: "Ừa ừa!"

Nó vừa nói xong đã bị người ta cốc đầu, Dạ Vị Ương xuất hiện sau lưng nó, hờ hững nói: "Hôm nay e là không được rồi, chờ ngày mai đi."

Tức thì Dạ Vị Ngải có chút ủ rũ: "Nhưng mà đệ muốn ra ngoài chơi với Chúc ca ca."

Dạ Vị Ương vỗ về nó mấy câu mới ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Minh Chúc. 

Sắc mặt Minh Chúc trắng bệch, ngay cả đôi môi mỏng cũng không có tí huyết sắc, hắn nhàn nhạt gọi: "Vị Ương."

Hôm qua bọn họ gặp nhau, ánh mắt đầu tiên của Dạ Vị Ương khi nhận ra hắn không phải là vui mừng vì hắn chưa chết mà là kỳ quái và kiêng dè, thái độ cực kỳ xa lạ cảnh giác, tựa như trước mắt không phải là người bạn lớn lên từ bé với mình mà là hung thú có thể cắn trả lại người ta. 

Dạ Vị Ương nhìn khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc ấy, do dự một chốc mới nói khẽ: "Minh… Minh công tử…"

Minh Chúc sững sờ, kế đó đột ngột mỉm cười, dịu dàng nói: "Xin lỗi, là ta mạo phạm, Dạ trang chủ."

Hắn nở nụ cười thoải mái, chỉ có bàn tay giấu trong tay áo run run. 

- --

(1) Gốc là Sao thủ du lang - 抄手游廊: Một loại hành lang có mái hiên, thuận tiện đi lại trong những ngày mưa tuyết.

(2) Đào hoa tô - 桃花酥: Một loại bánh hình hoa đào xốp giòn

Bình luận

Truyện đang đọc