ĐẠI TỶ, EM YÊU RỒI!

Bữa tối giữa Lâm gia và Quách gia được tổ chức trên du thuyền hạng sang ở bến cảng.

Lâm Phong một tay cầm váy, nhẹ nhàng bước lên thuyền. Mái tóc màu đen xoăn sóng nước được vén sang một bên, gương mặt được trang điểm nhẹ nhưng vẫn bật nổi đôi mắt sắc bén lạnh lùng. Chiếc váy Hermes màu hổ phách sang trọng cùng chiếc ví Prada và đôi giày cao gót nạm đá quý càng tôn lên đường cong quyến rũ và phong thái sang trọng của Lâm Phong.

Cô khoác tay người anh trai mặc vest đen của mình, chậm rãi đi sau cha mẹ. Một hàng ngũ nhân viên phục vụ đứng xếp hàng, cúi đầu khúm núm. Đây là bữa tiệc của những kẻ có tiền, xa hoa tới phung phí.

Đi qua một vài hành lang và cầu thang, cuối cùng Lâm gia đã tới gian chính của du thuyền. Một bàn ăn khá lớn được bày biện đẹp mắt với những chiếc ly pha lê, rượu vang đắt tiền và vài món gia vị. Trong gian có một nghệ sĩ đang đàn bản dương cầm du dương, cùng các nhân viên đứng nép bên tường chờ phục vụ.


Trên bàn, ba người đang ngồi sẵn. Thấy Lâm gia đến liền đứng dậy cười chào. "Chủ tịch Lâm, xin chào."

"Thật ngại quá, khiến các vị chờ rồi." Chủ tịch Lâm bắt tay với một người đàn ông trung niên đĩnh đạc - chính là chủ tịch tập đoàn tài chính Quách Thị.

"Không sao, chúng tôi cũng vừa mới tới." Quách phu nhân khách khí cười. "Mời ngồi."

Lâm Phong quét mắt một lượt. Có một chàng trai khá chững chạc ngồi yên vị cạnh Quách phu nhân. Nhìn thật kĩ, gương mặt kia đẹp quá đỗi, ngũ quan hài hòa như muốn hút người ta vào, đôi mắt lạnh lùng và có chút sát khí. Cô mẩm rằng anh ta chính là hôn phu của cô, Quách Dư Thành.

Lâm Dương khoác tay em gái tiến lại gần Quách Dư Thành, toan kéo ghế.

Chợt, Lâm Hy thản nhiên bước tới, ngồi vào chỗ cạnh Quách Dư Thành.

Hành động có phần trẻ con của Lâm Hy khiến chủ tịch Lâm đanh mặt, đôi mày nhíu lại khó coi.


Lâm Phong bình thản ngồi xuống ghế bên cạnh, thái độ không lấy một chút gì gọi là lúng túng.

Các nhân viên phục vụ lần lượt bưng thức ăn ra bàn, bữa tiệc dần có chút không khí.

"Quả không phụ lòng mong đợi, tiểu thư Lâm Phong thực sự rất xinh đẹp và có khí chất." Chủ tịch Quách cười khẽ. "Cộng thêm trình độ học vấn và tính cách nhã nhặn, xem như Dư Thành nhà chúng tôi có phúc lớn rồi."

Lâm Phong cười nhẹ, khẽ gật đầu.

"Chủ tịch Quách khiêm tốn rồi. Quách thiếu gia chẳng phải rất giỏi đó sao? Tuổi còn trẻ mà có thể chèo chống tập đoàn, gả Phong Nhi cho thiếu gia chúng tôi thực lòng yên tâm." Chủ tịch Lâm cũng cười theo.

"Dư Thành, anh ăn nhiều vào đi." Đột ngột, Lâm Hy vui vẻ lên tiếng, còn gắp nhiều thức ăn vào bát của Quách Dư Thành.

"Được rồi, cô cũng ăn đi." Quách Dư Thành xua tay, giọng trầm mặc.


"Hy Nhi." Chủ tịch Lâm chau mày tỏ vẻ không vui.

"Sao ạ? Con và Dư Thành cùng lớn lên, lâu giờ vẫn ăn cơm với nhau rất nhiều, gắp thức ăn cho nhau cũng chẳng phải chuyện lạ. Cha không vui gì chứ?" Lâm Hy không chút gì bối rối, thản nhiên nói một tràng.

"Trước khác, giờ khác."

"Sao khác ạ? Vì Lâm Phong sao? Sao vô lí vậy ạ?" Lâm Hy vẫn cố chấp, giọng oanh oanh.

"Lâm Hy, được rồi." Một lần nữa, anh lại trầm mặt, nhẹ nhàng ngưng cô lại.

Quách Dư Thành đích thân lên tiếng, Lâm Hy tuy không cam nhưng cũng đành im lặng.

Sau đó, không khí của bữa cơm trở nên ngột ngạt và yên ắng hẳn.

Lâm Phong vừa ăn, ánh mắt len lén nhìn vị hôn phu của mình. Càng nhìn càng thấy đẹp, đẹp tựa như một vị thần. Phong thái cũng rất lịch lãm sang trọng, cách ăn uống cũng thực thu hút. Con người này quả nhiên có sức quyến rũ mãnh liệt.
"Quách thiếu gia." Đặt đôi đũa xuống bàn, Lâm Phong từ tốn lên tiếng. "Hình như anh đã dùng bữa xong. Có phiền không nếu tôi mời anh ra boong tàu uống cà phê, thưởng ngoạn cảnh biển?"

Đôi mày Quách Dư Thành nhíu lại, dù chỉ một khắc, rồi anh đứng dậy. "Dĩ nhiên, tôi cũng muốn tìm hiểu một chút về Lâm tiểu thư. Cha, mẹ, chủ tịch Lâm, con xin phép."

"Được. Hai con cứ tự nhiên." Chủ tịch Lâm cười đôn hậu, hài lòng về biểu hiện của con gái.

"Cha, con cũng đi cùng Dư Thành." Lâm Hy vội vàng đứng bật dậy, tay quấn lấy khuỷu tay anh.

Thế nhưng, chủ tịch Lâm còn chưa kịp tức giận, Quách Dư Thành đã từ tốn gạt tay Lâm Hy. "Lâm Hy, tôi muốn ở riêng với chị gái cô."

Lâm Hy hụt hẫng ngồi xuống, ánh mắt đay nghiến nhìn Lâm Phong khoác tay Quách Dư Thành rời phòng ăn, trong lòng không cam tâm chịu đựng.
.

.

.

Trên boong, gió thổi nhẹ. Mái tóc của Lâm Phong khẽ bay, từng lọn vờn trước mặt. Cô giơ tay lên vén tóc.

Quách Dư Thành nhận hai ly vang nho từ phục vụ, đưa cho Lâm Phong một ly. "Lâm tiểu thư có gì muốn nói?"

"Đừng xa lạ vậy, tôi là Lâm Phong. Tôi cũng sẽ gọi anh là Quách Dư Thành." Lâm Phong cười nhẹ, nhận lấy ly vang nho, nhấp một ngụm. "Cũng chẳng muốn nói gì nhiều, chỉ là tò mò không biết chồng tương lai của tôi là kiểu người ra sao."

Quách Dư Thành nghe vậy thì vô thức cười lạnh. "Lâm tiểu thư, à, Lâm Phong, cô thực sự muốn cuộc hôn nhân này à?"

"Muốn? Dĩ nhiên, nó sẽ giúp cho tập đoàn AG thuận lợi mà phát triển. Còn anh, đừng mơ mộng về tình yêu của tôi. Cuộc hôn nhân này là hôn nhân thương mại, AG giúp Quách Thị, Quách Thị giúp AG, tôi chỉ có trách nhiệm kết hôn cùng anh, còn yêu đương, Lâm Phong tôi không có hứng." Lâm Phong bình thản nói.
"Nhưng tôi lại không cần cuộc hôn nhân này. Không có AG, Quách Thị vẫn dư sức ăn nên làm ra. Cảm ơn vì cô không yêu tôi, tôi hy vọng cô sẽ cùng tôi phá hôn ước này."

Nghe xong, Lâm Phong đương không trả lời ngay. Bàn tay trắng ngần vẫn lắc đều ly rượu, đôi môi màu cherry mím nhẹ. "Vì Lâm Hy?"

"Không. Tôi không có tình cảm với em gái cô. Chỉ là tôi không thích phải kết hôn với người tôi không yêu." Quách Dư Thành đáp ngay không một chút lúng túng.

"Vậy ra anh vẫn coi trọng hôn nhân." Cô quay lại nhìn anh, gương mặt vẫn bình thản và có chút kênh kiệu. "Tùy anh. Anh không thích kết hôn thì cứ thế chống lại cha mẹ. Tôi không coi trọng lắm, sao cũng được, nên mọi người cứ vô tư mà bàn bạc."

Nói rồi Lâm Phong trả lại ly rượu cho Quách Dư Thành, tay xách nhẹ váy lên rời khỏi boong.

Bước được vài bước, ra tới bên ngách của du thuyền, Lâm Phong chợt sững lại vì cuộc điện thoại của Lâm Hy.
"Như Như, cậu không thể thờ ơ như thế được. Dư Thành là bạn trai mình, là người lớn lên cùng mình hai mươi năm trời, tại sao đùng một phát cha mình là tác thành cho anh ấy với bà chị già ở bên Mỹ từ nhỏ chứ?" Lâm Hy nói oang oang, rồi dừng lại một chốc cho người bên kia đáp lại, cô lại bực dọc mà rằng. "Cậu hỏi phản ứng của Dư Thành á? Cậu biết đấy, anh ấy tính khí vốn trầm lặng, mình chẳng đoán ra nổi. Ban nãy còn muốn gạt mình ra để gặp riêng Lâm Phong, không biết giờ họ sao nữa."

Lâm Phong thở dài chờ đợi cô nàng than vãn trong điện thoại, chừng vài phút sau, Lâm Hy tắt máy, Lâm Phong mới bình thản lại gần.

Vừa thấy bóng người, Lâm Hy giật mình thốt lên một tiếng. Hoàn hồn, cô giơ tay vuốt ngực, làm bộ cáu bẳn. "Cô nghe lén điện thoại của tôi?"

"Đừng tự đề cao bản thân như vậy." Lâm Phong cười khẩy. "Cô nói to tới mức cả Bắc Kinh này đều nghe thấy được. Quách Dư Thành ở ngoài kia chắc cũng nghe rõ."
Dù chỉ trong chốc lát, mặt Lâm Hy tái mét.

"Quách Dư Thành là người như thế nào?" Lâm Phong thản nhiên bỏ qua cô nàng, bình thản hỏi.

"Hỏi tôi? Cô nghĩ tôi trả lời sao?" Lâm Hy cười khẩy. "Không phải Dư Thành mới đồng ý gặp riêng cô mà cô đã nghĩ tới chuyện anh ấy bỏ tôi đi theo cô chứ? Cô đừng mơ mộng nữa."

"Lâm Hy à, anh ta thật là bạn trai cô? Tôi nghĩ chính cô mới là người đang mơ mộng đó chứ."

Sắc mặt Lâm Hy dần trở nên rất khó coi.

Lâm Phong cũng chẳng buồn dây dưa, liền xách váy trở ra boong.

Ra tới nơi thì Lâm gia và Quách gia cũng chuẩn bị ra về. Vừa bắt gặp Lâm Phong, Quách phu nhân đã hồ hởi nắm tay cô, đôn hậu. "Hai đứa nói chuyện xong rồi? Lâm Phong, con thấy Dư Thành là người thế nào?"

Lâm Phong nhẹ nhàng nắm lại tay bà, gật đầu rồi trả lời lễ phép. "Quách phu nhân, Dư Thành là một người đàn ông tốt. Anh ấy trưởng thành và đĩnh đạc, rất hợp ý con. Nhưng hình như anh ấy không thích con lắm, Quách phu nhân nên khuyên anh ấy, hoặc tìm một người khác phù hợp hơn."
Đôi mày chủ tịch Lâm chau lại khó coi.

"Không không, còn ai phù hợp với Dư Thành hơn con chứ." Quách phu nhân vội lắc đầu. "Lâm Phong, con là một cô gái hoàn hảo. Là do Dư Thành nhà ta không tốt, không nhìn ra điểm tốt của con. Con đừng giận nó, ta sẽ khuyên nó."

"Con không giận, chẳng qua cũng vừa gặp mặt. Quách phu nhân cũng đừng ép anh ấy quá, con sẽ đợi anh ấy ổn định tâm lí rồi bọn con sẽ thử tìm hiểu nhau."

"Lâm Phong, con nghĩ chu đáo quá. Cảm ơn con nhé. Nhất định Dư Thành sẽ thích con thôi." Quách phu nhân thở phào nhẹ nhõm.

Quách gia và Lâm gia chia tay, hai gia đình trở về nhà.

Lâm Hy leo lên xe của chủ tịch và phu nhân, Lâm Phong đi cùng xe với Lâm Dương thưởng ngoạn Bắc Kinh về đêm.

.

.

.

"Cái thằng tiểu tử họ Quách đó dám chê em?" Lâm Dương chăm chú lái xe, tâm trạng không tốt, cáu bẳn hỏi.
Cô bật cười khẽ. Xoay người một tí để điều chỉnh dáng ngồi, Lâm Phong vặn nhỏ nhạc, chép môi. "Chê? Ai dám chê em? Quách Dư Thành anh ta chẳng qua không muốn kết hôn, tìm cách chống đối mà thôi."

"Vậy bỏ đi. Không liên hôn gì nữa." Lâm Dương dứt khoát. "Ngay từ đầu anh đã phản đối với cha, nhưng cha cứ nhất quyết. Anh không thích cô em gái nhỏ của anh phải bước vào hôn nhân cưỡng ép giống anh."

Lâm Phong lại thở dài. Từ chiều đến giờ anh trai cô đã đề cập vấn đề hủy hôn rất nhiều lần, nhưng ý của cha, mình anh không tài nào đơn phương phản đối. Cô ngồi thẳng dậy, vươn tay nắm lấy tay phải của anh. "Dương, em đã nói rồi. Hôn nhân này có lợi cho anh. Miễn là như vậy, em bằng lòng lấy anh ta."

"Nhưng hôn nhân này không đem lại hạnh phúc cho em, tại sao em phải cưỡng ép bản thân?" Giọng anh gần như gay gắt.
"Hạnh phúc? Dương, anh đừng đùa nữa." Lâm Phong cười lạnh. "Hôn nhân chẳng bao giờ đem lại hạnh phúc cho em, vì bản thân em sẽ chẳng bao giờ yêu ai được. Còn hạnh phúc là do em tự kiếm. Em không cần đàn ông. Dương à, em tự lo cho bản thân được."

Thấy cô nhắm tịt mắt cười, tay nhí nhảnh vỗ nhẹ, Lâm Dương không khỏi thở dài.

"Tùy em vậy." Cuối cùng, anh cũng đành nhượng bộ. "Phong, bây giờ em về ngủ sớm, ngày mai còn phải tới công ti."

"Anh thì sao?" Lâm Phong lo lắng ngước đầu hỏi.

"Anh sang gặp chủ tịch Triển. Bỗng dưng giờ này còn kêu anh sang nhà họ, chắc chắn con gái họ lại giở trò gì nữa." Nghe giọng điệu anh, cô chắc mẩm anh đang rất khổ não về vị hôn thê mà cha đã kiếm.

Một lát sau, chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại trước tư gia rộng lớn tới choáng ngợp. Lâm Phong xách váy bước xuống, vào trong nhà.
Vừa tới cửa, tiếng chủ tịch Lâm đã oang oang.

"Lâm Hy, cô định trêu tức ta phỏng? Ta đã bảo bây giờ Quách Dư Thành là hôn phu chị gái cô, cô còn định mang tình cũ ra phá hỏng hết dự định của ta? Cuộc liên hôn này mà không thành, tổn thất cô có chịu đủ?" Chủ tịch Lâm giận tím mặt, chỉ tay vào cô gái đang đứng kênh kiệu nhìn thẳng vào ông, lớn giọng.

"Tại sao phải là Lâm Phong? Tại sao cha không tác thành cho con và Dư Thành? Con cũng là con gái cha, cha căn bản là muốn dành mọi thứ tốt nhất cho cô ta." Lâm Hy ngang ngược cãi lại.

Chủ tịch Lâm đương nhiên cứng họng.

"Kìa ông, con nó chẳng qua cũng lỡ dại. Ông tha cho nó, tôi sẽ dạy dỗ nó sau." Lâm phu nhân cố gắng nói đỡ.

"Còn bà nữa, trông coi nó cho tốt vào." Đột ngột, chủ tịch Lâm quay sang quát bà. "Hai mẹ con bà đừng nghĩ tới chuyện phá hỏng cuộc liên hôn này."
"Cha! Mẹ có lỗi gì sao cha quát mẹ?"

Viễn cảnh ồn ào này không khỏi khiến cho Lâm Phong ngán ngẩm.

Cô xách váy bước vào, hắng giọng. "Được rồi cha, còn người ở kẻ làm, to tiếng không hay." Thấy cô lên tiếng, chủ tịch Lâm mới chịu yên. "Không cần chấp mẹ con Lâm Hy, chẳng có bản lĩnh phá con đâu. Cứ để cô ta quậy một chút cho đỡ tâm thần."

Một câu nói của Lâm Phong cũng khiến Lâm Hy giận tím mặt. Cô ta cứng họng, nhất thời không biết phản bác ra sao.

Mặc kệ cha cô gọi với lại, Lâm Phong vẫn bình thản leo cầu thang về phòng.

___o0o0o___

Hết chương 2.

Bình luận

Truyện đang đọc