ĐẠI TỶ, EM YÊU RỒI!

Chỉ trong một ngày, Lâm gia có đến bốn lần máu chảy...

Hai ngày sau, đôi mắt của Lâm Phong từ từ mở ra. Hình ảnh đầu tiên mà cô nhìn thấy là gương mặt của Đổng Trình Tranh nhạt nhòa. Cũng mất một lúc sau, cô mới nhìn thấy rõ sự lo lắng ẩn hiện trên gương mặt anh.

Chân mày của Lâm Phong nhíu chặt lại.

"Phong, cô nằm yên đi. Đầu cô bị chấn thương không nhẹ đâu." Đổng Trình Tranh tặc lưỡi khi thấy Lâm Phong có ý định muốn ngồi dậy, vươn người lên giữ chặt cô nằm xuống.

Lâm Phong khẽ thở hắt ra một tiếng rồi nằm im.

"Nào nào, tôi biết cô thấy không vui rồi." Đổng Trình Tranh nhún vai cười cợt. "Nữ chính tỉnh dậy luôn thấy nam chính đầu tiên, mà không thì cũng phải là bạn bè người thân chứ chẳng nữ chính nào dậy lại thấy nam phụ đầu tiên đâu nhỉ."

Khóe môi Lâm Phong cong lên cười. Cô hôn mê vậy mà được hai ngày.


"Ngã từ tầng hai xuống mà đầu va đập trực tiếp với mặt đất lại toàn mạng, chân tay cũng chẳng gãy cái xương nào quá nặng, hôn mê đúng hai ngày. Lâm Phong cô đúng là nữ chính, mạng tốt đến thế." Đổng Trình Tranh từ lúc cô tỉnh cứ làu bàu liên tục, than phiền đủ chuyện trên trời dưới đất, còn ra vẻ bất đắc dĩ gọt táo cho cô.

"Mà chẳng lẽ cô không tổn thương gì thật?" Anh nghĩ một thôi một hồi vẫn cảm thấy chuyện này quá khó hiểu, giây sau liền sực mình nhận ra. "Thôi rồi, không lẽ là mất trí nhớ?"

Lâm Phong ngẩn ra.

Đổng Trình Tranh vội vàng lao lại, giữ chặt lấy hai vai cô, hoảng hốt. "Phong, cô còn nhớ tôi không?"

"Đổng Trình Tranh." Lâm Phong mập mờ mở miệng, dùng tay trái còn tự do gạt anh ra, chán nản. "Tôi mà quên anh thì sợ Đổng gia lật tung tôi lên mất, hợp tác giữa tôi và anh tôi còn chưa trả."


Đổng Trình Tranh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đáng ghét.

Nhưng rồi cũng chỉ được năm giây, chốc sau anh giật mình. "Phong, hay là cô đã quên mất Quách Dư Thành? Trên phim hay có lắm, việc sau chấn động thì nhớ hết tất cả mọi người, chỉ quên đi người quan trọng nhất của mình."

Ở phía sau Đổng Trình Tranh, tiếng rơi vỡ vang lên loảng xoảng.

Lâm Phong khó khăn đưa mắt ra nhìn ở phía cửa. Quách Dư Thành đánh rơi cả chậu nước, đứng ngây ra như trời trồng. Cô vừa tỉnh rồi, Đổng Trình Tranh lại đề cập đến việc mất trí nhớ, anh như bị dọa chết.

Quách Dư Thành vội vàng chạy lại giường bệnh, cúi xuống nhìn cô. "A Phong, em..."

"Ai thế?" Lâm Phong điềm đạm hỏi.

Đổng Trình Tranh và Quách Dư Thành được phen chấn kinh. Đôi mắt của họ dãn ra, khóe môi há hốc.

"Tôi không nhớ anh ta?" Lâm Phong nhíu chặt mày, nhìn người đàn ông trước mắt, vẻ mặt vô cùng thờ ơ.


"A Phong, em đùa anh đấy à?" Quách Dư Thành lắp bắp, sắc mặt anh tái nhợt.

"Ừ." Lâm Phong gật đầu, tay trái của cô vươn lên tóm lấy cổ áo của anh kéo xuống, hôn lên môi anh. "Để anh biết anh là nam chính quan trọng nhất của em."

Quách Dư Thành ngẩn ra, giây sau lại nhìn nụ cười dịu dàng của cô, mới thở phào nhẹ nhõm.

Đổng Trình Tranh thả người ngồi xuống ghế, tủi thân gặm nhấm đống cẩu lương vừa bị ném vào mặt.

Nghe tin Lâm Phong tỉnh rồi, Lâm Dương và Triệu Uyển Tử vội vàng chạy đến xem xét. Lúc họ đến nơi, thấy Lâm Phong đã có thể ngồi dậy, ăn táo nghiền được Quách Dư Thành đút cho, cũng nhẹ nhõm đi phần nào.

"Em mạng lớn lắm, ngã như thế cũng không nề hà gì." Lâm Dương tuy lắc đầu nhìn em gái mình nhưng ai cũng có thể nhìn thấy rõ sự hạnh phúc ẩn hiện trên mặt anh.
"Chỗ đó là đất mềm, có cỏ, ngã thế nào cũng không chết được. Em tính toán cả rồi." Lâm Phong bình thản đáp, há miệng ra ngậm một thìa táo nghiền của Quách Dư Thành đút cho.

Mọi người gật gù.

Hai giây sau, phòng bệnh đồng thanh vang lên rất to. "Hả?"

"Tính toán cái gì cơ?" Triệu Uyển Tử lắp bắp.

"Tính toán bị rơi xuống." Lâm Phong vẫn điềm nhiên.

Lâm Dương ngây ngốc nhớ lại. Quả thật lúc đó Lâm Phong là người chủ ý ra lệnh cho mấy người canh cửa phòng Lâm Hy rời đi gọi xe cấp cứu, cũng là cô từ từ lùi bước ra gần lan can. Đã thế, sức Lâm Hy còn yếu, cũng không thể một lực đem cô đẩy ngã như thế được.

"Tại sao hả?" Đổng Trình Tranh đen mặt, nghiến răng tra hỏi.

"Lúc đó Chu Mễ Đàn đâm đầu tự sát, Chu gia mà biết nhất định sẽ không để yên cho Lâm gia, Lâm Hy có khi cũng sẽ vì chuyện này mà không cần trục xuất khỏi Lâm gia. Tôi cần tạo cơ hội để Lâm Hy tấn công tôi, một cái cớ hợp lí để khiến Chu gia im lặng, bất lực nhìn cháu ngoại của họ bị đuổi đi thôi." Lâm Phong nhún vai đáp.
Cô há miệng ra đợi Quách Dư Thành đút tiếp táo nghiền cho, nhưng há muốn mỏi cả hàm cũng không thấy có thìa táo nào vào miệng. Cô ngạc nhiên nhìn sang anh, giây sau phải giật mình lạnh sống lưng.

Quách Dư Thành mặt mày xám xịt, bàn tay giận đến mức bẻ cong cả cái thìa.

"Chỉ vì thế mà em mạo hiểm cả tính mạng?"

"Đâu... Đâu có vì thế đâu..." Lâm Phong bất lực gượng gạo cười trấn an anh. "Thực ra, em muốn dùng một chút khổ nhục kế để khiến cha đồng ý cho em tái định ước với anh thôi..."

Quách Dư Thành ngây ra một lúc. Quả thật là chỉ với sự việc này của Lâm Hy cũng chỉ đủ để chứng tỏ anh trong sạch. Còn việc khiến Lâm lão gia đồng ý hủy hôn với Đổng gia, tái hợp với Quách gia thì vẫn còn thiếu một chút xúc tác.

"Kể cả như thế thì cũng không cho phép em tự làm hại chính mình." Quách Dư Thành cố gắng đè giọng xuống.
"Đúng mà." Đổng Trình Tranh ngoáy ngoáy tai, thờ ơ. "Chỉ cần tôi đích thân ra mặt nói với cha cô rằng tôi tìm hiểu cô thấy không hợp nên không ước định gì nữa. Dù gì, chuyện Đổng gia và Lâm gia có hôn ước cũng chưa công bố với truyền thông, tôi với cô cũng chưa đính hôn. Chẳng có gì đáng lo cả."

Lâm Phong ngây ra, quả thật là có cách đó.

Vậy mà cô cũng mất công mạo hiểm chính mình quá đi.

Lâm Dương mặt mày xám xịt cũng không thua kém gì Quách Dư Thành, trên đầu anh như thể có bao nhiêu mây đen che phủ, sấm rung chớp giật, vô cùng đáng sợ. "Phong, anh bây giờ muốn đem em nhốt trong phòng bảy ngày bảy đêm tự kiểm điểm!"

Đôi mắt của Lâm Phong tròn xoe, long lanh, ngây thơ 'vô tội'. "Kìa Dương..."

Mấy người họ ngồi nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa, cốt là để cập nhật cho Lâm Phong thông tin xảy ra trong hai ngày qua.
Lâm phu nhân hoàn toàn an toàn, bà tỉnh dậy trước cô, cũng đã thật tâm hối cải với cha cô nên ông không buộc ly hôn nữa. Dù gì cũng đến tuổi xế chiều rồi, Lâm lão gia vẫn giữ Lâm phu nhân ở lại coi như là nể mặt Chu gia.

Lâm Hy gặp bác sĩ tâm lý, kết luận là mắc bệnh tâm thần rồi, hiện vẫn đang để cô ta điều trị ở Lâm gia, chưa ra quyết định đuổi đi.

"Lâm Hy vậy mà có thai?" Lâm Phong ngạc nhiên sửng sốt.

"Ừ, chọc ối xét nghiệm thì là con của Giang Chấn." Quách Dư Thành gật đầu.

Lâm Phong chỉ nghĩ là Giang Chấn chẳng biết được kết luận khó sinh con kiểu gì mà cùng một lúc có hẳn hai đứa con nữa.

"Cha giận điên lắm, tiểu thư khuê các Lâm gia vậy mà không chỉ leo lên giường kiểu người như Giang Chấn, đã thế lại còn mang thai nữa." Lâm Dương lắc đầu. "Phong à, chỉ riêng cái thai đó cũng đủ để cha đuổi Lâm Hy khỏi Lâm gia rồi, em tự tạo cơ hội cho cô ta hại em vô ích rồi."
Lâm Phong nghệt mặt ra, tự thương chính mình. Tại sao số cô lại khổ thế chứ? Cứ tưởng là cô thông minh tính kế được Lâm Hy, không ngờ mọi đau thương cô chịu lại hóa công dã tràng.

"Giang Chấn có phản ứng gì chưa?"

"Cha mới báo rồi. Nhưng tên đó đang đi Hungary, đang tức tốc quay về đây." Lâm Dương đáp.

"Vậy còn đứa con của Giang Chấn với Lôi Dĩ Hằng bị bắt cóc thì sao?"

Quách Dư Thành lắc đầu, có vẻ như vẫn chưa tìm được rồi. Lâm Hy tinh thần không ổn định, tra hỏi cũng không được cái gì.

"À này, nếu em bị thương không nặng, có thể xin xuất viện điều trị tại gia không?" Lâm Phong tỏ vẻ yếu ớt vươn tay ra nắm lấy tay Lâm Dương, ra chiều nũng nịu.

Lâm Dương đương nhiên định gạt phắt đi, nhưng Lâm Phong dạo này bày mấy vẻ mặt đáng yêu cũng lên trình quá đi, làm anh cũng không nỡ chối vội.
"Này, cậu buông tay Dương ra hộ mình." Không ngờ Triệu Uyển Tử mạnh mẽ cầm lấy tay Lâm Phong gạt ra, ra vẻ ghen tuông. "Dương bây giờ không chỉ là của cậu nữa đâu."

Lâm Phong chưa bao giờ ngờ rằng Triệu Uyển Tử lại có ngày ghen với cô.

"Thư kí Triệu nói đúng." Quách Dư Thành được nước kéo Lâm Phong về, ôm trong lòng mình. "Đừng tùy tiện cầm tay hay tỏ vẻ dễ thương với người khác nữa."

Lâm Dương và Lâm Phong ngây ngốc nhìn nhau.

Cả cuộc đời hai anh em này vốn chỉ biết có mỗi một mình đối phương, vô cùng yêu thương nhau, nhưng bây giờ đã tìm được cho mình người bạn đời rồi, những hành động được cho là đương nhiên trước đây không phải từ nay cũng phải tem tém lại sao?

Quách Dư Thành đương nhiên đắc ý lắm. Hồi đầu lúc anh thấy Lâm Phong chỉ luôn để ý đến anh trai cô, luôn đặt lợi ích Lâm Dương lên hàng đầu khiến anh ghen phải biết, nhưng không được thể hiện ra. Bây giờ có Triệu Uyển Tử, anh cũng hợp lý hóa cơn ghen của mình rồi.
Quách Dư Thành ôm chặt Lâm Phong trong lòng, lần đầu tiên tách được cô với anh trai cô ra mà hả hê vô cùng. "Tháng này sẽ tăng thưởng cho thư ký Triệu." Quách Dư Thành thầm nghĩ.

.

.

.

Cuối cùng, nhờ sự có - vẻ - đáng - thương của Lâm Phong mà buổi chiều cùng ngày hôm đó cô được đồng ý xuất viện, thuê bác sĩ và điều dưỡng để điều trị cho cô tại gia.

Quách Dư Thành dìu Lâm Phong từ bệnh viện ra xe mình, để cô ngồi vào ghế trước, giúp cô cài dây an toàn.

"Đã lâu rồi mới được ngồi ở đây." Lâm Phong ngả đầu ra, mỉm cười thoải mái.

Xe của Quách Dư Thành luôn có mùi đặc trưng của Quách Dư Thành, rất thơm và dễ chịu.

"Sau này em có thể ngồi ở đó bất kỳ lúc nào." Quách Dư Thành xoa nhẹ tóc cô, ôn nhu.

Mấy chiếc xe lần lượt rời đi từ bệnh viện. Xe của Lâm Dương và Triệu Uyển Tử đi đầu, rồi đến lượt Đổng Trình Tranh, xe của Quách Dư Thành chạy cuối. Đích đến của họ đều là Lâm gia.
Tuy nhiên giữa đường, Quách Dư Thành bẻ lái, rẽ hẳn sang một con đường khác. Lâm Phong ngạc nhiên hỏi khi thấy xe anh dần tách xa với hai chiếc xe kia. "Anh đi đâu đấy?"

"Làm chuyện đại sự." Quách Dư Thành điềm nhiên trả lời.

Sau nửa tiếng chạy, cuối cùng xe của anh đã dừng lại ở dưới chân tòa tháp Sky Palace.

Lâm Phong thoáng ngạc nhiên, được anh đưa xuống xe. Cô ngước mắt nhìn tòa nhà, quả nhiên là cao chọc trời, mây mù che phủ không thể thấy đỉnh.

"Đã xây xong rồi?"

"Ừ, hoàn thiện từ tuần trước. Đầu tuần sau sẽ khánh thành." Quách Dư Thành dìu cô vào trong, cẩn thận bước vào thang máy, còn yêu cầu bên kĩ thuật giảm tốc độ chạy của thang máy để cô đỡ đau đầu.

Sky Palace là dự án tòa tháp cao nhất châu Á, do Quách Dư Thành đảm nhiệm xây dựng. Bởi thế, để lên được tầng cao nhất với tốc độ chậm cũng phải mất một lúc lâu.
Tiếng 'ting' vang lên, Lâm Phong được anh đưa ra ngoài, giây sau cũng phải buột miệng thốt lên ca thán. Ở tầng cao nhất chính là một hội trường hội nghị, vô cùng hoành tráng và rực rỡ, đã được hoàn thiện xong khâu trang trí, vừa nhìn đã mang lại cảm giác kinh diễm.

Lúc này, Bắc Kinh đã bước vào khoảnh khắc hoàng hôn. Ánh sáng đỏ vàng của mặt trời hắt vào qua cửa kính càng tôn lên vẻ đẹp của tòa nhà này.

Lâm Phong đứng quan sát toàn cảnh, đây chính là nơi cao nhất châu Á, cảm giác như thế giới thu nhỏ trong tầm mắt, đường chân trời nằm ở tít đằng xa. Cô vô cùng thoải mái, vô cùng tận hưởng vị trí này.

"A Phong, đây là nơi tổ chức hôn lễ của chúng ta." Quách Dư Thành đem cô ôm vào lòng, thủ thỉ.

"Em còn chưa đồng ý, dựa vào đâu anh bảo sẽ có hôn lễ của chúng ta?" Lâm Phong bật cười trêu chọc anh.
"Vậy..." Quách Dư Thành dịu dàng bước lại trước mặt cô, rút trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra. "Em có bằng lòng gả cho anh không?"

Một cặp nhẫn vô cùng diễm lệ, đơn giản và sang trọng, hai viên đá ruby lóe sáng dưới tia nắng mặt trời.

Lâm Phong giật mình, đỏ mặt.

Cô nhận ra đó là hồng ngọc, một trong những loại đá quý đắt nhất thế giới. Hơn nữa, ruby còn được mệnh danh là vua của giới đá quý, vô cùng phù hợp với kiểu phụ nữ tham vọng như cô.

Lâm Phong cổ họng nghẹn cứng, bật cười, nước mắt không dưng lại ầng ậc. "Đây là chuyện đại sự anh nói đó à? Gấp gáp như thế sao?"

"Trải qua nhiều việc như thế, anh sợ rằng chỉ cần anh chậm trễ một chút thôi sẽ đánh mất em." Quách Dư Thành thật thà đáp. "A Phong, anh không đợi được."

Nước mắt của Lâm Phong lăn trên gò má. Một người rất ít khi khóc như cô không ngờ lại có ngày khóc vì cảm động, vì vui mừng. Cô lúng túng dùng tay che đi vẻ mặt này, nhưng khuôn miệng cũng không thể ngưng lại những âm thanh phát ra vì sự hạnh phúc đến tột cùng.
Một lúc sau, Lâm Phong đưa tay ra cho anh. "Đeo giúp em đi."

Quách Dư Thành ngây ra một lúc.

Lâm Phong hiểu tại sao anh lại có chút sững sờ này, liền tự trách mình. Lần duy nhất cô nói yêu anh, lại là trong hoàn cảnh vô cùng đau thương.

"Anh Trình Tranh đã nói với em, em cần phải nói ra cảm xúc của mình với anh. Dư Thành, em yêu anh, yêu rất yêu anh. Em có thể chắc chắn với anh rằng từ bây giờ sẽ không ai có thể chia tách em khỏi anh nữa, vì chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Chỉ cần tin tưởng, chỉ cần yêu thương, em muốn ở bên anh hết kiếp này." Lâm Phong mỉm cười, khóe mắt của cô vẫn hoen ướt. "Vậy nên, em đồng ý gả cho anh. Anh đeo giúp em đi."

Quách Dư Thành chưa bao giờ được nghe Lâm Phong nói về những cảm xúc từ sâu trong lòng mình nên luôn có cảm giác lo sợ. Nhất là khi cách đây mấy ngày anh còn cảm thấy cô và Đổng Trình Tranh vô cùng thân thiết, cứ lo rằng cô đối với anh có chút nhạt nhòa.
Anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, quyến luyến vô cùng. Ánh nắng mặt trời cuối ngày hắt vào tầng, đẹp đến kinh diễm.

Chiếc nhẫn với viên hồng ngọc từ từ đeo vào ngón áp út tay phải của cô. Lâm Phong cũng cầm lấy chiếc nhẫn cho nam đeo vào tay anh. Tại nơi cao nhất, đeo chiếc nhẫn cưới xinh đẹp nhất, cùng người đàn ông tuyệt vời nhất thề hẹn, Lâm Phong cảm thấy mình chính là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.

Cô nhón chân lên, ôm chặt cổ anh, dịu dàng. "Cảm ơn anh."

Quách Dư Thành vội vàng giữ cô lại, nghiêm giọng. "A Phong, bây giờ mình đến ủy ban đăng kí kết hôn luôn nhé? Em có mang đủ giấy tờ không?"

"Anh bị sao thế? Giờ này công chức nghỉ làm cả rồi."

"Anh sẽ gọi cho họ." Quách Dư Thành rút điện thoại ra, định làm thật.

"Thôi nào, ngày mai cũng không muộn." Lâm Phong bất lực nhìn người đàn ông như một đứa trẻ chưa lớn này, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ. "Đợi em khỏi hẳn, hai đứa mình còn phải gặp mặt Lâm gia, rồi Quách gia. Còn rất nhiều chuyện phải tính đến chứ không phải gấp gáp là được đâu."
Quách Dư Thành không ngờ lại vì ba chữ 'hai đứa mình' của cô mà vui như thế.

"Em không cần làm gì hết, chỉ cần chờ ngày gả cho anh thôi."

"Đừng có nói mấy câu ngôn tình với em. Em muốn chọn váy cưới, muốn chọn thiệp cưới, rồi trang trí các thứ em muốn tự mình chọn hết!"

Bình luận

Truyện đang đọc