[ĐAM MỸ] QUÂN LÂM THIÊN HẠ

Nhiếp Huyễn mỉm cười, biết sự đã thành, cũng không đè nặng Ôn Tử Nhiên, chính mình ngồi dậy, còn đỡ người dưới thân lên, khiến hắn ngồi trên đùi mình, ôn tồn trấn an: "Đừng sợ, đây chính là chuyện khoái hoạt nhất, bảo đảm làm cho ái khanh hài lòng."

Ôn Tử Nhiên nhắm mắt, không nói một tiếng.

Nhiếp Huyễn nhìn quan phục trên người hắn một lát, cảm thấy hình thức không có thay đổi gì quá lớn so với đời trước của mình, không khỏi vui mừng.

Không khác, thoát quen tay.

Ngựa quen đường cũ bỏ phát quan cởi đai lưng, lại mò vào nút thắt trong vạt áo, dễ dàng đem Hộ bộ thượng thư của y lột sạch chỉ còn lại áo lót tiết khố, Ôn Tử Nhiên kinh ngạc trợn mắt nhìn hoàng đế, cảm thấy khó có thể tin được.

Bảo hắn tự thoát y phục cũng không chắc sẽ nhanh hơn tay chân hoàng đế.

Đã thấy hoàng đế trải toàn bộ y bào của hắn trên mặt đất, lúc này mới ôm hắn nằm lên giường, cười nói: "Như vậy không sợ vò nhăn, miễm cho ái khanh bất tiện."

Dừng một chút lại hỏi: "Áo lót ái khanh sao cũng ướt đẫm...Trẫm có đáng sợ như vậy sao?"

Ôn Tử Nhiên câm như hến.

Nhiếp Huyễn tận hưởng sự đưa đẩy khôn khéo cẩn thận của hắn, lại nhìn dáng vẻ sắp khóc không có tiền đồ kia, càng cảm thấy đáng yêu, vươn tay nâng cằm hắn, hỏi: "Trước đây ái khanh từng thử qua sao?"

"Thử qua...cái gì...?"

Nhiếp Huyễn cởi áo lót hắn, nhìn khuôn ngực trắng nõn, cuối đầu hôn một cái, nói: "Thử qua nam nhân rồi sao?"

Ôn Tử Nhiên xấu hổ muốn chết, quay đầu đi, nhỏ giọng như muỗi: "Không có."

"Quả nhiên là lần đầu tiên." Nhiếp Huyễn hài lòng hôn lên cần cổ thon dài của hắn một cái, lập tức có chút tiếc nuối: "Khanh có gia thất ở kinh thành?"

Ôn Tử Nhiên run giọng nói: "Đúng là có chuyết kinh trong nhà, cầu bệ hạ, cầu bệ hạ khai ân..."

(*chuyết kinh = chính thê= vợ chính thất)

Hoàng đế chậc một tiếng, ngữ khí thập phần tiếc nuối: "Vốn còn nghĩ rằng mai là hưu mộc, nhưng nếu đã có tôn phu nhân ở nhà, vẫn là không tiện để lại dấu vết trên cổ,"

Vừa nói bàn tay vừa đưa vào trong tiết khố nắm chặt, Ôn Tử Nhiên bất ngờ không kịp phòng, eo uốn cong lên, trầm trầm rên rỉ một tiếng, mang theo nức nở, kéo dài vừa áp lực vừa run rẩy, rên đến Nhiếp Huyễn cũng cương.

Tuy là cửu ngũ chí tôn, nhưng y kinh nghiệm dày dặn, kỹ thuật cực tốt, am hiểu nhất chính là đùa giỡn người trên giường, sờ vài cái liền làm cho Ôn thượng thư của y ý loạn tình mê, khóc gọi như mèo nhỏ, khả ái cực kỳ.

Nhiếp Huyễn nhủ thầm trong lòng, chỉ sợ Ôn phu nhân không rành những chuyện này...Ngẫm lại cũng phải, phu nhân của đệ tử thế gia hẳn là cũng xuất thân khuê tú, từ nhỏ đã được dưỡng như Bồ Tát, sao biết những chuyện như vầy. Ái khanh này của y lại luôn chăm chỉ làm việc, không giống như hở ra một tí lại đi tầm hoan khắp nơi, chỉ sợ cũng chưa từng hưởng qua tiêu hồn lạc thú trên giường.

Nghĩ như vậy, nhịn không được nhếch nhếch khóe môi, cúi đầu ngậm vào nhũ tiêm của hắn mút liếm, động tác trên tay cũng càng ra sức, tận lực bày ra sở trường trêu chọc lấy lòng, không bao lâu, liền cảm thấy một cỗ ướt át trên tay.

Đôi mắt Ôn Tử Nhiên rung rung, mâu quang tan rã mờ mịt, mềm nhuyễn nằm trong lòng y thở dốc.

Nhiếp Huyễn lấy chiếc khăn tay lau tay, đứng lên tự thoát y phục chính mình.

Ôn Tử Nhiên dần dần định thần, ý thức được vửa rồi mình ra có bao nhiêu mau, mặt đều ửng đỏ, giương mắt thấy hoàng đế đã thoát không còn gì lại áp lên trên, càng cảm thấy vô thố, mắt cũng không biết phải nhìn vào đâu.

Nhiếp Huyễn cởi giày và tiết khố còn sót lại trên người hắn ném xuống sàn, tay cầm trap bạc, cười tủm tỉm hỏi: "Eo chân của ái khanh có bệnh cũ gì không?"

Ôn Tử Nhiên không rõ ràng lắm, vừa thở gấp vừa nói: "Nhờ hồng phúc bệ hạ, thần đều khỏe mạnh..."

Đã thấy hoàng đế cười rộ lên, hàm răng trắng tinh chỉnh tề xán lạn, nói: "Nga, vậy thật không còn gì tốt hơn."

Bình luận

Truyện đang đọc