ĐẠI TỶ, EM YÊU RỒI!

Tám giờ sáng, Quách Dư Thành mặc vest chỉnh chu, thắt lại cà vạt, liền chuẩn bị rời nhà.

"Dư Thành!" Anh vừa bước xuống cầu thang, cũng đúng lúc Quách lão phu nhân từ vườn trở vào trong. Người giúp việc thân cận đỡ bà chống gậy, chầm chậm từng bước. "Đã ăn sáng chưa mà định đi rồi?"

"Bà nội, Dư Thành ăn rồi." Quách Dư Thành lễ phép đáp.

Quách lão phu nhân thân thể không khỏe, nhưng sáng nào cũng dậy sớm đi bộ trong khuôn viên sân vườn. Bà thích hít khí trời lúc bình minh, nên dù chân đi không vững cũng muốn luyện tập để đỡ mệt mỏi.

Nghe câu trả lời của anh, bà gật đầu hài lòng.

Ở trong nhà, người mà Quách Dư Thành kính trọng nhất chính là Quách lão phu nhân. Bởi từ nhỏ, cha mẹ anh luôn bận rộn, anh lớn lên là một tay bà nuôi lớn, vỗ về, dạy dỗ anh từ những thứ nhỏ nhặt đầu tiên.


"Đúng rồi, sao dạo này không thấy con nhắc đến nha đầu kia?" Quách lão phu nhân đột ngột nhớ ra, liền vẫy tay anh lại. "Nha đầu đó tên gì nhỉ... Phong?"

"Vâng, là Lâm Phong."

"Đúng đúng, Phong Nhi." Quách lão phu nhân liền gật đầu. "Này, hay là tối nay đưa Phong Nhi đến nhà ăn cơm? Lâu ngày không gặp, ta già cả lú lẫn ngay cả tên còn không nhớ, nhất định không được quên mặt con bé."

Người mà anh kính trọng nhất lại vô cùng hài lòng với nữ nhân đó, làm cho Quách Dư Thành tự nhiên trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ chút ít. Anh suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.

"Con sẽ thử hỏi cô ấy. Cũng chưa dám hứa trước với bà nội, dạo gần đây công ty của cô ấy rất nhiều việc."

Quách lão phu nhân gật gù. "Chậc, Phong Nhi tuổi còn trẻ, lại bận rộn như thế. Ta nhớ lúc ông nội con mất sớm, một mình ta cũng phải chèo chống cái cơ ngơi Quách Thị cho đến khi cha con trưởng thành, ta hiểu Phong Nhi nó rất mệt mỏi."


Anh bèn đến bên cạnh bà, thay giúp việc kia nâng đỡ bà ngồi xuống ghế, vừa làm vừa nói.

"Cháu trai bà cũng mệt mỏi, sao bà chỉ nói về mỗi A Phong?"

"Cún con!" Bà kí trán anh. "Làm dâu của Quách gia áp lực rất lớn, ta cũng là dâu Quách gia, đương nhiên phải thương nó. Con đó, Phong Nhi nếu tầm này mệt mỏi thì phải bồi bổ cho nó. Nó có cáu giận một chút cũng phải nhịn, còn phải dỗ dành nó. Nó nói con sai thì nhất định con không đúng, phải xin lỗi nó."

Quách lão phu nhân nói một tràng, làm cho sắc mặt của Quách Dư Thành thiếu điều sắp biến thành cục than.

"Mẹ à, người ngoài nghe không hiểu lại nghĩ Phong Nhi mới là cháu ruột của mẹ." Quách phu nhân từ trong bếp đi ra, vô tình chứng kiến hết tất cả, lại cười nhạt muốn bênh con trai mình một tiếng.

Thâm tâm Quách Dư Thành mừng rỡ vì cứu tinh của anh đã xuất hiện.


"Đúng rồi, lại còn cả con nữa đấy, Thiến Diêu." Quách lão phu nhân vội vàng quay lại, bồi thêm một câu với con dâu. "Sau này con làm mẹ chồng của Phong Nhi, nhất định không được thiên vị Dư Thành. Ta tuổi cao sức yếu, không làm chủ cho Phong Nhi mãi được."

Quách phu nhân khẽ bật cười, tiến lại chỗ bà, kính trà. "Mẹ, Phong Nhi là mối con tìm cho Thành, con ưng con bé còn chẳng hết, sao lại để nó chịu thiệt được."

Quách lão phu nhân gật gù hài lòng.

Về phần Quách Dư Thành, thiếu chút nữa anh liền gọi bác sĩ tư đi xét nghiệm ADN xem anh có thật sự là đích tôn, là con trai duy nhất của Quách gia không nữa.

"Mẹ, bà nội, sao hai người không để cho con đi ở rể Lâm gia luôn đi?"

"Nếu Phong Nhi có lời, chúng ta chắc chắn không từ chối." Quách lão phu nhân và Quách phu nhân cùng đồng thanh, đáp ngay lập tức, không chút do dự.
"Hai người... Hai người bắt nạt con..." Quách Dư Thành lắp bắp. "Tầm này chỉ có cha đứng về phía con thôi, con dâu của Quách gia sắp kết thành đảng rồi..."

"Thế con lại không biết, con trai của Quách gia có chảy dòng máu thê nô." Quách phu nhân mỉm cười tà mị.

Quách Dư Thành liền đen mặt, bước chân vô thức lùi ra sau. Quách Dư Thành anh là tổng tài tại thượng, người ta nhìn vào liền phải cung kính không dám đắc tội, đàn bà ham muốn vị trí Quách thiếu phu nhân bên cạnh anh vô số kể, chỉ muốn cúi đầu cung phụng anh, vậy mà bây giờ chỉ dựa vào Lâm Phong, liền muốn đem ba chữ Quách Dư Thành đặt cạnh hai chữ thê nô?

"Con liền đi đến công ty với cha. Ở nhà hai người bắt nạt con!" Anh hắng giọng, chỉnh lại cà vạt rồi toan rời đi.

"Cún con, thời gian này Phong Nhi chắc stress lắm, nhớ để ý giúp nó thư giãn!" Quách lão phu nhân càng muốn đùa dai, gọi với theo.
Anh không vặc lại, liền khịt mũi, trong lòng cư nhiên thấy vui vẻ.

"Con biết rồi, nhất định sẽ chăm sóc tốt Quách thiếu phu nhân tương lai."

Anh rời đi rồi, mấy người phụ nữ ở trong nhà liền vô thức nhoẻn miệng cười. Giúp việc thân cận của Quách lão phu nhân còn bồi thêm một câu. "Từ ngày cùng Lâm đại tiểu thư đính hôn, thiếu gia tâm tình tốt hẳn. Ngài ấy không phải kiểu người dễ tức giận, nhưng ngày trước rất ít khi cười."

Quách lão phu nhân gật đầu. "Đó là lí do lớn nhất khiến ta rất ưng nha đầu đó. Nó có thể khiến Dư Thành thay đổi tích cực, ta liền không lo nữa."

Nói xong, bà liền quay sang con dâu mình, ngữ điệu có chút gấp gáp. "Thiến Diêu, bao giờ con định để hai đứa nó kết hôn?"

"Lúc trước, con và anh định để hai đứa nó đính hôn rồi kết hôn luôn, nhưng gần đây con thay đổi ý định." Quách phu nhân mỉm cười. "Hai đứa nó có tình cảm với nhau, vẫn nên để bọn nó tự nguyện, thế thì mới đi được lâu. Chừng nào Dư Thành đến nói với con muốn kết hôn, con liền giúp chúng nó tổ chức một hôn lễ thật lớn."
Quách lão phu nhân gật đầu. "Ừm, không sai. Nhưng vẫn mong hai đứa nó kết hôn càng sớm càng tốt. Dư Thành cũng đã ba mươi hai rồi, chưa yên bề gia thất ta vẫn chưa yên tâm đi gặp cha chồng con ở nơi chín suối. Dư Thành nó chắc cũng mong có con rồi."

"Mẹ, người nói gì thế? Người nhất định phải sống trăm tuổi, để còn ẵm chắt mình nữa." Quách phu nhân liền mỉm cười. "Đừng lo, hai đứa nó sẽ sớm thôi..."

Chỉ là trong lòng Quách phu nhân vẫn còn những bất an không dám nói ra. "Dư Thành sợ là lỡ thật lòng thật dạ với Phong Nhi, nhưng mà Phong Nhi thì..."

Quách phu nhân sớm đã nhìn ra được tình cảm của hai đứa nó. Trực giác của bà cho bà biết Lâm Phong vốn chưa động lòng với Quách Dư Thành, bằng lòng cùng con trai bà kết đôi cũng chỉ vì Quách Thị sẽ trợ giúp rất lớn cho AG. Bà nhìn ra tham vọng cao lớn của Lâm Phong, cũng nhìn ra trái tim sắt đá không dễ dàng động tâm ấy.
Cùng là phụ nữ, bà đương nhiên hiểu. Lâm Phong là con gái, đã là con gái thì đương nhiêu khao khát yêu và được yêu vô cùng lớn, nhưng một khi cô gái đó đóng chặt lòng mình, không tin tưởng vào đàn ông, khinh thường tình yêu, chắc chắn vết thương lòng trong tim vô cùng lớn.

Lúc bà lựa chọn đối tượng cho con trai mình, đương nhiên cũng phải điều tra về quá khứ của cô gái đó. Bà biết tổn thương của Lâm Phong, đáng lý ra không muốn con trai mình lấy phải một người quá cứng rắn như thế, nhưng cùng là phụ nữ, lại càng thương cô, để rồi đem đại tiểu thư Lâm gia đề xuất với chồng mình.

"Chỉ mong rằng sự chân thành của Dư Thành có thể chạm tới tim Phong Nhi, để con bé có thể mở lòng mình thêm một lần nữa."

.

.

.

Quách Dư Thành tuy đang lái xe, nhưng đầu óc cứ nghĩ vẩn vơ về mấy chuyện ban nãy mẹ anh và bà nội anh nói, về Lâm Phong. Tự nhiên, anh đeo tai nghe vào, thao tác trên màn hình của xe ô tô, gọi cho cô.
Chuông chờ reo không quá lâu, Lâm Phong liền bắt máy. "Tôi đây."

"A Phong, tối nay có rảnh không, về nhà tôi ăn cơm." Quách Dư Thành ngay lập tức đi vào vấn đề chính. "Bà nội tôi sáng nay nhắc đến cô, muốn cô đến chơi với bà."

Đầu bên kia ậm ừ một lúc, dường như đang rất phân vân, rồi mới trả lời bằng giọng điệu xem chừng như vô cùng khó xử. "Nhất thiết phải là tối nay sao? Tôi có hẹn với bên đối tác, sợ rằng tan muộn."

Anh liền đáp, bộ dạng có vẻ điềm tĩnh. "Không sao, hôm khác cũng được. Dù sao cũng không có chuyện gì gấp, chỉ là bà nội tôi nhớ cô."

"Tôi cũng nhớ cô..." Quách Dư Thành tự nhủ.

Mấy ngày nay Lâm Phong bận vô cùng, lần cuối anh gặp cô là sau vụ scandal của cô và Tư Mã Vu Thần trên các mặt báo của tuần trước. Ngày nào cô cũng ở công ty tới tận tối mịt, khiến anh còn có suy nghĩ chủ tịch Lâm nhất định biết bản lĩnh tài giỏi của Lâm Phong nên muốn bóc lột tận cùng, dự án đến tay cô nối tiếp nhau liên tục. Anh là giám đốc điều hành của Quách Thị, đương nhiên cũng bận, nhưng anh cảm thấy mình bận thế nào cũng không bận tới nỗi không dám ngáp của người nhà họ Lâm.
Anh vẫn luôn hỏi qua thông tin về Lâm gia với thư kí thân cận của anh Triệu Uyển Tử, cũng là bạn thân Lâm Phong, mới biết không chỉ có cô, mà cả anh trai cô Lâm Dương, chủ tịch Lâm Châu Tưởng đều tăng ca liên tục. Quách Dư Thành thầm nghĩ nhà họ Lâm chắc chắn có dòng máu workaholic...

Nhắc đến dòng máu của nhà họ Lâm, tự nhiên trong đầu anh nghĩ đến câu nói ban nãy của mẹ anh, rằng dòng máu của nhà họ Quách có chất thê nô. Tự nhiên Quách Dư Thành rùng mình.

"A Phong." Quách Dư Thành đột ngột gọi cô. "Tôi nghĩ kĩ rồi, chúng ta vẫn nên sinh con gái."

Nếu là con gái, sẽ tài giỏi như Lâm Phong, đủ khả năng thừa kế Quách Thị, còn có thể cưới rể. Trên hết, sinh con gái sẽ không có tướng thê nô.

Trong đầu Lâm Phong chạy dọc từng chuỗi ba chấm dài dài...

"Đồ điên." Cô lạnh lùng đáp, rồi cúp máy cái rụp, không kịp để cho anh nói thêm câu nào.
Đèn tín hiệu chuyển đỏ, anh giảm tốc độ từ từ rồi dừng lại. Quách Dư Thành im lặng một lúc, suy nghĩ vớ vẩn rồi mặt tự nhiên đỏ ửng lên, hơi nóng.

Anh cầm điện thoại lên, cẩn thận gõ từng từ vào ô tìm kiếm "Con gái họ Quách đặt tên gì?"...

.

.

.

Lâm Phong vứt điện thoại xuống bàn, tự nhiên hơi thở dần gấp gáp. Rõ ràng cô đang làm việc vô cùng tập trung, vậy mà Quách Dư Thành kia lại gọi điện cho cô, nói mấy thứ linh tinh làm cô vô cùng phân tâm.

Cô tự gõ vào đầu mình, ngồi thẳng lưng, tiếp tục soạn nốt bản kế hoạch đang soạn dở. Mười ngón tay đặt lên bàn phím, thể nhưng cứ gõ từ nào, câu nào xong, lại phải xóa đi cả.

Trời ơi!

Lâm Phong vò đầu bứt tai, gương mặt cô dần nóng bừng lên, trong lòng rủa Quách Dư Thành. Chỉ tại anh, chỉ tại anh nói câu đó xong liền làm cô không tài nào làm việc tiếp được nữa. Lâm Phong hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi về phía quầy mini bar trong phòng làm việc của cô, pha một tách cà phê nóng để không phải nghĩ nhiều.
Cô đứng dựa vào tường, ngón tay gõ nhẹ lên mặt kệ, nhìn bình siêu tốc vang lên tiếng nước sôi lõm bõm.

"Con gái à... Họ Quách thì tên gì được nhỉ?" Trong đầu Lâm Phong bắt đầu chạy dọc những suy nghĩ. "Quách Chiêu Du? 'Chiêu Du' suýt nữa là tên của mình thay vì 'Phong'... Hay là Quách Vân Kỳ? Mình luôn thấy cái tên Vân Kỳ rất hay... Quách Hy Vi? Không được, trùng chữ 'Hy' trong 'Lâm Hy'! Nếu là Quách Lâm An thì sẽ có cả họ cha và họ mẹ..."

Lâm Phong nghĩ rất sâu, cho đến khi bình nước sôi nhảy nấc, liền nhận ra mình đang nghĩ linh tinh. Cô liền rót một cốc nước lọc (đương nhiên là nước lạnh), thẳng thừng đem hắt vào mặt mình.

Làn nước trong như suối chảy ướt tóc, rơi xuống cổ, thấm ướt vai áo. Lâm Phong đưa tay lên ôm mặt, phát hiện ra mặt mình nóng bừng, liền tự nhủ mình bây giờ đang vô cùng khó coi.
"Chết tiệt! Lâm Phong ơi là Lâm Phong, mày nghĩ linh tinh cái gì đó? Ai mà thèm cùng cái tên đó sinh con gái chứ?" Lâm Phong đứng ôm tường, đấm mạnh vào tường đầy quằn quại để che lấp đi sự xấu hổ của mình. "Cũng trách mình là doanh nhân, quen làm việc tập trung cao độ. Ngay cả suy nghĩ linh tinh cũng tập trung hơn người..."

Lâm Phong thở dài, đứng pha chế tách cà phê đen với nhiệt độ và độ ngọt vừa phải, dùng muỗng khuấy nhẹ rồi đem lại bàn làm việc.

Điện thoại của cô trên bàn sáng lên, thông báo hiển thị có tin nhắn mới. Lâm Phong uống một ngụm cà phê, cầm điện thoại mở tin nhắn.

Giây sau, cô liền bị sặc, ho lụ khụ.

Tin nhắn từ Quách Dư Thành. "Nếu là con một, đặt tên Quách Quân Dao, nghĩa là viên ngọc quý. Nếu là sinh đôi, Quách Lâm An và Quách Lâm Yên, có họ Lâm của cô, 'An' và 'Yên' đều có nghĩa là một đời bình an. Nếu là sinh ba thì..."
Tay trái của cô dứt khoát mở ngăn kéo của bàn làm việc, vứt điện thoại vào, đóng sầm lại.

Cô ôm mặt, hai tay trùm kín đầu, lẩm bẩm. "Đồ ngốc Quách Dư Thành! Nghĩ mình là heo nái sao mà dám nghĩ tới chuyện sinh ba..."

Im lặng một lúc...

Lâm Phong hé một bên mắt ra ngoài, mặt đỏ bừng lên. "Hóa ra anh ta cũng nghĩ đến cái tên Quách Lâm An..."

Bình luận

Truyện đang đọc