DÂM MA



Lúc này có một nha hoàn một thân y phục màu hồng , gương mặc xinh xắn chừng hơn 20 tuổi , đi đến khẽ khom người nói "" Công Tử bên ngoài có vài sự kiện hơi lớn , được mấy tỷ muội truyền về "

"" Ồ thế à , truyện gì Hồng Nhi nói nghe nào " Dương Thần không mở mắt , nhưng rất hứng thứ hỏi .

"" Đó là khoảng mấy ngày trước đại lý Trấn Nam Vương dẫn mấy vạn binh mã hướng phía Nam , tòa thành mà Mộ Dung Phục đã chiếm đóng .

"" Ồ chuyện đó thì đương nhiên củng không bất ngờ , làm ta bất ngờ là Đoàn Chính Thuần chưa nhận được tin tức , Đoàn Dự bị bắt hay là không quan tâm nha " Dương Thần nghe Hồng Nhi thì không kinh ngạc , mà chỉ thầm thì nói nhỏ .

"" Còn gì nữa không nè " Dương Thần nhẹ kéo Hồng Nhi ngồi bên người , hôn nhẹ nàng môi hỏi .


Hồng Nhi được hắn hôn thì hạnh phúc vui vẽ lấy , mặt ửng đỏ lại nói tiếp "" Đó là Mã Phó Bang chủ cái bang chết , mà Kiều Phong thân thế bị mấy trưởng lão cái bang , làm cho thân phận Khiết Đan bại lộ , ép phải từ chức Bang Chủ và rời khỏi Cái Bang "

"" Ừ đã biết " Dương Thần gật đầu một cái tỏ vẽ , mà Hồng Nhi thấy vậy trong khuôn mặt nổi lên vẽ tiết nối , đứng lên tính rời đi .

"" Không cần phải đi , ở lại hầu hạ ta " Dương Thần nhìn nàng vẽ mặc , mĩm cười kéo nàng lại nói .

"" Vâng " Hồng nhỉ vui vẽ vâng một tiếng , đi đến Dương Mịch mà cùng nàng trở giúp bú liếm .

Mà ở phía Nam trong khu rừng , một nam trung niên đi trước , phía sau hắn là tứ đại gia tướng , còn sau nữa là mấy vạn binh mã không ai khác đó là Trấn Nam Vương , Đoàn Chính Thuần .

Mà lúc này bỏng có một binh sĩ từ phía sau , vội vã chạy đến trước mặc Đoàn Chính Thuần xuống ngựa quỳ xuống "" Bẩm Vương Gia , Vương Phi nghe được Thế Tử bị người tên Dương Thần , ở Tô Châu đá trọng thương và bắt lại , thì Vương Phi không nói gì một mình một ngựa đã hướng Tô Châu chạy đi "

"" Cái gì Dự Nhi bị bắt còn trọng thương " Đoàn Chính Thuần nghe song , tức giận hai tay nắm chặt chán nổi lên đầy gân xanh .

Qua một hồi hắn cố lấy lại bình tĩnh hỏi "" Còn gì nữa không "

"" Bẩm Vương Gia , còn có là Hoàng Thượng ra lệnh , Vương Gia tỳ cơ ứng biến đặt biệt là cứu Thế Tử " Tên lính vội vã trả lời .

"" Được rồi ngươi đi đi " Đoàn Chính Thuần phất tay cho tên lính rời đi .


Đợi tên kia đi rồi nghĩ "" Ở Tô Châu nếu có chuyện gì thì chịu khó dỗ dành Thanh La , để nàng đưa người cho mình sử dụng , mà lần này công thành là mặc mũi của đại lý củng không thể bỏ qua "

Mà Đoàn Chính Thuần không biết giờ Thanh La , đang ở dưới hán kẻ thù mà rên rỉ trong sung sướng .

Đoàn Chính Thuần suy nghĩ kĩ càng về sau thì hướng tứ đại gia tướng , chỉ vào người mà hắn cho là quân sư giỏi ( vì quên tên nên củng lười tìm vì sau bọn họ không có vai diễn ) nói "" Ta một mình đi cứu Dự Nhi , còn về việc công thành đều do ngươi chỉnh lý , ra lệnh nhớ phải thành công lấy lại thành "

"" Cái này Vương Gia một mình sau được , hay chọn mấy ngàn binh sĩ đi theo " Một trong bốn người nói .

"" Không cần việc binh mã này kia ta đã có dự tính, một mình ta là được nhanh và dễ sự lý nếu có biến cố " Đoàn Chính Thuần phất phất tay ra hiệu không cần , rồi quay đầu ngựa hướng Tô Châu chạy đi .

"" Chung ta củng đi , cố gắng để Vương Gia quay lại , thì chúng ta lấy được thành " Người mà Đoàn Chính Thuần chỉ , nói ra .

"" Vâng " còn lại ba người và binh sĩ hô to .

Mà lúc này đường về Tô Châu một con khoái mã chạy như bay hướng Tô Châu mà đi , đó là một mỹ phụ mặc đạo phục , gương mặc xinh đẹp thân hình đầy đặn , mà khuôn mặc hiện lên vẽ mệt mỏi.

Không ai khác đó là Đao Bạch Phượng nàng bây giờ cắn răng hận hận nói "" Dự Nhi cố gắng lên , nương tới cứu ngươi đây , còn tên kia làm ngươi bị thương , ta sẽ làm hắn tan xương nát thịt , chết không được và sống không song "

Đao Bạch Phượng khuôn mặc nổi lên tia tàn độc , mà thút ngựa hướng Tô Châu chạy nhanh hơn .


Mà Dương Thần bây giờ đang không ngừng dùng côn thịt đâm thọc lấy Lý Thanh La , mà Lý Thanh La chổng mông to tròn căn mọng mà rên rỉ , đâm mấy trăm cái nàng hét lên một tiếng cao trào ngất đi .

Dương Thần đâm vài cái củng bắn ra , rồi đi đên Dương Mịch đưa quy đầu đến miệng nàng , thì nàng củng phối hợp liếm lấy .

Song hắn để nàng hai chân dang ra côn thịt đưa vào giữa cho nàng ngồi lên , Dương Mịnh ngồi lên côn thịt nó củng không xụ xuống trượt mất nàng , mà làm cho nàng giữ vững lưng nàng tựa vào bụng hắn , hai tay nàng tự chủ mà cầm lấy phần quy đầu dư ra , vững vàng ngồi lấy hai chân còn đung đưa .

Dương Thần như thế mà đi rất nghê ngang , mà Dương Mịnh thì ngồi nhưng sảy ngựa , vì mỗi một bước côn thịt nảy lên một cái , làm nàng nâng lên một cái rồi hạ xuống , thì làm nàng một trận cười sặc sụa .

Mà Dương Thần rời đi vì có một tin tức được nha hoàn , Yến Tử Ổ truyền đến "" Ồ Đao Bạch Phương một thân một mình , nửa ngày nữa đến Tô Châu à "

Dương Thần nghe được tin tức khuôn mặc nổi lên tia âm tà , cười cười hắn để Dương Mịch ngồi như thế , đi đến thuyền mà hướng Yến Tử Ổ trôi tới .






Bình luận

Truyện đang đọc