ĐẠI THÁNH, ĐỪNG ĐÁNH TA!

Chương 40: Tỏ tình (thượng)
Edit: April
Nhờ sự phối hợp của Quốc vương Nữ Nhi Quốc cùng Tỳ Bà Tinh, những chuyện tiếp theo trong Nữ Nhi Quốc nhanh chóng được xử lý tốt.
Lục Trầm nhìn Quốc vương Nữ Nhi Quốc cùng Tỳ Bà Tinh nhiệt tình tiễn đưa bọn họ, theo bản năng cảm thấy không đúng lắm, tiến tới kề tai nói nhỏ với Đường Tăng bên cạnh.
"Đường Đường, ngươi nói xem các nàng bị sao vậy, sao đột nhiên lại ... Nhiệt tình như vậy?" Không chỉ thả bọn họ đi, thậm chí còn không ngừng nhét đồ để bọn họ đi đường.
Tiền tài là vật ngoại thân, sẽ không có ai muốn nhận nó.
Quốc vương liên tục không ngừng tự tay nhét đầy thức ăn vào trong bọc hành lý của bọn họ, Lục Trầm nhìn theo lông mày không ngừng giật giật.
Quan trọng hơn chính là —— Ánh mắt Lục Trầm vẫn một mực dán trên người Tỳ Bà Tinh, nghĩ đến người này lần trước dám nhiễu loạn giấc mộng của cậu, không biết lại có ý đồ gì nữa đây.
Một bên Tỳ Bà Tinh khóe miệng cong cong, kéo tay Quốc vương: "Bệ hạ, thánh tăng còn phải lên đường, vẫn là để bọn họ mau chóng lên đường đi."
Quốc vương Nữ Nhi Quốc thuận thế vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, ánh mắt rơi trên người Tôn Ngộ Không đứng cách đó không xa, nhưng lời nói ra lại đối đáp với Đường Tăng: "Cảm ơn thánh tăng đã chỉ điểm, Tỳ Bà cùng ta..." Nàng hơi dừng lại, kéo tay Tỳ Bà Tinh bên cạnh, nhếch môi cười, "Tóm lại là cám ơn rất nhiều."
Lục Trầm: "?"
Tỳ Bà Tinh cười tươi đến mặt mày rạng rỡ, người so với hoa càng thêm yêu kiều.
Lục Trầm: "!"
Đường Tăng gật đầu: "A di đà phật." Cũng không hàn huyên nữa, trực tiếp chào hỏi mọi người rồi lên đường.
Lục Trầm đi được hai ba bước, không yên tâm quay đầu lại nhìn.
Sau lưng Quốc vương cùng Tỳ Bà Tinh vẫn như cũ đứng ở dưới lầu tường thành, hai người mười ngón tay đan nhau, thành kính nhìn bọn họ rời đi, bóng người bất động thật lâu.
Lục Trầm dừng chân một lát.
Cậu —— lần này dường như đã thấy được trong đôi mắt Quốc vương Nữ Nhi Quốc có tình yêu, tuy rằng vẫn có chút không rõ.
Nhưng —— cậu biết trong đôi mắt đó thật sự có tình yêu.
Cậu sờ khóe mắt của mình, khi mình nhìn vào ngài Đại Thánh có phải cũng sẽ vô thức mà để lộ ra tình yêu không.
Chắc là... Sẽ có đi.
——
Tôn Ngộ Không trong tay cầm Kim Cô Bổng, phóng khoáng tiêu sái đi ở phía trước.
Lục Trầm đi phía sau, nhìn mặt trời ngã về tây kéo dài cái bóng sau lưng hắn, cậu lặng lẽ vừa đi vừa đạp cái bóng của hắn. Cậu khi còn bé không biết đã từng nghe ai nói qua, nếu như liên tục đạp vào cái bóng của một người nào đó, vậy thì ngươi sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cái người đó.
Hết đạp rồi nhảy vừa ngẩng đầu lên liền thấy Đường Tăng đang tự tiếu phi tiếu nhìn mình, Lục Trầm chột dạ lập tức đứng thẳng người, cảnh cáo hắn không được nghĩ lung tung: "Đường Đường."
Đường Tăng quay mặt đi chỗ khác, nhìn núi xanh nước biếc ở phía xa chậm rãi bước đi.
Lục Trầm mếu máo, lần nữa nhìn về phía ngài Đại Thánh trước mặt, tự cổ vũ tạo dũng khí cho bản thân, cuối cùng dũng cảm đi lên.
Đưa đầu một đao, rụt đầu cũng là một đao, ít nhất sau khi nói ra trong lòng sẽ không còn bối rối, suy sụp như vậy.
"Ngài Đại Thánh." Trong tay Lục Trầm cầm một cọng cỏ tùy tiện bức ở trên đường chọc phá Bạch Long Mã bên cạnh, khiến Bạch Long Mã thở phì phò mạnh mẽ kháng nghị, cậu cũng không còn tâm tư để quan tâm, trái tim đập bùm bùm quan sát ngài Đại Thánh đi bên cạnh.
Tôn Ngộ Không nheo mắt nhìn cậu.
Từ sau khi Lục Trầm biết mình thích Tôn Ngộ Không, thường xuyên sẽ vì một vài động tác nhỏ của hắn mà say đắm, cậu nghĩ chắc là cậu thật sự rất rất thích ngài Đại Thánh. Tuy rằng nhận ra hơi muộn, nhưng mình tiếp nhận cũng rất nhanh nha. Cho nên nhất định phải nhanh chóng bày tỏ, cho dù bị cự tuyệt cũng phải vắt óc tìm kế khiến ngài Đại Thánh giữ mình lại bên cạnh.
Cậu hít sâu một hơi: "Ngài Đại Thánh, ta có lời muốn nói với ngươi."
Ánh mắt Tôn Ngộ Không dừng trên mặt cậu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu mà chau mày: "Làm sao vậy? Lại buồn ngủ ư?"
Bóng mới vừa bơm hơi lại cấp tốc xẹp xuống, Lục Trầm sụ mặt: "Trừ việc ngủ ra bộ ta không còn chuyện nghiêm chỉnh nào nữa sao?"
Tôn Ngộ Không: "Đói thì đi tìm Ngộ Tịnh, hắn luôn giữ lại đồ ăn cho Bát Giới, nếu ngươi muốn thì đòi hắn."
Làm sao có thể đến đòi chứ.
"Không phải, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi." Nếu không dùng một hơi để nói ra hết thì Lục Trầm không dám bảo đảm mình sẽ lại có dũng khí để nói lại lần nữa.
Cậu dùng đôi mắt tròn xoe trừng Tôn Ngộ Không, hét lớn: "Ngươi không được cắt ngang lời của ta, cũng đừng có lên tiếng, nghe ta nói là được."
Hiếm khi thấy cậu ngang ngược như vậy, Tôn Ngộ Không bị kinh hãi, híp mắt sờ càm rồi gật đầu: "Được, ngươi nói đi."
Lục Trầm nặng nề gật đầu, nhắm chặc hai mắt, ngay tại lúc cậu đã tích góp đủ sức mạnh kinh thiên địa quỷ thần khiếp, mở mắt ra.
"Ngài Đại Thánh, ta..."
Bạch Long Mã hắc xì một tiếng, bạch y vốn trắng nay lại lốm đốm.
Âm thanh chấn động đến điếc cả tai cách Lục Trầm không xa khiến cậu giật cả mình, hốt hoảng nhảy vào trong lòng Tôn Ngộ Không, trong tay tràn ngập nước mũi của đầu sỏ Bạch Long Mã.
"..." Tôn Ngộ Không có vẻ ghét bỏ dùng tay đẩy đầu cậu tách hai người ra, cái tay còn lại giựt cọng cỏ trong tay cậu vứt đi: "Còn bẩn hơn nữa không?"
Lục Trầm thật sự rất muốn khóc, cậu muốn tỏ tình, không ngờ bây giờ lại khó nhìn như vậy. Y phục bẩn thỉu, thậm chí còn bôi vết bẩn lên trên người ngài Đại Thánh, bây giờ nếu mà tỏ tình nhất định sẽ bị ăn đập.
Chút chuyện nhỏ này không làm khó được Tôn Ngộ Không, một câu khẩu quyết nhỏ chuyện y phục liền được giải quyết.
Đến khi Lục Trầm lần nữa cúi đầu, y phục đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nhưng tâm tình của cậu! Cậu muốn tỏ tình phải cần có sự kích thích cùng dũng khí đó! —— người nào chịu trách nhiệm đây.
Tôn Ngộ Không cúi đầu: "Ngươi vừa rồi muốn nói gì với ta?"
Hiện tại ở nơi này thời cơ có vẻ không tốt, khí thế của Lục Trầm hoàn toàn sụp đổ, không muốn nói thêm lời nào nữa, lặng lẽ lắc đầu: "Không có gì."
Tôn Ngộ Không giễu cợt: "Vậy mà dám bảo ngươi có chuyện quan trọng?"
"Ta đúng là có chuyện quan trọng!" Lục Trầm chống nạnh ngẩng mặt, nhưng đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tôn Ngộ Không thì nhục chí bỏ qua một bên, không dám nhìn vào mắt hắn, sợ mình sẽ đắm chìm vào, "Ban nãy có chuyện quan trọng là thật."
Tôn Ngộ Không cũng không truy hỏi nữa.
Đôi mắt nhỏ của Lục Trầm ai oán nhìn về phía Bạch Long Mã, Bạch Long Mã vô tội chớp chớp mi, hai con mắt to như chuông đồng long lanh ánh nước, dường như đang nói chuyện này không có liên quan ta.
Nếu không phải ngươi hạ thủ quá nặng, ta cũng sẽ không nhảy mũi.
Lục Trầm: "..." Khẩn trương muốn chết, ta làm sao biết lúc đó tay mình đang làm cái gì, ngươi không biết tránh sao.
Bạch Long Mã ngữa cổ: "..."
Lục Trầm lặng lẽ nhìn gò má Tôn Ngộ Không, trong lòng thở phào đồng thời cũng cảm thấy thật đáng tiếc, thiếu chút xíu nữa thôi, còn một chút xíu nữa là lời đã ra khỏi miệng rồi.
Cậu âm thầm làm động tác cố lên —— không sao hết, tìm lại thời gian khác, cũng không phải bị cự tuyệt, không thể nổi giận.
Tôn Ngộ Không dư quang liếc thấy động tác nhỏ của cậu, đáy mắt thoáng qua ý cười. Đặc biệt hướng về bên phải tiến một bước, hai người vai sóng vai đi về phía trước.
Lần đầu tỏ tình không thành công, Lục Trầm không nhục chí, tiếp tục trù tính cho lần thứ hai.
Đường Tăng từ phía sau nhìn ra được cậu đang vô cùng lo lắng, nhưng không biết tại sao lại như vậy. Trư Bát Giới đứng một bên lười biếng quan sát: "Thật đần, mặt mũi dáng dấp đẹp vậy mà."
Sa Ngộ Tịnh sáp lại gần ngây ngô cười: "Đúng đó, dáng dấp của tiểu Trầm thật sự rất đẹp, mà chỉ còn có một cái bánh nướng, ngươi có muốn ăn không?"
Trư Bát Giới hung hăng nhìn hắn: "Ăn."
Sa Ngộ Tịnh lập tức đi lấy.
Đường Tăng sâu kín thở dài, cuối cùng đành phải âm thầm đẩy cho bọn họ một cái: "Ngộ Không, bên kia có một con suối nhỏ, đi lấy ít nước đến đây đi, vi sư có chút khát."
Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn, mình phải đi ra ngoài.
Cái đuôi nhỏ Lục Trầm tung ta tung tăng theo sau, lúc Tôn Ngộ Không đang lấy nước thì tiến tới, lấy lòng nói: "Ngài Đại Thánh, ta giúp ngươi làm nha."
Tôn Ngộ Không đưa túi nước cho cậu: "Ngươi hôm nay bị sao thế?"
Lục Trầm khom người rất vất vả để lấy nước, quay đầu cười hì hì: "Không làm sao hết, chỉ là... Ta có lời muốn nói với ngươi."
Tôn Ngộ Không đứng lên, ôm ngực đứng sang một bên: "Ừ, ngươi nói đi, ta nghe đây."
Trên cao nhìn xuống khí thế ép Lục Trầm đầu không ngẩng lên được, cậu hốt hoảng vội vàng lấy nước cho xong rồi đứng lên, kết quả... Dưới chân bị hụt khiến cả người cắm vào trong con suối.
Tôn Ngộ Không: "..." Bị cách thức rơi xuống nước quỷ dị của cậu làm cho khiếp sợ, tay đưa ra nhưng chưa kịp nắm lấy, lại trơ mắt nhìn một mảng nước lớn ùm một tiếng nổ tung trước mặt .
Lục Trầm giùng giằng, đạp nước, sau khi bàn chân đứng ổn định trên bùn thì khóc không ra nước mắt nhìn Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không bất lực: "Đi lên đi, còn đứng trong đó làm cái gì? Chờ mọc mầm sao?"
Lục Trầm trợn to mắt nhìn, lúc này là thời điểm thích hợp để nói đùa sao.
Vẻ mặt cậu đau khổ: "Chân bị lún sâu bên trong, không ra được."
Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ, vươn tay, đem người kéo ra như đang nhổ củ cải.
Y phục toàn bộ dính sát trên người, trên chân trên đùi đều là bùn, chật vật không tả nổi, đây đúng là chưa bắt đầu đã nếm mùi thất bại.
Một bàn tay nắm lấy cổ tay của người vẫn còn đang cự quậy, trên tay áo toàn là bùn, vẻ mặt ghét bỏ hoàn toàn không che giấu, Tôn Ngộ Không hỏi: "Ngươi còn muốn làm gì nữa?"
Lục Trầm nằm trên đất, dùng sức với tới chỗ con suối, hoang mang kêu lên: "Túi nước, túi nước trôi rồi."
Tôn Ngộ Không: "... Trước mắt đừng có để ý túi nước nữa, nhìn xem ngươi bây giờ giống cái gì, cho dù có cầm về thì nước bên trong cũng không uống được."
Bị hắn lạnh giọng trách mắng, Lục Trầm ngồi dưới đất tay chân luống cuống, không dám nói lời nào, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng ấp úng: "Ta không phải cố ý quấy rối ngươi đâu, ta chỉ là muốn giúp đỡ ngươi mà thôi?"
Tôn Ngộ Không: "Sau đó liền phá cho hỏng?"
Lục Trầm có chút ủy khuất, nếu không phải hắn đột nhiên nói chuyện với mình, mình cũng không đến nổi khẩn trương như vậy, sau khi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của hắn, lại càng không trách được hắn, ai bảo mình thích hắn chứ.
Vừa nhìn thấy hắn trái tim liền đập rộn lên, vừa nghe thấy giọng nói của hắn bên tai liền trống rỗng, thậm chí... Cái gì cũng không làm được.
Trước kia tại sao lại không phát hiện mình vô dụng như vậy chứ, đầu Lục Trầm càng cúi thấp hơn. Sự chênh lệch giữa cậu cùng ngài Đại Thánh dường như càng xa.
Tôn Ngộ Không nhìn dáng vẻ bị ức hiếp của cậu, thở dài một hơi: "Được rồi, trước hết xử lý đơn giản, rồi thay y phục đi."
Lục Trầm đáng thương ngước mặt lên: "Mấy cái phép làm sạch gì đó ta chưa có học." Bẩn như vậy, nhất định phải dùng mấy câu chú ngữ rất dài, ta căn bản không đọc nỗi.
Tôn Ngộ Không mặt lạnh: "Cởi y phục bẩn ra trước đi."
Lục Trầm kinh ngạc: "Không phải nhẩm quyết để làm sạch sao?"
Tôn Ngộ Không: "Vừa có nước miếng vừa có bùn ngươi còn muốn mặc trong bao lâu nữa?"
Vừa thấy sắc mặt hắn trầm xuống, Lục Trầm lập tức ngoan ngoãn đưa tay cởi quần áo ra, chẳng qua trước kia làm động tác rất là lưu loát, nhưng hôm nay mới được một nửa liền dừng lại.
Trung y trung khố làm sao mà cởi xuống được, Lục Trầm lén lút quan sát ngài Đại Thánh, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tuy rằng từng cùng nhau tắm rồi, nhưng ngài Đại Thánh thật sự muốn xem mình khoả thân sao, bản thân không có cơ bắp, cũng không có ngực, rất khó coi.
Cởi ra rồi có khi nào sẽ mất tình cảm luôn không, hắn sẽ không ghét bỏ mình chứ.
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Trầm chìm: Bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ ~
Đại bảo bối : Bỗng nhiên kích động! Bỗng nhiên hưng phấn! Bỗng nhiên... !

Bình luận

Truyện đang đọc