ĐẠI THÁNH, ĐỪNG ĐÁNH TA!

Chương 2: Tìm được ngài Đại Thánh
Edit: April
Lục Trầm mặc bạch y, dung mạo diễm lệ, đôi mắt lộ ra nét phong tình. Giơ tay nhấc chân cũng lộ sự quyến rũ, tà áo tung bay, lộ ra khí chất thiên tiên.
Nhưng cậu không phải là thần tiên, suy cho cùng các vị thần tiên ai nấy cũng đều rất đẹp, tóc đen thúc quan, eo nhỏ như liễu, còn lộ ra chút điểm yêu dị.
Cậu là một yêu quái, nhưng chính xác mà nói cậu chỉ là yêu quái dỏm. Dẫu sao trước giờ cậu vẫn luôn là người, chẳng qua sau khi xuyên không thì nhập vào thể xác của yêu quái.
Cậu tu luyện chỉ được một nửa, pháp thuật cũng không thành thục. Từ sơn động của mình đi tới Ngũ Chỉ Sơn không biết đã sử dụng biết bao nhiêu thuật thuấn di, nhưng lần nào cũng không thể xác định chính xác được điểm đến.
Lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Bóng người thoáng một cái, khó khăn lắm mới đáp xuống đất, còn chưa kịp cẩn thận xem xét, bàn chân không biết đạp phải vật gì cứng cứng, dưới chân mềm nhũn té lăn xuống dưới chân núi.
Cậu té nhiều riết cũng thành quen, đúng lúc đi đường mệt mỏi nên mượn chuyện này trực tiếp quan sát khắp nơi để tìm người nào đó.
Không hổ là Ngũ Chỉ Sơn, cách đó không xa là một mảnh hoàng thổ (đất vàng) mênh mông vắng lặng. Cho nên vị trí cụ thể, nhất định, chính xác, là ở trong kia.
Tay Lục Trầm bám ở trên vách núi kiễng chân muốn nhìn thấy xa hơn chút, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhưng mà chưa kịp tìm thấy manh mối nào thì cậu đã dựa vào núi mà ngủ mất.
Có lẽ thấy nhiệm vụ sắp bắt đầu, Lục Trầm mơ hồ nằm mơ thấy lại giấc mộng mà lần đầu tiên cậu đến thế giới này.
Lục Trầm là linh hồn xuyên qua, xuyên qua nhập vào thân thể không hoàn chỉnh, chỉ có mỗi cái khung xương. Nhìn cái là biết, cậu chính là nhận vật trong Tây Du Ký được quý ngài Đại Thánh Tôn Ngộ Không không thương tiếc dùng gậy đập ba lần, Bạch Cốt Tinh.
Trong mộng, cái bóng đen quen thuộc đó liên tục lải nhải bên tai Lục Trầm.
"Ta thật ra cũng không muốn, ta cũng là bất đắc dĩ."
"Thịt Đường Tăng, thịt Đường Tăng là cái thá gì, ta không thèm. Ta vốn là yêu quái, tùy tiện tu luyện một chút cũng có thể trường sinh bất lão, tại sao còn muốn ăn thịt Đường Tăng chứ."
"Huống chi còn phải đối nghịch cùng với cái tên Tề Thiên Đại Thánh cả trời đất cũng không biết sợ, lá gan của ta cũng không có lớn như vậy."
"Phía trên cho chỉ thị, nhất định phải làm theo. Ta nghe nói nhiệm vụ đầu tiên giao cho một con trâu đực tinh nhưng nó không chịu làm, trực tiếp bị giáng cấp. Lúc này không biết còn đang ở trong cái nơi xó xỉnh nào chăn trâu đâu."
"Còn có một tê giác tinh xung phong nhận việc thay thế hắn, thế là hắn được thăng tiến. Bây giờ bất kể là bò sữa hay là bò rừng tất cả đều thuộc dưới quyền cai quản của hắn. Lần này áp lực từ phía trên rất lớn."
"Ai nha, ngươi không cần làm cái vẻ mặt nghiêm túc đó. Nào, trò chuyện một chút. Nga, ta quên mất, ngươi không nói được."
"Ta thấy nhiệm vụ này cũng không phải quá khó khăn, ngươi nói có đúng không? Người ta có thế lực ngầm chống lưng, chỉ cần dâng lễ vật cho bọn họ thì sẽ được hưởng ưu đãi một phát chết  luôn rồi vào vòng luân hồi chuyển thế, nhưng đến phiên ta thì phải chịu đến 3 gậy nha. Ngài Đại Thánh, hắn cái gì cũng không biết, hạ thủ không quan tâm nặng nhẹ, nếu như hắn không biết thu liễm mà trực tiếp đánh ta thì hồn phi phách tán là cái chắc, có muốn khóc cũng không có chỗ chứa."
"Ngươi chớ có nhìn ta khinh bỉ như vậy, ta nếu mà có tiền thì đã sớm đưa lễ vật đi rồi, ta là ai, ta thế nhưng lại là Bạch Cốt Tinh, phải uống máu để giữ thanh xuân, ngươi nhìn cái gương mặt xinh đẹp này của ta xem, thật đáng tiếc, ta không muốn uống máu người nên không thể gieo họa cho đám người tốt, người xấu đó được. Ta bây giờ chỉ có thể dành dụm một chút tiền để mua mỹ phẩm dưỡng nhan mà thôi."
"Ai nha, ta biết ngươi rất muốn hỏi ta tại sao lại tìm ngươi. Ngươi nhìn cái gương mặt này một chút xem, có phải rất quen không, không phải rất giống ngươi hay sao. Aaaaa, đây không phải là duyên phận sao. Có điều, ngươi nhìn ngươi xem, căn cơ tốt như vậy nhưng thật đáng tiếc, da ngươi lại xấu hơn ta, thật tiện nghi cho ngươi. Vì kế hoạch lần này ta đã bỏ ra một số tiền lớn, giao cho ngươi một cổ thân thể vô cùng xinh đẹp. Không có gì không có gì, không cần lo lắng cho ta, ta thì không có gì nhiều, chỉ mất một ít tiền thôi, nghe nói loại mỹ phẩm dưỡng nhan đó được nhiều người tin dùng lắm nha."
"Chớ trừng ta, chỉ cần ngươi bị ngài Đại Thánh đánh xong 3 lần ta liền trực tiếp đưa ngươi trở về. Yên tâm đi, hẳn... Hẳn là không nguy hiểm gì đến sinh mạng đâu, ngươi không phải người ở thế giới này, sẽ không bị ảnh hưởng bởi thiên đạo luân hồi. Dù có chết cũng trực tiếp đi trở về, ta đoán là như vậy."
"Vì đây là công việc tạm thời của ngươi nên vấn đề về tiền lương ... . Ta nghĩ rằng, chắc là, cũng sẽ có, ngươi cảm thấy một cái xác thượng phẩm có được không."
"Nha nha nha, ta đã nói hết điều ngươi cần biết, ta đi trước đây. Chúc ngươi làm việc vui vẻ, bye bye, ♡ ~('▽^人)."
Lục Trầm: "..." Hắn không phải có quan hệ gì với Đường Tăng chứ? Thế quái nào lại nói nhiều như vậy?
Lục Trầm chợt nghiêng người ngồi dậy, nhìn về mảng cây xanh um tươi tốt phía trước, xoa xoa đôi mắt của mình. Đây là... mình đã ngủ được bao lâu.
Cậu dựa vào núi nghỉ chân chốc lát, vừa vào cái thế giới này bệnh ngủ gật của cậu lại càng thêm nghiêm trọng, trước đây ngủ nhiều lắm cũng chỉ có một hai ngày, dài nhất cũng không vượt quá ba ngày, nếu không thì cậu cũng sẽ đói quá mà tỉnh, nhưng mà bây giờ... Nhiều nhất là bao nhiêu ngày cậu cũng không nhớ nổi, chỉ biết rằng cái tên Bạch Cốt Tinh vô trách nhiệm đó nói vì để cho cậu sớm ngày thích ứng với cái thế giới này nên đặc biệt đưa cậu tới sớm một khoảng thời gian trước khi nhiệm vụ bắt đầu.
Lúc ấy cậu còn chưa hỏi thăm được bất cứ tin tức nào về cái vị Tề Thiên Đại Thánh này, thế là cậu an tâm đi ngủ, ai biết được khi tỉnh dậy cảnh vật trước cửa hang vốn là biển nay lại trở thành đỉnh núi cao vút phủ đầy mây, cậu hoảng sợ nên lập tức từ trong động chạy lăn một vòng biến ra ngoài. Cậu rất sợ vì ngủ quên mà muộn mất, thầy trò Đường Tăng đã thỉnh kinh thành phật.
Cụ thể đến bây giờ cậu vẫn chưa biết lúc ấy mình đã ngủ được bao lâu.
Vỗ vỗ ngực, ngọn núi vẫn còn ở đây, hẳn là không làm lỡ chuyện.
Được rồi, trước mắt hay là đi tìm người trước, nga, không phải, trước tiên đi tìm con khỉ mới đúng.
Lục Trầm gãi gãi đầu ở trong núi đi loanh quanh. Tuy rằng Bạch Cốt Tinh nói chắc chắn cậu sẽ không bị đánh chết, nhưng đối phương là ai, chính là Tề Thiên Đại Thánh đại náo thiên cung Tôn Ngộ Không có khả năng lên trời xuống đất không gì không thể làm.
Một gậy đập xuống mình chắc chắn phải đi gặp Mạnh Bà, hai gậy đập xuống chỉ sợ hồn phách trôi lạc mất phương nào, còn ba gậy... Sợ rằng nỗi sợ của Bạch Cốt Tinh sẽ thành sự thật, hồn phi phách tán tiêu tán trong thế gian.
Bất quá —— trong sự lo lắng, Lục Trầm còn có chút mong đợi.
Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, là thần tượng tuổi thơ của mình nha! !
Từ nhỏ Lục Trầm đã không có bạn bè chỉ có thể làm bạn cùng sách, ti vi, máy vi tính. Đa số ngày đêm cậu đều làm bạn với Tây Du Ký. Trong đó, cậu thích nhất chính là ngài Đại Thánh.
"Ngươi là ai?"
Nửa trái cây ở trong miệng của Lục Trầm bị rớt ra, nhìn người nằm trên đất nhưng vẫn uy phong,  cái đầu lộ ra nét cương quyết bất tuân, cậu sững sốt hồi lâu.
"A, từ đâu lại có tên yêu quái tới đây, còn dám đứng trước mặt lão Tôn ta đây ..." Cái đầu đảo đảo mí mắt, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Nhưng bởi vì tư thế của hắn quá thấp, nên nhìn có chút buồn cười.
Trái cây rơi xuống đất lăn mấy vòng, Lục Trầm không dám cười, cậu kinh ngạc, tay chỉ vào cái đầu lớn kêu lên: "Ngươi chính là Tôn Đại Thánh?"
Cái đầu kinh ngạc, trong nháy mắt nghiêng mặt: "Ngươi biết ta?"
Lúc sau còn nói: "Chẳng lẽ ngươi tới để xem chuyện tiếu lâm, vậy ngươi phải thất vọng rồi, lão Tôn ta đây..."
Lục Trầm hoàn toàn không nghe rõ hắn nói cái gì, trong đầu cậu có làn đạn từng đợt từng đợt bay qua, há to miệng trừng hắn.
Đây làm sao có thể là Đại Thánh, thạch hầu đâu, cho dù không phải là cục đá thì cũng phải là con khỉ chứ, lông đâu?
Người trước mặt anh tuấn phong thần, mặt mũi cương nghị. Nam nhân này là ai, rốt cuộc đây là ai, hắn đem Đại Thánh giấu nơi nào rồi.
Có điều nếu chôn dưới Ngũ Chỉ Sơn không phải Tôn Đại Thánh, vậy công việc tạm thời của mình phải như thế nào, làm sao để trở về đây.
Lục Trầm cảm thấy bị lừa, cảm giác bị lừa dối càng thêm sâu sắc, đi vòng quanh cái đầu khó khăn mở miệng: " Này này ... Đây thực sự là Ngũ Chỉ Sơn? Ngươi... Thật sự là Tôn Ngộ Không?"
"Sách, tiểu yêu ngươi có vấn đề gì sao." Tôn Ngộ Không nhíu cặp lông mày, hắn bị tay của Như Lai đè xấp xỉ đã hơn hai trăm năm, ngược lại không biết người ở bên ngoài bây giờ đã đem ngọn núi này gọi là Ngũ Chỉ Sơn.
Hừ, hắn cười nhạt, cảm thấy cái tên này rất phù hợp.
Hắn tỉ mỉ quan sát cái tên tiểu yêu đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Mùi hương của từng cái cây ngọn cỏ, côn trùng chim chóc trong ngọn núi này hắn đều nhớ được hết, khoảng thời gian này cũng không có mùi hương nào mới xuất hiện, vậy chẳng lẽ tiểu yêu này đã ở đây trước khi hắn dọn đến.
Như vậy chắc là không sai, chỉ là trước đây chưa từng gặp nhau thôi, tuy rằng cô đơn tịch mịch hơn hai trăm năm, nhưng Tôn Ngộ Không hắn có hỏa nhãn kim tinh.
Tên tiểu yêu này nhìn một cái liền biết đầu óc không bình thường, cùng hắn nói chuyện còn không bằng chơi cùng con nhện biết giăng tơ ở trên đỉnh núi. 

Bình luận

Truyện đang đọc