ĐẠI THÁNH, ĐỪNG ĐÁNH TA!

Chương 12: Không còn ngựa
Edit: April
Lại nói tới sau khi Tôn Ngộ Không mang Khẩn Cô Chú, tiếp tục hộ tống Đường Tăng đi tây thiên, vài ngày sau đúng lúc gặp phải ngày hàn tháng chạp, trong núi gió rét lạnh buốt, Tôn Ngộ Không dắt bạch mã đi ở phía trước, Lục Trầm xoa tay cùng Đường Tăng đi ở phía sau.

Đường núi gập ghềnh, vách đá thẳng đứng, chớ nói vó ngựa, ngay cả chân người đi cũng rất trơn trượt.
Lục Trầm đang đi bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, lắng tai lắng nghe, kéo tay áo Đường Tăng: "Đường Đường, ta hình như nghe thấy tiếng nước chảy."

Đường Tăng bất lực, trên gương mặt xuất hiện hai vệt đỏ: "Tiểu tăng đã nói rồi không nên kêu như vậy."
Lục Trầm: "Nhưng mà ngươi cũng không thích ta gọi ngươi [1] bằng đại sư hay thánh tăng mà."

[1] - Vì lúc này Lục Trầm đã nâng cấp mối quan hệ với Đường Tăng nên không gọi là ngài nữa mà đổi thành ngươi cho bớt kính trọng.
Đường Tăng cười: "Tiểu tăng làm sao đảm đương nổi."
Lục Trầm dứt khoát nhấn mạnh: "Vậy thì gọi là Đường Đường." 
Tuy gọi một đại nam nhân như vậy có chút quái dị, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu vì bị bệnh nên chưa từng có qua một người bạn thân chí cốt, thật vất vả mới tìm được một người tất nhiên phải giữ cho thật chặc. 
Huống chi không chỉ thể hiện hai người có quan hệ thân mật, sau này khi chuyển kiếp trở về còn có thể đem giấc mộng ba ngàn năm khoe khoang một phen —— cậu thế mà cùng thánh tăng của đông thổ Đại Đường, sư phụ của Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không —— Đường Tam Tạng kề vai sát cánh lôi lôi kéo kéo, quan hệ vô cùng thân thiết.

Ngẫm lại rất có mặt mũi.
Đường Tăng chắp hai tay nhắm mắt A di đà phật không muốn cùng cậu tranh luận, âm thầm chấp nhận danh xưng này.

Lục Trầm trong lòng vui vẻ, tung tăng thiếu chút nữa thất thố trượt chân rơi xuống núi, hoảng sợ  vỗ vỗ ngực để bình tâm rồi chạy đến bên cạnh Tôn Ngộ Không nắm lấy vạt áo, cười thật tươi với hắn.
Cậu thích ở cùng Tôn Ngộ Không, cho dù đối phương không thích nhìn thấy cậu. 

Tôn Ngộ Không: "..." Quay mặt tiếp tục đi đường.
Chưa được hai bước, đã đến bên bờ suối, nước suối đinh đông vang dội, ánh nắng xuyên qua dòng nước trong suốt.

Lục Trầm run lập cập: "Ngài Đại Thánh, đưa túi nước cho ta, ta đi lấy nước."
Tôn Ngộ Không liếc nhìn cậu, cầm túi nước nhưng không đưa cho cậu, đột nhiên xoay mình nhảy xuống, trong một hơi thở bóng người đã xuất hiện bên cạnh hàn đàm (đầm nước lạnh).
Khuôn mặt Lục Trầm còn chưa kịp thể hiện vẻ hoa si, mặt nước tĩnh lặng bỗng nhiên rung động, trong khoảnh khắc giống như nước đang sôi, bọt khí sôi trào, hốt hoảng vẫy tay la to: "Ngài Đại Thánh, cẩn thận."

Lúc đang nói chuyện trong nước vang lên một tiếng động lớn, ở giữa một con cự long [2] màu trắng theo gió xoáy bay lên, nước bắn tung tóe.
[2] - cự long: rồng lớn.
Lục Trầm: "... (○o○)! !"

Thủy mạc lượn lờ, Lục Trầm không nhìn thấy bóng dáng Tôn Ngộ Không, chỉ kịp xoay người trực tiếp bổ nhào về phía Đường Tăng, vững vàng đem người đè bên dưới liều chết bảo vệ.
Bên tai gió rét thét gào, nước như băng lạnh thấu xương tạt trên người cậu, đau như bị kim châm, Lục Trầm cắn răng chịu đựng, hai cánh tay dần dần dùng lực, càng che kín để bảo vệ Đường Tăng.
Đây chính là lúc ngựa Bạch Long ra sân, cậu nhớ Bạch Long hình như là do đói, nên đã ăn ngựa của Đường Tăng, sẽ không làm thương tổn bọn họ, chẳng qua dưới chân trơn trượt, cậu sợ cự long tạo gió, không để ý liền cuốn mất Đường Tam Tạng.

Bên tai tiếng nổ ầm ầm, khí lực trên tay dần biến mất, không biết qua bao lâu, gió êm sóng lặng.
"Tiểu Trầm, tiểu Trầm."

Lục Trầm từ trên người Đường Tăng lăn xuống, rắc rắc đem xương cổ tay cổ chân cùng với thắt lưng chỉnh lại như cũ, xoay cổ để chắc chắn không có vấn đề gì, lúc này mới hoang mang hỏi: "Đường đường, ngươi không sao chứ."
Đường Tăng lắc đầu, vẻ mặt lo lắng: "Ta không sao, ngươi thì sao..." Lục Trầm cũng lắc đầu: "Ta là yêu quái, tất nhiên là không sao." Tuy rằng hơi yếu, nhưng cũng không dễ dàng xảy ra chuyện.

Tôn Ngộ Không xách túi nước từ bờ suối bay lên trời, thảy vào hai người bọn họ. 
Lục Trầm nhìn bốn phía, quả nhiên không thấy hành lý cùng con ngựa trắng của Đường Tăng. 

Vội vàng chân chó [3] chạy đi báo cáo tình hình: "Ngài Đại Thánh, con ngựa của chúng ta bị bắt mất rồi."
[3] - chân chó: nịnh bợ, xun xoe.
Tôn Ngộ Không nhìn về phía hành lý rơi loạn trên mặt đất, không biết nên nói gì.

Lục Trầm gãi đầu, cảm thấy Tôn Ngộ Không nhất định là đang suy xét đến ác ý của con cự long kia, nên không dám tùy tiện tấn công, trong lòng nóng nảy, cứ tiếp tục lãng phí nhiều thời gian như vậy, thì lúc nào mới đến được Bạch Cốt Sơn.
Hừ, cậu bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đến Bạch Cốt Sơn.

Đảo mắt nhìn một vòng, sáp đến gần: "Đại Thánh, ngài nói xem tại sao con rồng đó lại bắt ngựa của chúng ta."
Ánh mắt Tôn Ngộ Không hạ xuống người cậu.

Lục Trầm cúi đầu, không thể để cho hắn nhìn ra mình kỳ thực cái gì cũng biết, dù gì cũng đều là yêu.
Trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Có phải con rồng đó đói bụng không, nếu vậy hắn quả thật là một con rồng tốt, chỉ ăn mỗi con ngựa, không đụng tới ta và Đường Đường."

Đúng vậy đúng vậy, cho nên ngài Đại Thánh nếu ngươi có tìm thấy con rồng đó ngàn vạn lần đừng một gậy mà đánh chết nó, nhất định phải hỏi rõ hắn tại sao một con cự long lại quanh quẩn ở nơi này.
Tôn Ngộ Không nhướng mày, phi thân xuống, giọng nói trầm thấp bay bổng giữa núi: "Vậy trực tiếp hỏi hắn đi."

Lục Trầm giương mắt chỉ nhìn thấy một tia chớp xẹt qua, tốc độ của Tôn Ngộ Không thật nhanh nha, bất kể nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy Tôn Ngộ Không thật là đẹp trai.
Cả người Tôn Ngộ Không như mũi tên thẳng tắp lao vào nước, chợt Lục Trầm nhớ đến hình như Tôn Đại Thánh sợ nước, tay siết chặc vạt áo, thầm mắng mình buồn cười, rõ ràng chỉ là một cuốn sách, bất kể chuyện gì phát sinh thì kết cục đều đã được định sẵn, vậy mà vẫn thật lo lắng.

Chẳng qua người lạc vào ảo cảnh rất khó để xem những người đang sống sờ sờ chỉ là những hình ảnh nhạt nhẽo trên giấy, bình tĩnh nghĩ lại, bọn họ là chữ, mình bây giờ cũng là chữ, làm sao lại không lo lắng được.
Trong nháy mắt, đầm nước lại kịch liệt chấn động, một cột nước cắm thẳng lên trời.

Cùng lúc đó, trước mặt Lục Trầm liền xuất hiện hai người, người thứ nhất chính là Tôn Ngộ Không mới vừa xuống nước, trên người sạch sẽ khô ráo, hoàn toàn không giống mới từ dưới nước đi lên.
Người còn lại chính là Bạch Long đang bị Tôn Ngộ Không nắm gáy, lúc này đã hóa thành hình người, tóc tai cùng quần áo đều ướt đẫm dính trên người, cực kỳ chật vật.

Bình luận

Truyện đang đọc